Sống Cùng Vạn Tuế

"Em biết chổ có?" Lục Minh bất ngờ đoạt lấy điện thoại hỏi.
"Cái gì? Mấy thứ này, ở quê em, khắp núi chổ nào cũng có, người dân còn đốt về làm củi! Không ngờ ở trong tay anh lại có thể trở thành bảo khớ, em thật sự không tin được!" Hoắc Vấn Dong cười không ngừng, hình như trong suy nghĩ của nàng, cái này không phải là dược, mà là củi để đốt.
"Bây giờ còn không?" Lý lão và Trần lão cũng lo lắng hỏi, cái này trước kia quả thật khắp núi đồi chổ nào cũng có, vấn đề là bây giờ không biết còn không.
"Còn, mấy thứ này còn rất nhiều, mấy chục ngọn núi ở quê đâu đâu cũng có, dược liệu quý hiếm thì không có, chứ cái thứ Ngưu Tước Lan này mọc đầy đất, nhất là mấy ngôi nhà cũ không ai ở, bị nó mọc bò lên đầy, ở chổ tôi, mấy thứ này đều củi đốt! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu mọi người muốn, thì để tôi gọi về quên, để người nhà chở hai xe tải lên cũng được!" Hoắc Vấn Dong trả lời cứ như thánh.
"Hai xe tải?" Lý lão và Trần lão đều giật mình không nói nên lời.
"Nếu không cần nhiều như vậy, để em kêu người gửi cho anh hai bao tải nha..." Hoắc Vấn Dong còn tưởng rằng Lục Minh không cần nhiều như vậy.
"Không, mấy thứ này càng nhiều càng tốt, trước kia mấy thứ này vô dụng, nhưng bây giờ thì khác, mấy thứ này đều rất quan trọng!" Lý lão lo lắng nói : "Mau gọi điện đi, kêu người nhà của cô đừng có đốn nó, nếu chặt hết, vậy thì nguy! Cô nói với người nhà của cô, chúng tôi nguyện ý bỏ tiền ra mua hết những ngọn núi ở đó, làm choo thảo dược hoang dã nơi đó được lưu trữ! Mấy cây lớn khỏe mạnh mọi người có thể sử dụng, còn những cây non phải để lại, về sau người cả nước đều cần loại thuốc này, cho nên có nhiều dược liệu hơn cũng không đủ! Mau gọi điện đi, dặn bọn họ đừng có đốn, để lại, đấy là dược liệu!"
"Không cần phải mua hết, khắp núi đều có, đừng nói là trên núi, mà ngay cả trong phòng ngoài sân cũng có, tính hết ra cũng có hơn mười xe vận tải" Hoắc Vấn Dong cũng không để ý, bởi vì torng mắt nàng, mấy thứ này vốn rất nhiều, mọc hoang dại, mình mà gọi điện về, khẳng định là bị người nhà chê cười.
"Ai da, tiểu Lục, chúng ta lập tức xuất phát đi, phải bảo vệ dược liệu trân quý này!" Lý Thành Tế nóng lòng, ông sợ để lâu có chuyện.
Bây giờ thảo dược hoang dã đã không còn nhiều, chỉ có những đồi núi cao thật là cao, mới có được trồng được vài loại cây quý hiếm thôi.
Hơn nữa, bây giờ loại cây này mặc dù có rất nhiều, nếu người nhà ở quê Hoắc Vấn Dong chặt hết mấy cây này, phỏng chừng người đời sau sẽ oán hận tổ tông tại sao lại ra tay không lưu tình.
Lục Minh cũng có chút choáng váng về hành động của Lý lão, chẳng qua, bởi vì hai lão một lòng vì dân, nên Lục Minh cũng cảm động. Hắn gật đầu, quay đầu về nhìn Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, hỏi các nàng có muốn đi không? Niếp Thanh Lam lắc đầu, nói mình mới vừa từ trên núi xuống, không muốn chạy lên núi nữa, muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Cảnh Hàn nói rằng mình còn phải luyện công, còn phải tập luyện thủ pháp tuyệt vời.
Thấy thủ pháp này, Lục Minh nhớ rõ, có một lần Lộ Quá bà bà đã từng dùng thủ pháp này làm cho mình đo đất, chẳng lẽ lộ quá bà bà thu nàng làm đồ đệ?
Cửu Âm Tuyệt Mạch trong người của Lãnh mỹ nhân làm cho Lục Minh không thể nàng giúp nàng tăng công lực lên, vốn đã cảm thấy có lỗi rồi, chẳng qua bây giờ thấy nàng được học tuyệt kỹ của lộ quá bà bà, cũng không khỏi cao hứng thay nàng. Nếu không phải đang trước mặt mọi người, Lục Minh nhất định sẽ ôm hôn đắm đuối với nàng.

Chúc Tiểu Diệp khẳng định là đi theo, nàng không chỉ đi theo chơi, mà còn phải làm bản ghi chép, nghiệm chứng sự thay đổi của từng loại dược.
Giai Giai không muốn rời xa Lục Minh, cũng muốn đi theo, Lục Minh thấy không có nguy hiểm, cũng đồng ý.
"Không thể nào? Xuất phát suốt đêmm? Mấy thứ này thật sự quan trọng vậy sao?" Hoắc Vấn Dong nghe xong, quả thật không dám tin, quê mình ở thâm sơn cùng cốc, không có bất kì châu báu gì cả, khắp núi chỉ toàn là quỷ đăng lưng, ngưu tước lan, miêu vĩ thảo, mà mấy thứ này thì bình thường vô cùng. Lục Minh nghe xong cười ha hả nói : "Nếu hồi nãy không đặt được vé máy bay, hai lão ấy còn muốn mời quân đội xuất ra trực thăng đưa chúng ta đi đấy!"
"Trời..." Hoắc Vấn Dong cảm thấy thế giới này thật sự điên rồi.
Hai lão đứng ở sân bay mà đứng ngồi không yên, long của họ đã bay về hướng "dược sơn" tại quê nhà của Hoắc Vấn Dong.
Bác sĩ Lý Hoa, Phương Trác cũng hưng phấn thảo luận.
Vừa rồi chồng của Lý Hoa bị hai lão mắng một trận không nhẹ, bởi vì trước kia ông ta có nhận thầu một ngọn núi, mà lúc ấy trên núi toàn loại "củi mục" này, nên đã chặt hết và gôm lại đốt, Lý Hoa thiếu chút nữa đã bị Lý Thành Tế mắng đến khóc luôn, may mà ở quê nhà Hoắc Vấn Dong còn có, nếu không chắc cô ta sẽ áy náy chết thôi, vì một chút tiền mà diệt hết những kho báu tưởng đâu vô dụng này.
Con người thường như thế đấy, đôi khi vì một chút lợi nhỏ trước mặt mà tạo thành tổn thất rất nặng, đến đời sau mới biết là có hối hận cũng không kịp.
Ví dụ như hổ Hoa Nam, mọi người vẫn cho rằng nó chính là tai họa, cho nên mọi người gặp con nào là giết chết con đó.
Bây giờ, cả Trung Quốc chỉ còn lại hổ Hoa Nam, những con hoang dã đều đã bị diệt sạch hoàn toàn, ngày xưa mấy cái đỉnh núi mà hổ sống, đều bị mấy cái biệt thự và sơn trang nghỉ phép chiếm hết, khu vực tự nhiên bị giảm lại càng giảm, càng lúc càng nhỏ, không gian sinh tồn của hổ Hoa Nam cũng càng nhỏ hơn ...
Nếu chú ý đến tầm quan trọng của sự cân bằng sinh thái này, cũng sẽ không xảy ra chuyện "Chu lão hổ" đâu.
Hoắc Vấn Dong mang theo một cái balo nhỏ, trên mặt còn có chút lo lắng.
Nàng sợ cái thứ mình nói, không phải là thứ là hai lão ấy cần, vậy bọn họ khẳng định sẽ rất thất vọng, nàng thật sự không biết phải giải thích thế nào cho tốt. Hỏi mãi Lục Minh để xác nhận, lại nhìn đi nhìn lại những tấm hình trong tay của Lý Hoa, cuối cùng mới không còn lo lắng.
Quê nhà của Hoắc yêu nữ tuy rằng không phải ở cao nguyên Vân Quý, cũng không cái chổ "đi gần ba ngày, mà chẳng đi được ba bước", nhưng cũng là một vùng núi hẻo lánh. Xuống máy bay, lại ngồi taxi, ngồi hơn bốn năm tiếng, thật sự không thấy đường đi, đành phải chấp nhận ở lại khách sạn trong trấn. Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hai lão đã thúc giục xuất phạt, vì thế thuê hơn mười chiếc xe máy, hình thành một đoàn xe, chậm rãi đi tới.

Cuối cùng, ở cuối đường, đi bộ thêm một giờ, đã thấy được thôn quê của Hoắc Vấn Dong.
Vốn người chạy xe máy nói, đường núi này vẫn có thể chạy vào.
Nhưng mọi người thấy đây quả thật rất nguy hiểm, lỡ như không khống chế được, ngay cả người và xe cùng lao xuống núi, vậy thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Những người lái xe này sau khi thu tiền xong, vẫn chưa có ý trở về, mà chạy vào trong thôn, báo tin cho người dân biết. Bọn họ chạy trên đường núi, lắc qua lạng lại, trừ Hoắc Vấn Dong đã nhìn quen mắt ra, thì toàn bộ chúng nữ đều thấy hết hồn.
Trên đường vào, hai lão hưng phấn không thôi.
Bởi vì dọc đường đi, bọn họ phát hiện ra hơn mười loại thảo dược hoang dại, mà tất cả đều có trong phương thuốc điều chế Tạo Hóa Đan, bọn họ nói rằng gọi ngọn núi này là "Bảo Sơn"!
"Cái này chưa tính là gì, ngọn núi ở sau thôn của tôi còn có rất nhiều thứ, ở chổ chúng tôi, mấy cái khác thì không có, nhưng mấy cái này thì rất nhiều. Nghe nói ngọn núi này trước kia có đánh giặc, chết rất nhiều người, cho nên loại quỷ đăng lung này đặc biệt tươi tốt..." Hoắc Vấn Dong bây giờ đã yên lòng, nàng thấy Lý lão và Trần lão đã có những thứ mình muốn.
Trước đó, nàng vẫn sợ mình nói không đúng, dọa người, làm cho Lục Minh và hai lão thất vọng.
Bây giờ, thấy hai lão hận không thể lấy cuốc mà lấy dược, tâm tình nàng đặc biệt thoải mái.
Lục Minh chợt phát hiện ra, nụ cười của Hoắc yêu nữ trong buổi sáng sao lại đặc biệt mê người thế không biết, không nhịn được chọc ghẹo nàng : "Chúc mừng em, Hoắc yêu nữ, em sắp phát tài rồi!"
"Em mà phát tài, liền nuôi anh nha, được không? Chẳng qua phải xem biểu hiện của anh thế nào, nếu như làm tốt, em mới có thể suy nghĩ về việc nuôi dưỡng lâu dài!"
Hoắc Vấn Dong thấy bên cạnh chỉ còn hai người, liền khôi phục cá tính YD của mình, cho hắn một cái bóng đèn điện.
"Hoắc tiểu mật, biểu hiện của anh hẳn là có thể phải không?" Lục Minh nghe xong cười to.

"Không để ý đến anh!" Hoắc Vấn Dong vừa nghe, nhất thời nhớ lại sức chiến đấu kinh người của tên này trên giường, toàn thân nhũn ra, giữa hai chân đột nhiên cảm thấy ẩm ướt, chổ nào mà bị ánh mắt của hắn nhìn đến, thì sẽ có cảm giác như bị điện giật. Nàng sợ cứ tiếp tục tán tỉnh qua lại như vậy, mình sẽ không nhịn được, nếu chung quanh không có người vậy thì quá tốt, nhưng mà còn có Giai Giai ở đây, nàng không thể làm chuyện mất mặt như vậy được.
Khẽ liếc Lục Minh một cái bằng cặp mắt vô hạn phong tình, sau đó kéo tay Giai Giai, chạy vội về phía trước, mặc kệ hắn.
Lục Minh đứng phía sau nhìn cặp mông dẫy đà của Hoắc yêu nữ, vòng eo nhỏ lúc lắc lợi hại, làm tâm thần hắn khẽ động, lại nhớ đến cảnh trên giường với nàng, dục hỏa bốc lên vù vù, thật rất muốn ôm nàng vào trong rừng cây đại chiến ba trăm hiệp ghê.
Với Hoắc yêu nữ, hắn đã cùng nàng thử qua rất nhiều tư thế, nhưng mà dã chiến thì đúng là chưa thử qua.
Lần trước đến công viên Thái Bình, thấy người khác đánh dã chiến, thật là có chút kích thích... nếu mà chơi với nàng, hẳn là sẽ kích động lắm đây, giống như yêu đương vụng trộm tại núi Hắc Phong vậy. Lục Minh đuổi theo, cười to nói : "Hai cô bé, ai mà bị anh bắt được, sẽ phải làm áp trại phu nhân của bản đại vương!" Hoắc Vấn Dong vừa nghe, liền buông tay của Giai Giai ra, bỏ chạy trước, Lục Minh đương nhiên là bắt lấy Giai Giai nhỏ bé rồi, nhưng vẫn chưa dừng lại, nói tiếp : "Bắt thêm một người về làm tiểu mật!"
"Đúng, bắt lấy nàng đi, đánh vào mông ấy, Hoắc yêu nữ này không có nghĩa khí!" Giai Giai cười hì hì không dứt, dựa vào lòng ngực của Lục Minh, hưởng thụ thế giới hai người này, đối với nàng, có một phút bên nhau, cũng đã thỏa mãn rồi.
"Em đầu hàng, bỏ vũ khí đầu hàng, hồng quân công nông phải ưu đãi với tù binh!" Hoắc Vấn Dong vẫn còn sức để chạy, chỉ là chạy nữa thì sẽ đuổi kịp người ở phía trước.
Nàng dừng chân lại, giơ tay nguyện ý trở thành tù binh của hắn.
Chỉ cần được ở bên cạnh hắn, cho dù là tù binh, hay là tiểu mật, nàng cũng cam tâm tình nguyện!
Đối với việc nhóm người Lục Minh đến đây, những người lái xe ôm đã vội vã chạy đến thôn của Hoắc Vấn Dong, báo tin cho mọi người, chỉ là không ai tin, ngay cả cha mẹ của Hoắc Vấn Dong, người lái xe ôm đã chở Hoắc Vấn Dong, cũng chính là bác họ của nàng, nói với cha nàng : "Con gái của em dẫn đám người ấy về mà, nói là thu mua dược liệu, còn nói quỷ đăng lung và miêu vĩ thảo đều là dược liệu..."
Cha của Hoắc Vấn Dong là một nông dân hàm hậu, có đọc qua vài cuốn sách, cũng làm thôn trưởng được vài năm, tuy rằng không muốn làm, nhưng không muốn cũng phải làm.
Ông vừa nghe lời của anh họ, nghĩ thầm, đây không phải là nói nhảm sao?
Cho dù trên núi có dược liệu, thì chắc chắn không phải là mấy thứ này, mấy thứ như vậy, mọc đầy đất, sao có thể từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây thu mua chứ. Nếu người thành phố không ngốc, thì chắc chắn là điên rồi, nếu không sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy! Trong lòng ông nghĩ rằng, không tốt, có phải là con gái của mình đã bị người ta lừa?
Người trong thôn ai cũng lo lắng như vậy, mỗi người đều đi theo chân của cha Hoắc Vấn Dong, đuổi theo ra ngoài, nghênh đón khách đến.
Bọn họ chủ yếu lo lắng là đám người mà Hoắc Vấn Dong dẫn đến có phải là đám lừa đảo hay không, trong tay đều cầm theo cuốc và những thứ tương tự, nếu mà thấy không đúng, liền xông lên đánh người, cướp nàng trở về!
Đám người Lý lão thấy vậy, còn tưởng rằng bọn họ sốt ruột do dược liệu kia có thể mua, cho nên kích động chạy đến bắt tay mọi người, nói : "Mọi người đừng khẩn trương, chúng ta thương lượng trước giá cả đã, còn nữa, tôi cũng muốn nói với mọi người về việc nhận thầu ngọn núi này, đương nhiên, mọi người phụ trách trông coi là được. Vị nào là cha của Dong Dong? Xin chào xin chào!"

Bọn họ đều há hốc mồm, vốn bởi vì trong đầu bọn họ, những người này phải là một ông chủ đầu hói bụng phệ, thương nhân phú hào gì đó, nhưng không ngờ lại là hai lão già đầu tóc đã hoa râm, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ đống quỷ đăng lung này thật sự có người thu mua?
Hoắc Vấn Dong đi phía sau thấy không ổn, trong tay người dân toàn là cuốc, đây chính là hình thức chuẩn bị choảng nhau của dân trong thôn.
Nàng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy đến, ám chỉ mọi người mau cất "đồ chơi" đi, rồi giới thiệu cho cha Lý lão và Trần lão.
Những người này nghe xong đều hoảng sợ, may là không lộn xộn... ai ai cũng lập tức trở nên nhiệt tình, cùng kêu lên "Chào Lý lão, chào Trần lão", rồi chạy nhanh lại đỡ hai lão đi vào, sợ biểu hiện của mình không đủ nhiệt tình, bị hai lão nhìn ra.
Đám phụ nữ thì vội vàng giết gà mở tiệc chiêu đãi, cũng nhanh chóng đi chuẩn bị gạo và mì, về phần những người lái xe ôm, cũng được người dân ủy thác đi ra trấn mua rượu và thịt trở về, dù sao cũng là một đoàn người. Mẹ của Hoắc Vấn Dong muốn phụ giúp, nhưng đã bị bà thím hàng xóm kéo lại nói : "Nhị tẩu, bà còn làm gì, chú rể vừa mới đến, bà không ra chào đón sao?"
"Sao có thể, người ta là dân thành phố, sao có thể thích con gái của tôi" Hoắc mụ mụ đương nhiên là nhìn thấy Lục Minh, lại thấy con gái mình không ngừng giới thiệu hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, bà làm mẹ, sao lại không nhìn ra sự thay đổi của con gái nhà mình.
Chỉ là, bà nhìn thấy bên cạnh Lục Minh còn có một cô gái ngoan ngoãn giống như một cô vợ nhỏ, ngoan hiền dễ thương, làm cho ngay cả bà nhìn thấy mà cũng không khỏi tán thưởng trong lòng.
Lại nhìn thấy cô bé này nắm tay người trẻ tuổi kia, hiển nhiên người ta là một đôi rồi...
Trong lòng bà có chút chua xót, con gái của mình, nếu không phải là cô gái nông thôn, cũng là người thành phố của cô bé kia, hẳn là không kém! Đáng tiếc là con gái mình đã sinh nhầm nhà, ra đời làm con gái của một người nông dân... Hoắc mụ mụ trong lòng chua xót vô cùng, Hoắc Vấn Dong đang nói chuyện với mọi người, thấy bà, lập tức chạy lại ôm bà, khóc nức nở kêu lên : "mẹ, con đã về, con đã về"
"Con gái, đã lớn rồi, khóc cái gì, làm người ta cười!" Hoắc mụ mụ an ủi con gái bảo bối của mình, còn bản thân lại len lén lau đi nước mắt trên mặt.
"Mẹ, con giới thiệu cho mẹ một chút, hắn là... là ông chủ của con, nhà hàng con đang làm việc, là do hắn mở" Hoắc Vấn Dong kéo Lục Minh và Giai Giai đến, chỉ vào Giai Giai cười nói : "Đây là em gái của con, chính là Giai Giai mà con kể với mẹ qua điện thoại ấy"
"Các con đều là khách quý, mau vào nhà ngồi đi, dì đã nghe Dong Dong kể về con rồi, quả thật là một cô gái tốt, không chê con gái của dì là một người nhà quê. Ông chủ trẻ tuổi này, thật có tiền đồ, nhà của tôi được như vậy một nửa là do ông, tôi đây chết cũng nhắm mắt. Mau vào đi, ở dưới quê nhà nào cũng như vậy thôi, hơi bẩn một chút, ủy khuất cho mấy đứa rồi" Hoắc mụ mụ mời Lục Minh và Giai Giai vào nhà ngồi.
Bà chuẩn bị ra ngoài lấy nước mời khách, thì mấy bà tám hàng xóm đã xông lại, hỏi : "Cái người trẻ tuổi đẹp trai kia là chú rể mới sao? Con gái của bà thật có tiền đồ, đó là dân thành phố đấy, sao bà không giới thiệu cho chúng tôi!"
Hoắc mụ mụ nghe xong cười khổ, lắc đầu nói : "Không phải đâu, hắn là ông chủ của Dong Dong, còn người kia, mới là một cặp với hắn!"
Mấy bà tám này mặt dày không tin, nói để tôi hỏi giúp cho, Hoắc mụ mụ cũng không cản, bà ta cũng can đảm đi vào, hướng về Lục Minh, hỏi thẳng :" Ông chủ nhỏ, cậu là chú rể của chúng tôi sao? Nếu cậu thừa nhận, chúng tôi sẽ tổ chức tiệc đãi chú rể, chuẩn bị đưa Dong Dong cho cậu, đồ cưới tuy rằng không thể so với ở thành phố, nhưng náo nhiệt thì không kém thành phố là bao!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui