"Sao vậy?" Lục Minh thấy bộ dạng xấu hổ lo lắng của Nhan Mộng Ly, còn tưởng rằng nàng sợ bóng tối, biến ra dạ minh châu, dịu dàng rọi sáng gian phòng, an ủi nói: "Đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ đi!"
Nhan Mộng Ly có Lục Minh làm bạn bên người, đương nhiên an tâm, nhưng muốn nàng một mình đi ra ngoài, thì nàng thật sự không dám.
Nhất là sau khi xem xong " Tử Thần Đến", nhân vật bên trong chết kiểu này, tất cả đều là chết ngoài ý muốn ở trong sinh hoạt, nếu như mình đi tiểu thì, vạn nhất giẫm trơn ng, hoặc là có cái gì ngoài ý muốn. . . Nhan Mộng Ly một mực không nói nên lời muốn Lục Minh cùng mình đi tới đó, hơn nữa, Lục Minh ở bên người, mình làm sao có thể thoải mái? Trước kia trên Hắc Phong Sơn , khoảng cách còn cách xa nhau như vậy, đã cảm thấy khó xử không chịu được, bây giờ nên làm cái gì mới tốt?
Lục Minh vừa nhìn nàng có loại bộ dáng nóng ruột nói không nên lời, giơ tay lại thôi, lập tức hiểu được.
"Có phải muốn đi lấy đồ? Anh đi cùng em!" Lục Minh tất nhiên sẽ không nói cùng Nhan Mộng Ly đi tiểu, mà cố ý hỏi nàng khác.
Quả nhiên vừa nói lời này, Nhan Mộng Ly liền như được đại xá gật đầu.
Nàng cúi đầu, xấu hổ cầm lấy bàn tay to của Lục Minh, theo hắn hướng buồng vệ sinh bên ngoài phòng nhỏ đi tới. Tuy rằng biết rõ kế tiếp phải muốn đi, nhưng hắn vừa nói như thế, xấu hổ vô hình trung giảm đi rất nhiều.
Trong lòng nàng rất cảm động, hắn đối với mình quả nhiên là cẩn thận tỉ mỉ nhất dịu dàng nhất.
Lục Minh cầm dạ minh châu thu lại trong tay, để tránh khỏi ánh mắt hai người tiếp xúc thì sẽ làm nàng cảm thấy xấu hổ.
Nhan Mộng Ly khẽ thở phào một hơi thở. Bóng tối đối với mình bây giờ mà nói. Quả thực chính là quần tốt nhất. . . Nàng đứng ở cửa buồng vệ sinh một hồi lâu, phát hiện bên trong giống như luôn luôn có chút vật gì đó đang ở đây. Do dự , nếu như vừa rồi không xem " Tử Thần Đến" thì tốt rồi. Bây giờ ở trong lòng luôn nghi thần nghi quỷ, nàng biết rõ nếu như thật sự có vật gì đó, Lục Minh nhất định sẽ phát hiện ra. Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an.
"Em đi một hồi là được. . ." Cuối cùng không có biện pháp, Nhan Mộng Ly cố nén sợ hãi cùng ngượng ngùng, nắm tay nắm cửa, vừa vội vàng nói, bảo Lục Minh chớ mở.
Cuối cùng, nàng không dám khóa cửa hoàn toàn, lén lút lưu lại một cái kẽ hở nhỏ.
Vạn nhất mình có nguy hiểm, hắn có thể chạy ào tới cứu mình ngay. Tuy rằng làm như vậy, có lẽ là hắn sẽ nghe được một ít âm thanh. Nhưng không có biện pháp. Muốn đem đóng cửa hoàn toàn, thực sự nàng không làm được. Nhan Mộng Ly khi đi tiểu thì nghe bồn cầu có tiếng nước chảy như suối róc rách. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi hồng hồng nóng lên. Hắn. Hắn nhất định là nghe thấy được. . . Có điều là, thính lực của hắn tốt như vậy. Cho dù đóng chặt cửa, chỉ sợ cũng vẫn có thể nghe được!
Nàng miên man suy nghĩ, liều mạng nghĩ cớ vì hành vi của mình.
May là, đi tiểu xong khá nhanh, nàng giơ tấm khăn giấy lên, lau nhẹ một chút, đang chuẩn bị đem quần lót kéo lên, bỗng nhiên, có vật gì đó "ba" một cái rơi trên ngực của nàng.
"A. . ." Nhan Mộng Ly sợ đến hồn phách cũng bay mất, tay nhỏ bé của nàng theo bản năng hất bay cái thứ kia về phía sau , sờ vào thấy một mảnh lạnh lẽo, nàng càng sợ đến không ngừng thét chói tai.
Không đợi Lục Minh tiến đến, nàng đã mở ngay cửa gỗ.
Toàn bộ người nhảy vọt ra, gắt gao ôm chặt hai chân của Lục Minh, cả người đều đang run rẩy.
Lục Minh vội vàng đem nàng ôm lấy, bàn tay to đi xuống nâng lên một cái, liền cảm thấy mềm mại như ngọc, ai, tiểu nha đầu này ngay cả quần lót cũng chưa kịp kéo nên. Lục Minh thấy nàng sợ đến hết hồn, vội vàng đem nàng kéo vào trong lòng, biến ra dạ minh châu, vừa nhìn đầu sỏ gây ra sự việc, hóa ra là một con thằn lằn. . . Lục Minh trước tiên đem Nhan Mộng Ly ôm trở về trong phòng, đặt lên trên giường, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chỉ là một con thằn lằn, nó sẽ không cắn em, đừng khóc đừng khóc!"
Nhan Mộng Ly vừa bị bàn tay như lửa nóng của hắn nâng một cái, từ hương đồn có cổ nhiệt khí tiếng thẳng vào đáy lòng.
Ý xấu hổ mạnh mẽ bùng ra, sợ hãi trong lòng vô hình trung giảm đi rất nhiều, lúc này đang ở trong lòng của hắn, cảm thụ được hắn bảo vệ an toàn, kinh hãi nhanh chóng rút đi, đổi lại thành ngượng ngùng: "Thật, thật sự là thằn lằn? Anh, anh mau đem ném xuống!" Nhan Mộng Ly muốn Lục Minh đem thằn lằn ném xuống, không phải mục đích gì, nàng là muốn đem quần lót kéo lên, bây giờ, cái vật khả ái đó vẫn còn nằm giữa hai đầu gối!
"Anh sẽ trở lại rất nhanh!" Lục Minh đem dạ minh châu đặt ở trong tay Nhan Mộng Ly, xoay người đi ra ngoài.
Thằn lằn sớm đã không còn thấy hình bóng, cho dù còn đó, Lục Minh cũng không có khả năng giết chết "tiểu thằn lằn may mắn" này, nếu như không phải bởi vì nó đột nhiên xuất hiện, như vậy mình sẽ không thể có được thưởng thức "hương diễm" vừa rồi a!
Hồi tưởng lại hương đòn trắng như tuyết, hồi tưởng lại cảm xúc tuyệt vời không gì sánh được kia . .
Lục Minh cảm thấy, đây thực sự là một đêm may mắn .
Mặc dù mình không có thu thập quần lót của Nhan Mộng Ly mimi, có điều là lại chiếm được " hương diễm" khác . Thật là có phúc mới được thấy, cái loại xúc cảm cao nhất này, tuyệt đối là lý tưởng tối ca của các tên sói a! Lục Minh trong lòng đắc ý một hồi lâuy, thẳng đến khi Nhan Mộng Ly nhỏ giọng kêu thì hắn mới chạy trở về. Nhan Mộng Ly lúc này mặt ngọc đỏ ửng, ngay cả cái cổ nhỏ cũng hồng hồng, nàng thấy Lục Minh tiến đến, đem chăn hướng lên trên đầu, dịu dàng nói: "Anh, em muốn ngủ!"
"Cho em khăn mặt này!" Lục Minh đưa qua một cái khăn mặt ấm ấm.
Hắn làm như vậy, chủ yếu là sợ Nhan Mộng Ly có bóng ma trong tâm lý.
Quả nhiên, Nhan Mộng Ly vừa tiếp nhận khăn mặt ấm, liền ngay cảlòng cũng đều ấm áp lên! Hắn đối với mình thật sự cẩn thận tỉ mỉ, thật dịu dàng. . . Hắn đối với mình, quả nhiên là tốt nhất! Nhan Mộng Ly thấy Lục Minh xoay người đi, nhẹ nhàng lau khuôn mặt, lau đi nước mắt, lại len lén nhấc chăn lên, kéo áo ngủ lên, cởi áo lót ra, nhẹ nhàng mà lau hai bầu vú vài cái. Bởi vì sức nóng của khăn mặt , hơn nữa cảm động ấm áp từ đáy lòng, cái loại cảm giác lạnh lẽo cùng tâm lý bóng ma do thằn lằn mang tới, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng .
Chờ khi Lục Minh rửa xong khăn mặt trở về, trên tay hắn còn có một chén nước.
Nhan Mộng Ly phát hiện mình có một loại cảm giác bị hắn làm hư , trong lòng cực kỳ cảm động, tiếp nhận nước uống một ngụm, tuy rằng không khát, hơn nữa đây là nước sôi, nhưng mà vào trong miệng, vẫn ngọt đến đáy lòng.
Nàng đem tay nhỏ bé vươn ra, cầm lấy bàn tay to của hắn.
Bàn tay to của hắn ấm áp, cảm giác thực sự là cực kỳ an toàn, đặc biệt đáng tin cậy, có hắn ở đây, mình cái gì cũng không cần sợ.
Mình chỉ cần ngoan ngoãn làm em gái của hắn, hưởng thụ sự nuông chiều của hắn là tốt rồi! Nhan Mộng Ly nghĩ.
Lục Minh ngồi xuống, tựa ở trên mép giường, một tay nắm lấy tay nàng. Hình dạng căn bản không có biện pháp nghỉ ngơi, nhưng hắn lại muốn chiều mình, thực sự là. . . Nhan Mộng Ly trong lòng nổi lên từng đợt kích động, thoáng cái xoay người qua, mở hai tay ra, ôm cổ của hắn, hạnh phúc làm nũng nói: "Anh, thật tốt, em muốn ôm anh ngủ như vậy!"( DG: ôm ta nè huhu >< lạnh quá)
Lục Minh cảm thấy mùi thơm của cơ thể xử nữ tràn tới, còn có một loại xúc cảm mềm mại tuyệt vời nhất thế gian, đó là cái ôm của thiếu nữ !
Hắn không khỏi lộ ra một tia mỉm cười, xoay tay lại xoa đỉnh đầu của nàng: "Ngủ đi!"
Ngày thứ hai, Lục Minh trước bình minh liền chuồn đi ra ngoài.
Sau đó đến chín giờ, lái xe đến đây, tại trước mắt bao người, đem Nhan Mộng Ly tiếp đi ra ngoài, thẳng đến hai giờ chiều mới đưa về. Kể từ đó, hắn tin tưởng tất cả địch nhân đều thấy . Bây giờ chỉ chờ địch nhân động thủ, sau đó mình sẽ thu lưới, đem bọn người kia một mẻ lưới bắt hết.
Nhan Mộng Ly trong mấy ngày gặp chuyện này tới nay, cũng là lần đầu tiên phóng xuất ra khuôn mặt tươi cười.
Đặc biệt khi Lục Minh rời khỏi thì nàng phất tay vui cười cùng hắn tạm biệt, đủ để có thể làm cho tất cả nam nhân đố kị đến mất cả lý trí!
Lạ kỳ hơn chính là,đem thứ hai Lục Minh lại cùng Nhan Mộng Ly ở chung một phòng, sát bên cạnh bảo vệ nàng, thế nhưng vẫn không thấy địch nhân có cái hành động gì. Đêm thứ ba, rồi dêm thứ tư, địch nhân cũng vững vàng ẩn nấp, làm cho Lục Minh cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ địch nhân thực sự nắm chắc đem mình bố trí đến chết như vậy sao? Hắn thẳng thắn cho triệt tiêu đội Đặc Cần đi, bình thường khi ra vào trường, cũng chỉ mang một mình nam tử lãnh khốc số 2 làm tài xế.
Hắn tự cho địch nhân cơ hội, mong muốn địch nhân mau hành động lên một chút.
Chỉ cần đem địch nhận bên Nhan Mộng Ly xử lý, như vậy hắn mới có thể tập trung toàn bộ tinh lực làm phẫu thuật cho Trương Viện Viện.
Trong lòng Nhan Mộng Ly, trái lại mong muốn cứ sống chung như vậy, có thể tiếp tục nữa là hay nhất, bởi vì ở trong buổi tối, hắn chính là anh trai của nàng, thuộc về một mình nàng . Hắn sẽ cả đêm ở cùng nàng, xem phim, hoặc là dạy nàng điều phối một ít dược liệu, du sao tùy nàng thích, hắn chiều nàng đến nỗi làm cho chính nàng cũng cảm thấy mình quá được nuông chiều .
Ví dụ như buổi tối nàng nói chân lạnh, ngủ không ngon, hắn sẽ bưng tới nước nóng cho nàng ngâm chân, còn có thể xoa bóp cho nàng .
Nếu như đổi thành bất cứ một nam tử nào, hai chân mình bị hắn nhìn kỹ, mình đều sẽ ngượng ngùng đến không chịu được, nhưng mà bây giờ cho hắn xoa bóp, mình cũng không cảm thấy có cái sai gì, trái lại rất hưởng thụ sự dịu dàng của hắn. . . Mẹ nói, thân thể là thuộc về chồng, chỉ có chồng của mình mới được hưởng toàn bộ của mình. . . Có điều là trong lòng mình, còn có thể tìm người nam tử khác làm chồng sao?
Thế gian còn có thể có người nam tử nào, so với anh trai của mình ưu tú hơn sao? ( DG: có chứ sao ko? ta nè^^ )
Còn có thể có người khác, dịu dàng hơn, nuông chiều mình hơn hắn sao??
Nhan Mộng Ly vừa nghĩ về đến nhà, vừa nghĩ đến mẹ hiền, cũng thường thường bưng nước ngâm chân cho cha mình, xoa bóp cho ông. Trong lòng nàng nóng lên, bảo Lục Minh ngồi xuống, đi ra ngoài bưng tới chậu nước ấm, ngọt ngào cười nói: "Anh, anh ngâm choc ho em, giúp em xoa bóp, em cũng giúp anh xoa bóp nhé. . ."
"A?" Lục Minh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, mình còn có đãi ngộ hạnh phúc như vậy.
"Anh cứ ngâm chân trước, em giúp anh xoa bóp hai vai." Nhan Mộng Ly bảo Lục Minh ngồi lên trên giường, đi đến phía sau hắn, quỳ gối trên giường giúp hắn bóp vai, thỉnh thoảng lại hỏi thoải mái hay khó chịu, hoặc là hỏi em bóp thế có được hay không? Nếu như Lục Minh biểu dương một câu, vậy thì trong lòng nàng có thể vui vẻ hơn nửa ngày. Một người anh trai này, hắn ở trên mặt khác là Công Phu Tiểu Tử, là Tử Thần mà địch nhân nghe thấy liền biến sắc, là đại anh hùng đội trời đạp đất, là nam nhi trẻ tuổi ưu tú nhất kiệt xuất nhất, nhưng ở chỗ này, hắn chỉ là anh trai mình , hắn thuộc về mình!
Lục Minh hơi quay đầu lại, nhìn ngọc thủ kia vuốt ve ở trên vai, nghĩ thầm, có lẽ là cánh tay của nữ thần sắc đẹp để trên lưng mình, cũng không có hạnh phúc bằng bàn tay này đi?
Nhan Mộng Ly không chỉ có một đôi ngọc thủ có thể so với nữ thần sắc đẹp, lại còn không có dấm chua như nữ thần đó.
Nàng là mỹ nhân cổ điển có tài có đức, một tiểu cô nương khả ái làm cho người ta lạc đường trong mê lộ. . . Nếu như cả đời có nàng ở sau lưng bóp vai cho mình , như vậy cho mình phi thăng trở thành thần tiên, mình cũng không muốn đi! Chỉ cần có mình nàng, có tiểu mỹ nhân này trong tay, mình, sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian!
Trong lòng hắn sau khi say mê trong dịu dàng, một loại cảm giác đề thăng quen thuộc hiện lên từ đáy lòng.
Chân khí toàn thân chấn động, trong cơ thể tựa hồ có cái gì đó đang hò hét,tình mạng than bí trong ngọc bội phỉ thúy trong không gian trữ vật cộng minh, trong nháy mắt, ý nghĩ của Lục Minh kỳ ảo một mảnh, năng lượng trong đan điền vận chuyển cực nhanh , chân nguyên tiểu cầu vốn gần như thực chất lại nổ tung. . . Lục Minh cảm thấy linh hồn bùng nổ thăng hoa, cả người cũng nhẹ đi.
Kim sắc quang mang, tại trong kinh mạch cùng huyệt vị hiện lên, làm cho cả người hắn trở nên vàng lóng lánh.
Nhan Mộng Ly kinh ngạc thấy, có một đạo kim sắc quang mang, tựa như con rồng, xuất hiện từ phía sau của Lục Minh , xoay quanh bên ngoài thân thể, lập tức lại nhanh chóng xoay lên đỉnh đầu của hắn, rồi nhập vào lại không có vào Bách Hội huyệt của hắn .
Quang mang kia tựa như mơ tựa như ảo, chớp mắt đã biến mất.
Nhưng thân thể Lục Minh tựa hồ có cái gì nổ tung ra, quần áo hoàn toàn hóa thành bột mịn biến mất. . .
Nàng nhìn thấy, thân thể của Lục Minh lơ lửng giữa không trung, kinh mạch cùng huyệt vị toàn thấn có tơ kim sắc chi chít gắn bó thành một mảnh, trải rộng toàn thân, toàn bộ thân thể đã có hơn năm phần, đã biến thành kim sắc. . . Chẳng lẽ, hắn tại dưới sự xoa bóp của mình, lại có được đột phá mới? Thân thể Nhan Mộng Ly chấn động, nàng cảm thấy trên người Lục Minh có thứ gì đó mình không nhìn lại nổ tung một lần nữa đi ra, vô hình, nhưng mà quần áo của mình cùng giường chiếu, toàn bộ đều hóa thành tro bụi.
Không đợi nàng kéo xuống, toàn thân Lục Minh đang lơ lửng trên bầu trời bỗng nhiên thò tay đem Nhan Mộng Ly kéo tới.
Hắn cúi đầu, hướng về phía môi anh đào của nàng hút một cái.
Nhan Mộng Ly cảm thấy dường như ngay cả linh hồn cũng bị hắn hút đi rồi, toàn bộ thân thể không còn khống chế, nhưng đồng thời, ban tay to của hắn dán tại chỗ đan điền của mình, tản mát ra hơn năng lượng gấp trăm lần, lập tức bổ sung toàn thân, làm cho nàng cảm thấy linh hồn cùng thân thể của mình, ở trong nụ hôn của hắn , không ngừng mà thu được thăng hoa. . . Trời ạ, loại cảm giác này, là cảm giác tuyệt vời chưa từng có.
Này, chính là nụ hôn của hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...