"Anh đã nghĩ được cần làm món gì, tất cả mọi người hãy nghe tôi nói." Lục Minh đem mọi người tụ cùng một chỗ, cứ như này như này nói hai ba phút, không chỉ có Hoắc Vấn Dung cùng Tiểu Hoa mimi, cho dù là Lạc Vân, Tàn Dương, Tiểu Mễ cùng Lạt Bá nghe xong cũng mắt sáng ngời.
Có phương pháp này của Lục Minh, như vậy mặc kệ địch nhân làm cái món gì , mình đều có thể chiếm ưu thế.
Bây giờ quan trọng nhất yếu, là làm sao thực hiện phương án này.
Đám người Lạc Vân lúc trớc không nắm chắc, không biết làm thế là tốt hay không nữa, bây giờ có mục tiêu rõ ràng, bàn tay to của bọn hướng vào trong ngực vỗ mạnh, hào khí vạn trượng nói: "Phần chuẩn bị liền giao cho chúng ta đi, về phương diện nấu thì Dung tỷ cùng Tiểu Hoa tỷ hoàn thành." Tiếp đó, bọn họ lại nhất tề nhìn về phía Lục Minh, bởi vì hắn mới là quan trọng nhất, không có Lục Minh ra tay cuối cùng, như vậy phương án này khẳng định không cách nào thành công.
"Yên tâm, ta bảo chứng cuối cùng sẽ làm được như áo trơi không kẽ hở." Lục Minh mỉm cười sang lạn tựa như ánh mặt trời, nếu không phải có nhiều người đang nhìn như vậy, Hoắc Vấn Dung thật sự muốn nhào vào trong long hắn, cho hắn một cái nụ hôn dài kích động.
Lục Minh nghĩ ra phương pháp, bọn Lạc Vân vốn luống cuống tay chân như rắn mất đầu liền bình tĩnh lại.
Trong lòng Hoắc Vấn Dung nàng càng cực bình tĩnh, cảm giác đã nhìn thấy thắng lợi .
Lúc đầu đám người Thủy Tinh Cung bên kia thấy bộ dạng luống cuống tay chân của người bên Phương Phi Uyển . Mỗi người đều lộ ra vẻ cười nhạt chết giễu. Tại trong cảm nhận của bọn họ, Phương Phỉ Uyển nhiều nhất cũng chỉ cùng lắm quán nhỏ cấp ba sao. Mà ngay cả ba sao, cũng là miễn cưỡng lên. Cùng với Thủy Tinh Cung năm sao của bọn họ quả thực không có thể nào so sánh. Nhìn lại mấy người trợ thủ kia, càng là rác rưởi, hoàn toàn không giống hình dạng biết nấu ăn. Đối với Phương Phỉ Uyển, bọn họ cảm thấy là không đáng nhìn tới. Đáng ghét duy nhất chính là Ma Trù Ngô Sáp không đi khiêu chiến Đường Hoa đại sư của Thủy Tinh Cung. Trái lại tới khiêu chiến Phương Phỉ Uyển, làm cho trong lòng bọn họ rất căm tức.
Phương Phỉ Uyển cùng tên ngốc Phách Đao kia. Tại trong mắt của đám người Đường Hoa căn bản không có uy hiếp. Chỉ có Ma Trù Ngô Sáp đang yên lặng chặt thịt xương kia, mới là uy hiếp thực sự của bọn họ.
135 ngôi sao trên Tử Bối Thái Đao của Ma Trù Ngô Sáp không thể giả như vậy. Đó đều là trù sư đỉnh cấp trong nước bị thua đã chứng nhận.
Có điều là, trong lòng Đường Hoa có nắm chắc. Bởi vì hắn còn có bí kỹ độc môn .
Cho dù là Ma Trù Ngô Sáp, cũng không có khả năng hơn được.
Cho nên, đại hội trù nghệ "Vị Cực khiêu chiến" đêm nay, Thủy Tinh Cung đã định là thắng lợi tuyệt đối rồi!
Trong mắt Đường Hoa toát ra một tia đắc ý, bỗng nhiên, hắn phát hiện Lạc Vân của đội Phương Phỉ Uyển cầm một lọ xì dầu, tại trước mặt bước đi qua, trong lúc còn đang kinh ngạc, Lục Minh liền đuổi theo: "Uy, mày cầm xì dầu đi đâu? Tao bảo mày đi lấy xì dầu, không phải đi cho xì dầu. . ."
"Không phải sao?" Lạc Vân ra vẻh rất kinh ngạc hỏi lại, sau đó gài gãi đầu tóc: "Hóa ra là tao nghe lầm !"
"Ngươi là muốn đến dò hỏi món ăn của chúng ta sao?" Trợ thủ bên người Đường Hoa căm tức rống to : "Kỹ xảo giống như tiểu hài tử ba tiểu đó, có thể gạt được ai chứ?"
Bên kia, có một quả táo lăn cuộn trên mặt đất, thẳng tắp lăn đến trước mặt Ngô Sáp .
Tiểu Mễ nhanh chóng chạy tới, giơ tay muốn nhặt lấy.
Phía sau là Lạt Bá chạy theo tới, mang chút khiếp sơ nói: "Chờ một chút, Tiểu Mễ Mễ huynh, trước khi nhặt lên, chúng ta có nên xin lỗi Ngô Sáp huynh hay không, dù sao chúng ta đã quấy rối công việc của hắn. Không bằng, chờ sau khi ta thành khẩn hướng về phía Ngô Sáp huynh nhận lỗi, huynh hãy nhặt đi!"
Tiểu Mễ vừa nghe, lập tức lắc đầu lại xua tay nói: "Lạt Bá huynh, quả táo này là tay chân ta vụng về làm rơi, làm sao có thể bảo huynh xin lỗi, hẳn là do ta xin lỗi mới đúng."
"Hai người các ngươi mau nhanh chóng rời khỏi, bằng không chúng ta sẽ cầm dao chém chết các ngươi!" Ngô Sáp không quan tâm, nhưng mấy người trợ thủ của hắn khua lên dao thái rau, phẫn nộ hét lớn: "Thi đấu công bằng , các ngươi không được chơi xấu, cấm các ngươi lại gần chúng ta trong vòng ba mét, bằng không chúng ta sẽ không khách khí ." Nhưng trái lại Ngô Sáp vốn vẫn vùi đầu chặt thịt xương lại ngẩng đầu cười: "Không có gì, Tiểu Mễ huynh cùng Lạt Bá huynh nếu như thiếu táo, cứ tùy tiện cầm lấy của ta ở đây."
"Các ngươi dò hỏi tình báo của địch nhân phải không?" Phách Đao lao tới, nhéo áo Tiểu Mễ , cả giận nói: "Làm sao lại không đi phía ta bên kia mà xem?"
"Tiểu Tiểu Mễ huynh, chúng ta đi thôi! Người này thật đáng sợ!" Lạt Bá cúi đầu, hai tay ngón trỏ bịt mũi, khiếp đảm nói.
"Đúng, là rất đáng sợ!" Tiểu Mễ khẽ lau một hồi mồ hôi lạnh.
"Van cầu các ngươi cũng đi qua bên ta dò hỏi tình báo đi, các ngươi đi qua lượn một vòng đi chứ, ta tốt xấu gì cũng là một trong những tuyển thủ dự thi a. . ." Phách Đao ôm lấy đùi của Tiểu Mễ không cho đi.
"Chúng ta không có thời gian rảnh, oa, chúng ta lập tức đi!" Bọn Tiểu Mễ còn đang giằng co, đám trợ thủ của Ngô Sáp cầm khoai tay rau xanh ném ra, làm ba người sợ đến giải tán ngay lập tức. Màn ảnh trung thực mà đem những pha này quay lại, thẳng thắn làm choa khán giả trước TV cười đến bể bụng, Phương Phỉ Uyển chỉ là nhà hàng ba sao, không ai xem trọng bọn họ, có điều là cử động khôi hài của bọn họ, trái lại để lại cho mọi người để lại ấn tượng khắc sâu .
Nếu chỉ xem đầu bếp yên lặng nấu ăn, như vậy quá buồn chán.
Ai cầm đệ nhất, người mù cũng đều có thể thấy rõ ràng, nếu không phải Ma Trù Ngô Sáp, thì chính là Đường Hoa đại sư của Thủy Tinh Cung, Phương Phỉ Uyển khẳng định là kẻ góp vui đi.
Đại hội cũng vui vẻ khi có những kẻ dở hơi này gây sự, người chủ trì cũng không biết nói thế là tốt hay không nữa. Bọn họ chủ yếu đem màn ảnh, nhắm ngay bên Phương Phỉ Uyển, đạo diễn có dự cảm, bọn người kia còn có thể tiếp tục hồ đồ nữa. Quả nhiên, một hồi sau, lại có một quả chanh lăn sang phía Thủy Tinh Cung bên kia , Lạc Vân cùng Tàn Dương ở phía sau tiếp tục như trước chạy tới nhặt. . .
"Mặc kệ bọn họ, cho dù bọn họ thấy cái gì, cũng không làm gì được." Đường Hoa đối với bí kỹ độc môn của mình rất có tự tin.
Không có vài chục năm công lực, cho dù nhìn lén cách nấu, cũng làm sao có thể bắt chước đến giống nhau như đúc chứ?
Phương Phỉ Uyển làm như vậy, chỉ có là " Vẽ hổ không được trái lại thành vẽ chó" !
Bên kia, Ngô Sáp đối với việc Lục Minh đánh xì dầu cũng không quan tâm, không ngừng mà khua đao chặt thịt xương đầu, giống như cùng thịt xương này có thù oán từ trước vậy.
Phách Đao phát hiện Lục Minh đi phía Đường Hoa, Ngô Sáp, nơi nào cũng đi, chính là không đi quầy hang của mình tìm hiểu tình báo, liền tức giận. Hắn chạy qua, lôi kéo cánh tay của Lục Minh : "Lão đại, tao là lão đại rồi, van cầu mày đi qua chỗ tao nhìn một cái đi! Mày không thể làm như vậy đối với tao, đây là kỳ thị trần trụi a! Nếu không, tao nói cho mày biết tao chuẩn bị làm món gì đi, uy uy, bọn mày hãy nghe tao nói một câu a ! Người chủ trì, tôi muốn trách cứ, truyển thủ Phương Phỉ Uyển kỳ thị tôi!"
"Vị tuyển thủ này, xin hỏi anh có trả lời gì không?" Nữ chủ trì mới phát hiện Lục Minh hóa ra là trợ thủ của Phương Phỉ Uyển, mắt sáng ngời, đưa lên microphone hỏi.
"Tôi không có kỳ thị hắn, tôi chỉ là không nhìn hắn." Lục Minh nói làm cho khán giả tại chỗ cùng khan giả xem TV ha ha cười rộ lên..
Đạo diễn liều mạng dùng tay ra hiệu bảo cho nữ chủ trì chọn phỏng vấn Lục Minh nữa, đây chính là cơ hội tốt tăng thêm sự chú ý!
Về phần Đường Hoa đại trù sư ở bên kia cầm chảo lật qua lại, phun ra một luồng lửa thật dài cháy mạnh, đối nướng cái gì đó, hắn chỉ là cho camera tùy tiện quét qua màn ảnh một cái. Bên này Phách Đao đang liều chết kéo Lục Minh đi tới, Lục Minh không muốn tình báo của hắn, hắn lại mạnh mẽ nói ra, thậm chí còn cầm ra"tác phẩm đắc ý"củaa bản thân, mời Lục Minh cùng nữ chủ trì phẩm thường.
Lục Minh quá sợ hãi, lắc đầu xua tay: "Không, tôi sẽ không thử, tuyệt đối sẽ không, tôi không muốn hỏng mất dạ dày!"
"Có cần khoa trương như vậy không?" Nữ chủ trì cảm thấy có mặt mũi tham gia thi đấu "Vị cực khiêu chiến", ít nhiều cũng có thể có chút bản lĩnh, bằng không sao dám đi lên thi đấu?
Nàng mời bốn năm vị khán giả bắt đầu ăn thử.
Người khán giả thứ nhất thấy toàn bàn đều là mảnh dưa chuột, không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Không có thịt sao?"
Phách Đao lại đưa lên một bàn toàn là mảnh cá, trung niên nam tử này cực kỳ kinh ngạc, phát hiện mảnh cá mỏng như cánh ve, cắt thành "Song Phi Phiến" cũng đều có thể nhìn trong suốt thấy người, đại hỉ cầm một mảnh, chấm chấm xì dầu, đưa vào trong miệng.
Hắn nhai một chút, một câu nói cũng không nói, chăm chú cầm tay của Phách Đao, lệ nóng từ trong mắt của hắn nước mắt lưng tròng.
Người khan giả thứ hai là một phụ nữ trung niên, sau khi nàng ăn, khóc, che mặt đi.
Nữ chủ trì rất là ngạc nhiên, có chuyện gì xảy ra ?
Rốt cuộc là ăn ngon hay là không thể ăn ? Ăn ngon hay không ngon, mở miệng ra nói một lời không được sao?
Nam tử thử thứ ba không rõ hư thực trước mặt, không dám ăn thử mảnh cá, liền cầm một miếng cà chua, nghĩ thầm ăn nhẹ quả như thế hẳn là không thành vấn đề. Thử một lần dưới, hắn không ngừng gật đầu, yết hầu phát sinh thanh âm ngô ngô, cuối cùng còn hướng Phách Đao giơ một ngón tay cái, sau đó chạy nhanh đi. Người thứ tư là một nữ sinh viên, nàng ăn một miếng khoai tây, rồi vẩy đi dòng nhiệt lệ, ôm Phách Đao một chút, cuối cùng cũng không chờ nữ chủ trì phỏng vấn, trực tiếp nhảy xuống đài chạy đi.
"Rốt cuộc là mùi vị ra sao chứ?" Lòng hiếu kỳ của nữ chủ trì bành trướng tới cực điểm rồi, làm cái quỷ gì a?
Nàng kéo một khán giả ăn thử cuối cùng, phát thệ phải từ trong miệng tiểu mập mạp này moi ra được một câu nói , bằng không tuyệt đối không cho hắn đi.
Tiểu mập mạp cười ha hả gật đầu: "Đâu chỉ ăn được, mà còn là phi thường ăn ngon, cô xem tôi cảm động đến nước mắt cũng đều toát ra."
Phách Đao vừa nghe thế, cái mông lắc lắc nhảy nhảy trên đâì, cực kỳ đắc ý rống rống lên.
Như vậy, nhìn rất giống một con đại tinh tinh đang động dục!
"Nữ chủ trì nhất định phải thử xem. . ." Lục Minh tự mình không ăn, nhưng lại đưa cho nữ chủ trì một đôi đũa, mỉm cười nói: "Tới đi, thử chút, sau đó nói cho mọi người mùi vị ra làm sao?"
"Ân! Cái mùi vị này!" Nữ chủ trì nghe tiểu mập mạp nói ăn phi thường ngon, trong lòng trấn định, rất nhẹ nhàng gắp miếng cá, chấm chấm gia vị, lại văn nhã đưa vào trong miệng. Lúc mới vừa vào mồm , nàng vẫn là gật đầu, có điều là, chỉ nửa giây sau , cả người nàng run rẩy lên, sắc mặt xanh nhợt đi một chút, 'Phốc', từ trong miệng cực kỳ không thục nữ mạnh mẽ phun ra.
Lúc nàng phun ra, còn phi thường thống khổ ôm lấy yết hầu, giống như có bàn tay ma quỷ làm cho nàng không thể hít thở vậy.
Lục Minh sớm đã thấy tình thế không ổn, liền chuẩn bị bỏ chạy.
Phách Đao đang đắc ý liền bị nữ chủ trì cầm một cái microphone đập ngã lăn trên mặt đất, nữ chủ trì điên cuồng mà dùng giày cao gót điên cuồng giẫm lên trên người hắn, hình dạng cùng ngưu đầu nhân sử dụng "Chiến Tranh Chi Tiễn" cũng không sai biệt lắm, giữa tiếng kêu gào thê thảm của Phách Đao, nữ chủ trì rống to hơn: "Chết tiệt, bằng cái bản lĩnh này của ngươi, cũng dám tới tham gia thi đấu? Nếu như ta bị độc chết , sẽ bắt ngươi đền mạng. . ."
"Bình tĩnh, bình tĩnh, chú ý hình tượng!" Nam chủ trì vừa nhìn thấy đồng bạn xuất ra thư uy, vội vàng chạy qua ngăn lại.
"Anh thử xem, liền sẽ hiểu rõ cảm giác thống khổ của tôi!" Nữ chủ trì cảm thấy hắn hẳn là có phúc cùng chung có nạn cùng chịu, cái gì dưa chuột cái gì khoai tay cái gì cà chua đều nhét hết tấ cả vào trong mồm nam chủ trì, ba giây sau, tên chủ trì kia sùi bọt mép trợn mắt lòng trắng ngã xuống.
Nữ chủ trì chỉnh lại quần áo, vuốt lại tóc rối, bỗng nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Nàng hướng Lục Minh đi tới: "Anh đẹp trai, tới đây, tôi có chuyện muốn nói với anh, yên tâm, tôi sẽ không tố cáo anh mưu sát, có điều là, tôi nghĩ, anh đề cử cho tôi món ăn "ngon" như thế, vậy tôi hẳn là cần chia sẻ đò ngon với anh đi. . ."
Lục Minh vừa nghe không tốt, chuẩn bị chuồn mất.
Nữ chủ trì sớm đã lao lên, vồ lấy ôm chặt thắt lưng của hắn, thoáng cái đem hắn đẩy ngã, đôi môi anh đào mạnh mẽ hôn tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...