Lục Minh nâng Tứ Cẩu dậy, hướng về phía mọi người mỉm cười nói: "Tôi không biết mọi người tìm cách làm sao, bây giờ, có hai con đường mọi người có thể nghĩ lại, thứ nhất, tôi có thể cho mỗi hộ các vị một trăm vạn, thậm chí càng nhiều hơn, đem dược liệu cùng hà trấn đều mua hết, sau đó các ông đều chuyển ra ngoài tiểu trấn, hoặc là vào trong thành; thứ hai, mỗi hộ các ông chỉ lấy mười vạn, tôi sẽ bố trí một căn cứ dược vật ở chỗ này, các ông đều có cổ phần nhất định, kiếm được thì phân chia, các ông có thể duy trì quê hương này, làm cho con cháu đời đời đều có thể được lợi. . . Muốn làm giàu, thì chọn đường thứ nhất, muốn lâu dài, như vậy hãy chọn con đường thứ hai! Mọi người có thể an tâm, bất luận các người lựa chọn loại nào, hoặc là hai loại cũng không chọn, mời chuyên gia cùng các nhà buôn thuốc tới cạnh tranh giá cả, cũng không sao cả, tôi đều sẽ tôn trọng nguyện vọng của mọi người!"
Mặc kệ mọi người trả lời ra làm sao, Lục Minh đã vào nhà .
Đối mặt với vấn đề như vậy, hắn cũng dành cho họ đủ thời gian, làm cho họ tự quyết tương lai của mình.
Càng là của cải bên người, lại càng dễ thấy lòng người, đã muốn chạy thì có giữ cũng không được, còn muốn ở lại thì đuổi cũng không đi. Lục Minh làm như vậy, không phải chỉ vì mình, cũng để cho người thôn này nhìn rõ, vốn là thân nhân bằng hữu của bọn họ, ở trước mặt lợi ích sẽ làm như thế nào, là cùng nhau chung phú quý, hay là trở mặt thành thù.
Người lưu lại, phải là bằng hữu một lòng có thể chung phú quý chung hoạn nạn, Lục Minh không muốn đem bất cứ người nào bất trung ở lại làm việc bên người của mình.
Trải qua Lục Minh nói như thế, không ít người lại có chút do dự.
Lúc đầu không biết Lục Minh định giá ra làm sao, lúc đầu cảm thấy mỗi nhà mỗi hộ cũng chỉ là phân cho mấy vạn hoặc là khoảng mười vạn là cùng, bây giờ hắn nói một trăm vạn!
Một trăm vạn, đối với người ở nông thôn có ý nghĩa gì? Cả đời sẽ không lo sinh tồn, lập tức có thể đi lên cuộc sống có nhà có xe, tiểu tử vốn không tìm được người yêu, phỏng chừng bà mối sẽ đạp phá cửa mà xông vào; người vốn không tìm được công việc, bây giờ có thể mỗi ngày đều ngồi ở trong nhà, cái gì cũng đều không cần làm mà ăn nhậu chơi bời . Một trăm vạn thực sự nhiều lắm, cái mê hoặc này, làm cho ngươi ta khó có thể cự tuyệt.
Rất nhiều người trải qua trầm tư, trải qua thảo luận tranh cãi kịch liệt. Cuối cùng hơn một nửa số người nguyện ý chấp nhận phương án một trăm bồi thường của Lục Minh, nguyện ý đem tất cả đám ruộng đồng sườn núi vốn thuộc về mình bán hết đi.
Ở trong lòng bọn họ, những thứ như ruộng đồng, dòng suối nhỏ, đỉnh núi vốn đều là vật của nhà nước.
Mình thu được bồi thường, như vậy sau đó quốc gia nhúng tay can thiệp vào chuyện này, cũng cùng mình không có quan hệ. Mình cứ yên tâm đem một trăm vạn bỏ vào túi trước.
Những người này thậm chí còn có một chút sốt ruột, cảm thấy phải cầm tiền trước, bằng không đêm dài lắm mộng, mong muốn mau chóng ký kết hiệp ước với Lục Minh. Nhanh lên một chút cầm được bồi thường. Bằng không người của chính phủ đến, mình có thể là sẽ cầm giỏ múc nước, toi công !
Thôn dân nguyện ý lưu lại, lại cùng những người nguyện ý chấp nhận bồi thường đồng thời sốt ruột muốn Lục Minh bồi thường ầm ĩ một hồi.
Tại đây trong một lần ầm ĩ này, không ít gia đình tan vỡ, cha con bất hòa, anh em đoạn tuyệt. Thậm chí vợ chồng ly hôn, tình nhân chia tay. . . Tiếng mắng cùng tiếng khóc, luôn luôn vang lên trong đám thôn dân nguyện ý lư lại. . . Còn kẻ muốn ra đi , mặc kệ người thân đau khổ cầu xin, cũng không để ý tình cảm ngày xưa. Dưới sự dẫn dắt của hai người dẫn đầu, cùng Lục Minh ký kết hiệp ước chấp nhận một trăm vạn bồi thường đồng thời hoàn toàn rời khỏi thôn Thanh Khê .
Phần lớn người tuổi trẻ nguyện ý tiếp thu một trăm vạn bồi thường, người già thì chín phần chín nguyện ý lưu lại.
Người rời đi, nam tử chiếm đa số, trái lại có bốn năm phụ nữ, các nàng chấp nhận ly hôn với chồng, cho dù là tiếp thu bồi thường dưới mười vạn dưới, cũng nguyện ý vì con cháu mà lưu lại.
"Các người nguyện ý lưu lại, tôi không nói nhiều; nguyện ý đi , tạm thời về nhà chờ một chút, cũng thu thập các thứ của các người đi, tôi mong muốn các ngươi sau khi nhận lấy một trăm vạn , liền rời khỏi thôn Thanh Khê, bởi vì nơi này sẽ trở thành căn cứ chế thuốc bí mật của tôi, các người không thể ở lại chỗ này. Ngày mai trước khi mặt trời lặn, người muốn đi phải hoàn toàn rời khỏi, về phần tiền bồi thường, vài tiếng đồng hồ sau đó, sẽ do máy bay trực thăng đưa đến. . ." Lục Minh đuổi đám người nguyện ý đi này về thu thập đồ đạc.
"Sau khi nhận được một trăm vạn, chúng ta sẽ lập tức rời đi của!" Lấy con trai của trưởng thôn dẫn đầu đoàn người rời khỏi, tỏ ý muốn ở lại bên ngoài sân chờ tiền.
"Gia đình bất hạnh . . ." Trưởng thôn len lén gạt lệ.
Trong nhà hắn, con cả muốn ly hôn với vợ , bởi vì hắn ở trấn trên bên ngoài có một nhân tình, có một trăm vạn, đúng lúc có thể cùng nàng ta sống với nhau, cả vợ và con đều từ bỏ. Con trai thứ thì không ly hôn,mà cả đôi vợ chồng đều đi, bọn họ còn đùa giỡn, đem con trai hai tuổi ném cho phụ thân, còn mình cầm tiền ra bên ngoài hưởng thụ! Như vậy con cháu vừa có phúc lợi của thôn Thanh Khê trong tương lai, bọn họ lại có một trăm vạn tiêu xài.(khôn vãi~~)
Thôn trường đau khổ khuyên mãi không được, chỉ đành cùng bạn già tiếp nhận đứa cháu hai tuổi, âm thầm rơi lệ.
Còn những anh nông dân như Chung Tứ Cẩu, Hoắc Đại Lăng tương đối giản thật thà chất phác này lại kiên trì không đi, ở trong mắt của bọn họ, tiền dù nhiều cũng sẽ không hoa mắt, tình nguyện đi theo một người thông minh mà làm việc, như vậy trong lòng rất yên tâm! Nhất là ngươi khủng bố giống như Lục Minh vậy, bọn họ quả thực sùng bái tới cực hạn rồi, một lòng theo hắn làm việc!
Những người khôn khéo mặt dài khác, đương nhiên cũng có tính toán nhỏ nhặt của mình.
Bọn họ tin tưởng, một trăm vạn đối với Lục Minh mà nói, chỉ là món tiền nhỏ chín trâu mất một sợi lông mà thôi, cách làm thực sự có tiền đồ, là ở lại, theo hắn làm việc.
Lục Minh tiện tay ném ra mấy nghìn vạn mà cả con mắt cũng không chớp lấy một cái, hướng hắn đòi tiền, đó là một hành động ngu ngốc.
Nếu như được hắn coi trọng, tin tưởng tương lai tuyệt đối sẽ tha hồ đếm tiền. . . Nhìn một trăm vạn có vẻ rất nhiều, nhưng thực sự đối với nơi phồn hoa bên ngoài, ở thành phố lớn phồn vinh hưng thịnh, một trăm vạn, thậm chí chưa mua được một gian phòng tốt một chút, chưa mua được một chiếc xe sa hoa có rèm che. . . Cách làm của người thông minh thực sự, chính là giống như bọn Tứ Cẩu cùng Đại Lăng trung thành và tận tâm theo hắn làm việc như vậy.
Cho nên, khi một ít người tuổi trẻ tranh cãi muốn cầm một trăm vạn rời đi, mấy người thông minh lại âm thầm cười lạnh, những tên ngốc này, tin tưởng không cần bao lâu nữa.
Những người này cầm tiền đi, sẽ hối tiếc đến đứt ruột!
Chung Tứ Cẩu cùng Hoắc Đại Lăng bọn họ cũng có bằng hữu, hơn nữa bằng hữu của bọn họ đều không phải cái loại bạn nhậu, đều là bạn thân bạn thân quan hệ tương đối thân thiết.
Bọn họ nhân số không nhiều lắm, nhưng là có hơn hai mươi mốt thanh niên, bọn họ bình thường liền cùng một chỗ, hình thành một tiểu đội, đều là anh nông dân dùng khí lực làm việc. Bọn Sấu Trường Kiểm, Trương Học Văn cũng có một tiểu đội, tuy rằng hơn phân nửa người muốn đi, nhưng mấy người thông minh nhất đều lưu lại. Hai đoàn người liên hợp cùng một chỗ, chưa từng có bao giờ lại đoàn kết cộng đồng đối mặt địch nhân, quyết tâm giữ gìn tất cả tốt đẹp trong thôn như vậy .
Chung Tứ Cẩu thậm chí nghiêm cấm người rời khỏi muốn cầm đồ của làng đi , phòng ngừa bọn họ đến trong sông sờ tảng đá. . . Người thật thà muốn phát động lên, đó là rất đáng sợ, cả súng săn trong nhà hắn cũng đều đem ra, tuyên bố ai dám động tới bảo bối của trong thôn, cho dù là phụ thân cũng sẽ nổ súng.
Đương nhiên phụ thân của người này đã mất nhiều năm trước, là quả phụ dựa vào tiếp tế của người trong thôn nuôi lớn.
Hắn là tên tâu bò dã man số một trong thôn, tính tình cực bạo, tính cách sôi nổi, người thường nghĩ cũng không đủ đạo lý, chính là không muốn tùy tiện trêu chọc hắn.
Náo loạn vài tiếng đồng hồ, ngoại trừ hai người Lê Thụ Căn rời khỏi làng, đến trấn trong báo cáo phát hiện Hà Trấn ở ngoài, còn lại bao gồm mọi người làm công ở bên ngoài thống nhất lên, làm ra quyết định, có hơn một phần ba số người, quyết tâm cầm tiền rời đi. Hai cái phi cơ trực thăng hạ xuống trên một ngọn núi gàn thôn, mười mấy mặc ăm tử mặc tây trang mang dẫn theo cái rương cực lớn đi ra.
"Cầm tiền, mọi người có thể rời khỏi, ngày mai trước khi mặt trời lặn phải rời đi toàn bộ." Lục Minh tùy ý phất tay, ý bảo đám nam tử mặc tây trang này phát tiền.
Một cái rương chính là một trăm vạn, mỗi người quyết định rời khỏi, đều có được một cái rương.
Người rời đi chỉ cần giơ lên tiền mặt, điều tra rõ thật giả, là có thể ký tên rời đi.
Đối với việc xử lý người rời đi, Lục Minh buông tay mặc kệ không hỏi, do mười mấy năm tử tây trang xử lý, hắn cùng với thôn dân nguyện ý lưu lại, cùng ngồi vào vị trí ăn cơm ở trong sân, hắn giơ lên cái chén: "Các vị bằng hữu, cảm tạ sự tín nhiệm của các người đối với tôi, các người không có giống như người khác rời khỏi, mà là lưu lại, điều này làm cho tôi cảm thấy phi thường vui mừng. Thành thật mà nói, nếu như tất cả mọi người lựa chọn cầm tiền, như vậy với ta mà nói, chuyện sẽ đơn giản nhiều lắm, bây giờ các người không cầm tiền, ta trái lại phải phụ trách sinh hoạt sau này của các người, phải thực hiện hứa hẹn ta đã nói. . . Cái khác tôi không nói nhiều nữa, tôi chỉ nói một câu, tất cả các bằng hữu lưu lại, các người tuyệt đối sẽ không phải hối hận, các ngươi tại sau này, sẽ vì quyết định sáng suốt này, mà cảm thấy may mắn! Các bằng hữu, cầm lên chén trong tay đi, từ bây giờ trở đi , chúng ta là người một nhà , tôi sẽ dẫn dắt mọi người đi tới cuộc sống tươi đẹp! Ở chỗ này, già có điều dưỡng, trẻ được dạy dỗ, người trẻ tuổi đều có công việc, mỗi người đều sẽ có tương lai tốt đẹp, chỉ cần mọi người một lòng, đồng tâm hiệp lực, tương lai tốt đẹp như vậy sẽ không xa! Mọi người cầm chén lên, cạn!"
"Cạn!" Người nguyện ý lưu lại, đều kích động đến dâng trào máu nóng, lên tiếng hô to, bất luận nam nữ, đều cố sức uống sạch rượu trong chén..
Người ở sân bên ngoài , nghe được mọi người hoan hô, không khỏi có chút buồn bã.
Chẳng bao lâu sau, mình cũng là chủ nhân nơi này, bây giờ, vì một trăm vạn, lại biến thành người ngoài xa lạ, cũng vô duyên tham dự tiệc ăn mừng trong thôn. Thế nhưng, có thể buông tiền trong tay, trở lại gia nhập bọn họ, một lần nữa biến thành chủ nhân của thôn trang này sao?
Bọn họ có thể tha thứ cho mình hay không thì không nói, ở đây chính là tròn một trăm vạn a, đây là số tiền cả đời mình cũng không kiếm được!
Thấy mọi người bên người lộ ra vẻ mặt không muốn, con cả của thôn trường đứng lên, lớn tiếng mắng: "Các ngươi những tên đại ngu này ! Có tiền cầm mà các ngươi còn mất hứng, còn chuyển mặt cầu xin, ngươi có biết hay không, Lê Thụ Căn đi suốt đêm báo chính phủ rồi! Ngày mai, chính phủ sẽ phái người tới Phong Sơn, đến lúc đó quốc gia sẽ tiếp quản tất cả trong thôn này, người ở lại ngay cả lông chim cũng không chiếm được, mà chúng ta kia, trong tay có tròn một trăm vạn! Có món tiền này, chúng ta có thể thoải mái mà hưởng thụ cuộc sống, có thể chu du thế giới. . . Các ngươi nếu như muốn trở lại làm kẻ chân đất, như vậy đi thôi! Lão tử bây giờ cầm tiền đi hưởng thụ, xem nhũng tên ngốc các ngươi này tiếp tục là thuê cả ngày!"
Nghe hắn nói như thế, người quyết định lưu lại đều có chút hoảng sợ.
Tiền trong rương cũng không cần kiểm kê tỉ mỉ, kiểm tra cuối cùng cũng không thiếu, lại kiểm nghiệm được là tiền thật, mỗi người đều mang cái rương vội vàng về nhà, có ít người, thậm chí còn đi suốt đêm rời khỏi thôn Thanh Khê , rất sợ sau khi hừng đông, người của chính phủ đến Phong Sơn, đem cả tài sản của bọn họ cũng tịch thu .
Cũng có người còn chút lương tâm,gọi điện cho phụ thân hoặc là người thân, nói chính phủ ngày mai có lẽ là sẽ phái người tới Phong Sơn.
Nghe được tin tức mọi người âm thầm bảo nhau như thế,thôn trưởng vội vàng báo cho Lục Minh, Lục Minh nghe xong cười: "Để cho bọn họ tới, các người không cần lo lắng, tất cả đã có tôi! Bác đã nguyện ý lưu lại, vậy hãy tin tưởng tôi, nếu như không tin tôi, có thể cầm tiền rời đi, tôi sẽ không miễn cưỡng. Các bằng hữu, mọi người yên lòng uống thêm vài chén đi, việc này các người không cần quan tâm!"
"Có muốn phái người coi giữ ở Thanh Khê hay không? Chúng ta cái khác khônglàm được, nhưng coi chừng Thanh Khê thì có thể !" Chung Tứ Cẩu chủ động xin đi giết giặc muốn đi xem Hà Trấn.
"Có người xem rồi." Lục Minh vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Có việc, tôi sẽ phân phó anh làm , bây giờ, nhiệm vụ của anh chính là uống rượu, có bản lĩnh, anh phải đem tất cả mọi người rót cho nằm úp sấp xuống!"
"Cái này quá đơn giản. . ." Tứ Cẩu cười to, uống rượu đó là sở trường của hắn a!
Những người giống như Sấu Trường Kiểm, Đoạn lão sư cùng thôn trường, tâm tư lại không đặt trên ở uống rượu , trong lòng bọn họ càng nhiều là bất an, người của chính phủ đến , bất luận cô gia của Nhị nữu có tiền tài quyền thế lớn mức nào, làm sao có thể đối kháng cùng chính phủ chứ?
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn, chính phủ quả nhiên phái người tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...