Chạy đến bệnh viện, phát hiện ra không chỉ có Trương Phong, còn có Trần Tranh và vài người bạn học khác, bên cạnh mỗi người, đều mang theo bạn gái, hoặc cái MM, và trong tay là vài món lễ vật, em gái của Trần Tranh cũng có ở đây, thấy Lục Minh đến liền đỏ mặt, lại có chút khiếp đảm lui về sau lưng anh hai.
"Chuyện gì?" Lục Minh thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người,kì quái hỏi : "Có phải thân thể của nàng xảy ra chuyện?"
"Bác sĩ Lý Hoa đã kiểm tra cho nàng, nói nàng có ám ảnh trong lòng, vẫn còn bị ảnh hưởng..." Thạch Hoa cũng thường xuyên đến thăm Trương Viện Viện, cho nên cũng coi như là có hiểu biết với tình huống của nàng, lời hắn vừa nói ra xong, Trương Phong lại than thở : "Quan trọng hơn là, cảm xúc của Viện Viện bây giờ rất tồi tệ, bởi vì đã mất đit rí nhớ, nàng cảm thấy mình đang sinh hoạt trong một hoàn cảnh xa lạ, cảm thấy không tốt, lại cực lực muốn nhớ về chuyện trước kia, cho nên rất lo lắng... đặc biệt là lúc nàng tỉnh táo, thấy chúng ta thì nói cười, nhưng trong lúc nàng ta cô độc và đau khổ, thì chúng ta lại lo cho nàng sớm muốn gì cũng xảy ra chuyện!"
Viện Viện ... nàng... nàng ta không được tỉnh táo, tối qua y tá phát hiện không thấy nàng, liền ra ngoài kiếm, phát hiện ra nàng đang treo một vạt áo lên cây..." Trần Tranh đau khổ lắc đầu : "Nếu không có y tá phát hiện kịp thời, có lẽ..."
"A?" Lục Minh nghe xong, giật mình.
Trương Viện Viện muốn tự sát?
Nhưng cô gái xinh đẹp này có vẻ rất kiên cường mà! Sao nàng lại có ý niệm kết thúc cuộc sống trong đầu?
Nghe được tin như vậy, Lục Minh quả thật rất là khiếp sợ, hắn không nghĩ rằng, mất đi trí nhớ, lại có ảnh hưởng to lớn với một người như vậy. Trước kia hắn chỉ nghĩ rằng, vài ngày nữa là Trương Viện Viện có thể khôi phục lại trí nhớ, không ngờ rằng nàng không có chuyển biến tốt đẹp, lại còn có ý định như vậy. Nhưng Lục Minh cũng cảm thấy có điểm không đúng, liền hỏi : "Trí nhớ của nàng không có biện pháp khôi phục sao? Ngày đó không phải nàng đã nhận ra món quà sinh nhật của mẹ à? Cái giá cũng nhớ rõ mà!"
"Nàng ta không phải hoàn toàn mất đi trí nhớ, mà đối với một số việc đã xảy ra, nàng ta nhớ rất rõ ràng... Nhưng, nàng ta không nhớ rõ người, ngay cả cha mẹ cũng không có ấn tượng, nhưng mà những chuyện xảy ra trong nhà, ví dụ như nguyện vọng trong ngày sinh nhật, hay là số điểm của kì thi tốt nghiệp, những cái này đều nhớ được!" Bạn gái của Trương Phong nhẹ giọng nói : "Có thể nói, nàng ta biết rất nhiều thứ trong quá khứ, nhưng trong trí nhớ của nàng ta lại không có ai, chỉ hoàn toàn là một thế giới cô độc. Anh của nàng đã tìm một vị chuyên gia thôi miên đến, kết quả là, sau khi vị chuyên gia ấy đi vào thế giới tâm linh của nàng, thiếu chút nữa đã điên luôn! Có thể thấy rằng, nàng ta cô độc thì đáng sợ đến mức nào, chúng tôi cũng không có biện pháp, không thể vào được thế giới tinh thần của nàng, bởi vì đó là một mảng không, thế giớ tinh thần của nàng chỉ là một sự khủng bố!"
"..." Lục Minh trở nên ngây dại.
Mặc dù chưa thử qua cảm giác kia, nhưng hắn có thể tưởng tượng, nếu những sự việc trong trí nhớ không thay đổi, chuyện cũ hiện rõ ra trước mắt, nhưng không có ai, một người thân một người bạn, như vậy thì thế giới ấy quả thật rất là đáng sợ,.
Tình huống của Trương Viện Viện cũng giống như đang sống trong một thành phố cực kỳ hiện đại.
Tất cả các xe cộ đều đang chạy, tất cả các nhà máy đều hoạt động, nhà xưởng, trường học, cửa hàng đều vận hành bình thường, chỉ là, không có người!
Chỉ có một mình Trương Viện Viện sống cô độc trong cái thế giới này, thông qua một số tin tức cực ít bên ngoài, do người bên ngoài nói cho nàng biết. Nàng có thể bên cạnh mình đã từng có ai, đã từng trò chuyện với ai... nhưng tất cả những điều này, trong thế giới tinh thần của nàng, đều không thể xác định, hoặc là không có, không có nhân vật như trong lời của mọi người nói!
Chuyện này quả thật rất đáng sợ!
Lục Minh sau khi tưởng tượng ra, liền toát mồ hôi lạnh đầu trán.
Trước kia, Trương Viện Viện cũng không hề yếu đuối, mà phải nói là vô cùng kiên cường, nếu đổi lại là người khác, bị mất trí nhớ như vậy, khẳng định là đã điên rồi!
"Các người tới? Lớp trưởng Trương Phong hôm nay mang cái gì đến cho mình vậy? Ơ, người này, không phải là người bị tâm thần ngày đó sao?" Trương Viện Viện phát hiện ra Lục Minh trong đám người, kinh ngạc kêu lên : "Bị bắt trở về?"
"Hắn không phải bị tâm thần!" Mội người sắp bị choáng chết hết rồi, sao nàng lại nhớ lầm Lục Minh là người bệnh tâm thần chứ?"
"Bác sĩ Lý Hoa cũng nói hắn không phải, nhưng mà hắn rất giống bị tâm thần, nói chuyện rất bừa bãi, hoàn toàn không có trật tự..." Trương Viện Viện nếu không mang bệnh trong người, có lẽ mọi người đã cười ầm lên, vì rất hiếm khi nào có cơ hội cười nhạo tiểu tử Lục Minh. Chẳng qua, lúc này, không ai cười nổi cả, trong lòng cảm thấy đau nhói, người nói chuyện bừa bãi không phải là Lục Minh, mà là Trương Viện Viện bây giờ, tất cả mọi người đều biết được, chỉ có nàng ta là không nhận ra.
"Thật ra anh là bác sĩ, bởi vì muốn đi hẹn hò với bạn gái, cho nên đã chuồn trước, nào, em giơ tay ra" Lục Minh bảo Trương Viện Viện giơ tay ra cho hắn bắt mạch, không ngờ Trương Viện Viện lại giơ tay nắm lấy tay của Lục Minh.
"Không ngờ anh còn trẻ mà lại đầy hứa hẹn như vậy, tôi thu hồi lại những lời đã nói, tôi nên gọi anh là bác sĩ gì nhĩ?" Trương Viện Viện nghiêm trang nói.
"Hắn chính là Lục Minh mà chúng ta thường hay nhắc với bạn..." Trương Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.
"Không thể nào? Trong tưởng tượng của em, Lục Minh phải là một bác sĩ phong độ nhã nhặn văn trí uyên bác, hắn còn kém rất xa!"Trên mặt Trương Viện Viện cũng đầy kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy Lục Minh đứng trước mặt hoàn toàn không giống với "Lục Minh" trong tưởng tượng của mình. Lục Minh nghe xong xém té xỉu, nói : "Lúc trước không phải anh đã nói tên cho em nghe rồi sao?" Trương Viện Viện cười xin lỗi nói : "Xin lỗi, trong đầu tôi không có phản ứng, tôi còn tưởng rằng lớp trưởng Trương Phong bọn họ nói về Lục Minh là một khác, còn phần anh, tôi chỉ biết anh tên là Lục Minh, nhưng không để ý, không biết anh chính là hắn!"
"Không có hắn, chỉ có một mình anh!" Lục Minh thiếu chút nữa đã hộc máu bỏ mạng tại chổ.
"Nói như vậy, anh rất lợi hại phải không?" Trương Viện Viện nghi ngờ nhìn Lục Minh, lại nhìn bộ dáng chứng thực của đám Trương Phong, cuối cùng lắc đầu nói : "Tôi vẫn khó tưởng tượng anh rất lợi hại...chẳng lẽ anh là cao nhân ẩn cư trong truyền thuyết?"
"Anh là đàn anh của em, cao nhân cái rắm!" Lục Minh phát hiện ra nói chuyện với một người bị mất trí nhớ đặc biệt lao lực.
"Trần Tranh, anh đến thăm em?" Một cô gái khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi nói chen vào, nàng đang ngồi xe lăn đến, giương đầu lên nhìn, vừa thấy Trần Tranh liền vui mừng kêu lên : "Trần Tranh, áo len của em đâu? Không phải anh đến thăm em mà quên mua quà chứ? Nhưng mà không sao, chứng mình là do anh nghĩ đến em, sốt ruột đến thăm nên quên! Em tha thứ cho anh... a, anh đẹp trai, anh thật hấp dẫn, anh tên gì vậy?"
"Tôi gọi là quái thúc thúc!" Lục Minh vốn không để ý đến nàng, nên cũng không chấp việc nàng lái xe lăn vòng quanh người mình để kiểm tra.
"Quái thúc thúc, chúng ta kết hôn đi!" Cô bé này bỗng nhiên nói ra một lời kinh thiên động địa.
"Ầm!!!" Lục Minh té đập đầu xuống ngay lập tức, đây là câu nói chấn động nhất từ thời hắn được sinh ra đến giờ, câu nói làm cho hắn muốn hộc máu và té xỉu ngay lập tức.
Đám người Trương Phong thì lộ ra vẻ "tôi không nghe, tôi không thấy", chỉ có Trương Viện Viện thì che miệng cười trộm.
Bởi vì bọn họ đã thấy hoặc nghe nói, cô bé tên Tần Tâm Nghiên này, cơ hồ như đều tỏ hảo cảm ra với tất cả các bác sĩ nam còn trẻ và đẹp trai trong bệnh viện, chẳng qua, cái kiểu vừa gặp mặt mà đã đòi kết hôn với Lục Minh, thì bọn họ quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Đương nhiên, hành động của nàng cũng làm cho bọn họ chấn động.
Trên mặt của tiện nam Trần Tranh thì lộ ra vẻ như trút được gánh nặng.
Nếu Tần Tâm Nghiên mà thích Lục Minh, vậy thì hắn có thể được thoát thân.
"Đáng tiếc, nếu tôi chưa kết hôn, vậy thì nhất định sẽ mua một cái nhẫn kim cương siêu bự để cầu hôn em. Nhưng trời cao trêu người, tôi đã rơi vào bẫy tình của một cô gái khác, hôn nhân là lao ngục tuyệt vọng!" Lục Minh lau mồ hôi lạnh trên trán, thổn thức cảm thán.
"Quái thúc thúc, đừng sợ, em sẽ đến cứu anh, chúng ta cùng nhau vượt ngục!" Tầm Tâm Nghiên vênh váo vỗ ngực nói.
"Không được đâu, vợ của tôi là một nữ ma vương cực kì khủng bố, tôi đã bị nàng ta nắm được điểm yếu, phỏng chừng cả đời không chạy thoát được đâu, nếu có duyên, chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại!" Lục Minh nghe xong thiếu chút nữa hộc máu, may mắn là phản ứng của hắn không chậm, lập tức làm ra bộ dáng "một bước sai lầm ngàn năm hận, quay đầu nhìn lại đã trăm năm". Đám người Trương Phong cũng liên tục phụ họa, nói là Lục Minh rất bi thảm, mỗi tối đều bị con cọp cái bắt quỳ dưới giường, còn bị bắt trói lại đánh này nọ, lau nhà giặt đồ nấu cơm đủ thứ, nói là bạn học Lục Minh đang sống trong địa ngục hôn nhân, mỗi ngày đều phải lấy nước mắt để rửa mặt...
"Em là một thiên sứ xinh đẹp, quyết định sẽ cứu vớt anh ra khỏi bóng tối, không sao đâu, có em rồi anh không cần phải lo, em sẽ làm tình nhân của nàng, dụ dỗ anh ra ngoài... làm cho vợ anh tức chết, rồi kết hôn với anh, anh cảm thấy thế nào?" Tần Tâm Nghiên có chút khinh bỉ Lục Minh, hắn đường đường cũng là một thằng đàn ông, tại sao lại để cho vợ ăn hiếp? Chẳng qua, nhìn thấy bộ dáng của hắn quả thật rất đẹp trai, không có biện pháp, đành phải ủy khuất bản thân một chút, động thân mà ra, cứu hắn khỏi địa ngục hôn nhân hắc ám đó.
"Tình.. tình tình ... tình nhân?" Lục Minh cơ hồ sắp lên cơn động kinh ngay tại chổ rồi.
"Quyết định vậy đi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn!" Tần Tâm Nghiên tựa hồ đã đưa ra một quyết định quan trọng trong đời, quyết định bỏ trốn với Lục Minh.
"Được được, nhưng mà tôi có thể trở về hỏi ý kiến của vợ một chút được không, để xem nàng ta có đồng ý hay không, thuận tiện xin một chút tiền lộ phí luôn, thế nào?" Lục Minh làm ra vẻ là một thằng bám váy đàn bà, làm cho Tần Tâm Nghiên vừa nghe, lập tức phi một tiếng, tức giận nói : "Quả thật là một tên nhu nhược nhát gan! Tôi thật sự bị mù nên mới thích anh, thấy anh là ghê tởm!"
"Vâng vâng, tôi cút xa ngay, lập tức cút ngay!" Lục Minh lau mồ hôi lạnh trên trán, lập tức trốn mất tiêu.
"Vẫn là Trần Tranh có cốt khí nhất, mặc dù xấu một chút nhưng không sao, có thể dùng được! Trần Tranh, em giận lắm, không muốn thấy tên ăn bám đàn bà kia nữa, anh theo em ra ngoài giải sầu đi!" Tần Tâm Nghiên hận không thể đá một cái vào mông của Lục Minh, vỗ cái tay vịnh xe lăn, ra lệnh.
Trần Tranh lập tức choáng váng, nàng ta không phải thích Lục Minh sao? Tại sao lại chuyển lên đầu mình? Hắn nhìn thoáng qua, thấy Trương Viện Viện mặt mày mừng rỡ, trong lòng luyến tiếc rời đi, từ chối : "Tâm Nghiên, để cho Nha Nha đi với em đi, hôm nay anh còn có lớp, một lát phải đi liền!" Trần Tranh mang em gái đến, chính là muốn đối phó với Tần Tâm Nghiên, chẳng qua, chiêu này đã mất đi hiệu lực, Tần Tâm Nghiên cười lạnh một tiếng, nói : "Nếu anh không đi với em, em sẽ gọi cho cha, nói anh làm bậy với em, em không muốn sống nữa, em sẽ tự sát"
"Bà nội nhỏ ơi, đừng như vậy mà, con đi không được sao?" Trần Tránh thiếu chút nữa đã khóc lên, cái này không phải là tiểu loli, mà là ác ma!
"Phải kể cho em nghe mười câu chuyện cười, nếu không là không được..." Lúc Tần Tâm Nghiên được Trần Tranh đẩy đi, còn ra yêu cầu như thế, Lục Minh nghe xong mà muốn cắn lưỡi, may mà mình thoát thân sớm, nếu không chắc là đã chết ngay tại chổ!
Trương Viện Viện bỗng nhiên nằm xuống, đắp chăn lên, nhẹ giọng nói : "Mọi người ngồi đi, mình hơi mệt, muốn nghĩ ngơi một lát"
Đám người Thạch Hoa thấy Trương Viện Viện muốn nghỉ ngơi, an ủi vài câu, sau đó rời đi.
Vốn mọi người định nói chuyện với nàng, giải buồn cho nàng, chẳng qua, màn ầm ĩ vừa rồi của Tần Tâm Nghiên và Lục Minh vừa rồi rất hay, thấy nàng cười rồi, cho nên cũng đã đạt được mục đích, lại thấy nàng cần nghỉ ngơi, cũng không ở lâu. Lúc Lục Minh chuẩn bị rời đi, thì Trương Viện Viện đột nhiên hỏi : "Này, Lục Minh, tôi có thiếu tiền của anh không?"
"Ừ, một triệu đô la, có nhớ không? Tính khi nào trả?" Lục Minh đáp một cách tỉnh như ruồi.
"Nhìn bộ dáng ăn mặc nghèo hèn của anh, làm gì có thể cho tôi mượn một triệu chứ, còn là đô la nữa! Anh cho tôi là đứa ngốc à? Tôi bị mất trí nhớ, nhưng không phải đồ ngốc, hơn nữa cha mẹ tôi rất giàu, anh tôi cũng có làm ăn, tôi căn bản là không cần vay tiền! Nói không cần, là anh mượn của tôi một triệu, một triệu đô la!" Trương Viện Viện nghe xong, nhất thời cười rộ lên.
"Lục Minh, mày không ở lại bắt mạch cho nàng hả?" Trương Phong muốn bảo Lục Minh ở lại.
"Vậy bọn mày chờ tao chút..." Lục Minh còn chưa nói xong, liền bị đám người Thạch Hoa đầm cho một cái : "Bọn tao ngày nào cũng đến, đi sớm đương nhiên là không sao rồi, còn mày mấy ngày mới đến một lần, đi gấp như vậy làm gì? Ở lại nói chuyện với nàng, nói không chừng nàng ta có thể nhớ lại đấy! Mấy bữa nay bọn tao lần đầu tiên thấy nàng cười vui vẻ như vậy, tiểu tử, mày thật biết chọc người ta cười, ở lại đi, làm cho nàng vui vẻ một chút.. thời gian của nàng không còn nhiều rồi, mày ở lại với nàng nhiều một chút đi!" Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Trương Phong trở nên ngập ngùng, nhìn Trương Viện Viện một cái, phát hiện nàng không nghe thấy gì, mới phất tay chào Lục Minh.
Lục Minh không có biện pháp, để cho Trần Nha Nha lưu lại, thuận tiện kiểm tra thân thể của nàng một chút.
Bắt mạch cho Trần Nha Nha, phát hiện ra nàng đã khôi phục rất tốt, thân thể tuy còn gầy ốm nữa, chẳng qua đã chuyển biến tốt đẹp hơn trước kia rất nhiều, khuôn mặt đã không còn xanh xao như trước, mà đã trở nên hồng hào rất nhiều.
Lấy ngân châm ra châm cứu cho nàng một chút, làm cho Trần Nha Nha cảm thấy vô cùng thoải mái, nhịn không được ngáp vài cái, rồi cơn buồn ngủ đến, ghé đầu lên giường của Trương Viện Viện ngủ vù vù. Trương Viện Viện ngồi dậy, đắp chăn cho nàng, lại vui vẻ nhìn Lục Minh, ánh mắt tràn ngập sự sáng ngời,ngạc nhiên nói : "Lục Minh, anh thật sự là bác sĩ sao? Xem ra không tồi, nhìn cho tôi với!"
Nói xong, vươn tay nhỏ ra, đưa về hướng Lục Minh.
Lục Minh thấy ngón tay đặt lên mạch môn của nàng, đưa vào một tia chân khí cực nhỏ, nhanh chóng thăm dò thân thể của nàng.
Những chấn thương trước kia đã hoàn toàn chuẩn biến tốt đẹp, chấn động trôi qua,tất cả đều rất hoàn mỹ, Lục Minh nghĩ mãi vẫn không rõ, tại sao nàng lại mất trí nhớ! Bệnh tình và thân thể không có chuyển biến xấu, nhưng lại có dấu hiệu nảy mầm, phán đoán của Chúc Tiểu Diệp cực kì chuẩn xác, dựa theo hướng phát triển như vậy, thì trong vòng ba tháng, Trương Viện Viện sẽ giống như một đóa phù dung, nở rộ một cách bùng nổi, rồi sau đó chết ngay lập tức...
Làm cho Lục Minh cảm thấy kinh ngạc chính là, tình trạng của Trương Viện Viện bây giờ, tựa hồ như đã phát ra sự huy hoàng cuối cùng của cơ thể!
Nở rộ như hoa phù dung xinh đẹp, rực rỡ như một ngôi sao băng lóe sáng!
Hai ba tháng này, có lẽ là khoảng thời gian nàng đạt trạng thái tốt nhất trong cả đời.
Sinh mạng còn thừa của nàng, sẽ được thiêu đốt điên cuồng trong giai đoạn này, làm cho cả người của nàng lóe sáng đến cực điểm!
Ở ngoài mặt, nàng không giống như người đang có bệnh, nét mặt tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng lên, tin tưởng rằng, đây chính là thời khắc đẹp nhất trong đời của nàng, nhưng đáng tiếc là, đây cũng chính là sự lóe sáng cuối cùng của nàng! Chúc Tiểu Diệp đã dự đoán đúng, nàng giống như một đóa phù dung, đã đến lúc nở rộ, rồi sau khi sinh mạng đến điểm cuối cùng, sẽ lập tức héo tàn.
"Anh... anh lo lắng cho tôi?" Trương Viện Viện thấy trong mắt Lục Minh có vẻ cồ quái, tò mò hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...