Đến trước thác nước trong sơn động, vừa rồi chúng nữ đã trải qua một khắc tim đập dồn dập.
Ở giữa đường, mấy người nam tử của Thoa Vũ Bang một mặt dùng điện thoại di động trò chuyện cùng đồng bạn, một mặt tìm địch nhân còn lại ở xung quanh, lúc đó Lục Minh cùng chúng nữ đang đi tới cây tùng nhỏ ở nửa đường. Nếu như giết chết bọn họ, như vậy khẳng định sẽ bị đồng bọn của chúng phát hiện ra sự khác thường, bởi vì bọn họ trong lúc đó vẫn trò chuyện qua lại, cuối cùng chúng nữ khẽ cắn môi lôi kéo Lục Minh ẩn thân ở trong rừng cây nhỏ, không đến lúc bất đắc dĩ, mọi người vẫn muốn bình an vượt qua.
Giai Giai cùng Hoắc Vấn Dung trốn ở tận cùng bên trong, sau đó là Lâm Vũ Hàm cùng Nhan Mộng Ly, Ngu Thanh Y được Hạ Linh che chắn, bảo vệ ở dưới thân thể của nàng.
Lục Minh thiếu chút nữa không có cách nào chen vào trong cây tùng nhỏ, cuối cùng chỉ có ghé vào chúng nữ trên người. . .
Nhan Mộng Ly bị hắn đè vào lưng không phải là người ngượng ngùng nhất trong chúng nữ, mà là Hạ Linh bị hạ thân của Lục Minh đè lên, mới thầm kêu muốn chết. Cái thứ dâng trào của hắn đặt ở trên mặt của Hạ Linh, cái loại khí tức nam tính cực kỳ dương cương này, hun cho nàng đến thiếu chút nữa hít thở không thông, tiếng tim nàng đập dồn dập đến mức ngay cả Ngu mỹ nhân phía dưới nàng cũng nghe được rõ ràng.
Nguy hiểm thật, địch nhân cũng không phát hiện ra Lục Minh cùng chúng nữ.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra có người quá lớn mật như vậy, ngay dưới mắt mình trốn sau cây tùng nhỏ, mà lại có nhiều người như vậy.
Lúc đi tuần qua, lúc đầu bọn họ còn dùng một phương pháp thử, muốn hù dọa địch nhân đang trốn ở xung quanh, bọn họ cố ý quát: "Đi ra mau, chúng tao nhìn thấy bọn mày rồi, lập tức lăn ra đây, nếu không liền nổ súng !" Chúng nữ ai cũng đều tin tưởng Lục Minh, cảm thấy nếu như địch nhân mà phát hiện được mình, hắn khẳng định đã sớm xuất thủ công kích rồi, không có khả năng bị địch nhân phát hiện mà chẳng biết, lại nhìn thấy hắn âm thầm ra hiệu đừng lên tiếng, mỗi người đều nín hơi im lặng.
Kết quả thật sự có một số tên hắc bang Thanh Hà bị người của Thoa Vũ Bang dọa đi ra. Hai vị này hoá ra đã trốn trước một bước ở trên cây, bây giờ sợ đến tụt xuống . Bị người của Thoa Vũ Bang bao vây xung quanh,không đợi họ mở miệng cầu xin tha thứ, đã bị người của Thoa Vũ Bang "pằng pằng" hai súng giết chết.
Hạ Linh thầm kinh hãi vì sự ngoan độc của bọn người kia, lại cảm thấy hậu đài của bọn họ siêu cứng rắn.
Giết người nhiều như vậy, nếu như không có đại hậu trường chống đỡ, phỏng chừng toàn bộ thành phố, toàn bộ tỉnh đều sẽ bị chấn động.
Khi người của Thoa Vũ Bang đi rồi, Lục Minh mang theo chúng nữ lặng lẽ tiến vào trong sơn động, đi tới trước thác nước .Vào mùa này, thác cũng không còn nhiều nước nữa, rất nhiều chỗ đều có chút khô. Một bộ phận nham thạch cũng lộ ra khô cạn. Ở giữa có mấy chỗ khe hở lõm vào có dòng nước nhỏ róc rách chảy xuống, duy trì sự ẩm ướt. Hạ Linh cầm súng lục hoàng kim canh gác. Lục Minh dùng dây lưng, đem chúng nữ từng người từng người cõng trên lưng mà đi lên. Thần sắc Nhan Mộng Ly có chút không được tự nhiên. Động tác cõng như vậy, bộ ngực mềm mại đè chặt lên trên lưng Lục Minh. Thân thể cùng hắn tiếp xúc thân mật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng ửng đỏ khao khát. Sau khi được Lục Minh cõng trên lưng, ánh mắt vẫn trốn tránh, không dám nhìn tới hắn.
Các nàng Hoắc Vấn Dung, Giai Giai cùng Ngu Thanh Y lại không quan tâm,.trái lại phi thường mừng rỡ nhảy lên lưng hắn .
Nếu không rất sợ ảnh hưởng hắn leo lên, Ngu mỹ nhân còn muốn hôn trộm hắn kia!
Hạ Linh là ngươi cuối cùng đi lên, lúc đầu nàng cự tuyệt để Lục Minh cõng, biểu thị mình cũng có thể đi, Lục Minh tức giận trừng mắt nhìn nàng, làm cho trong lòng nàng ngọt lịm, không nhịn được trái lại nằm úp sấp, ôm thân thể của hắn, cảm thấy bộ ngực sữa gắt gao bị cơ lưng của hắn đè ép, trong lòng nàng có một loại vui sướng đến nỗi mặt đỏ tía tai.
Dù sao mọi người đang ở hiểm cảnh, thế này rốt cuộc tiện nghi cho hắn!
Trong lòng Hạ Linh cực lực nghĩ mượn cớ, khi nàng đang miên man suy nghĩ , Lục Minh đã leo lên rất nhanh đi tới, không có đem nàng buông ra giống như mọi người, mà là trực tiếp đi vào trong đầm nước mát lạnh, ở dưới làn nước không quá thắt lưng, hắn đem buông nàng ra, một tay nâng vai của Hạ Linh, một tay nâng hai chân của nàng lên, đầu đội lên cái eo nhỏ nhắn của nàng, trực tiếp giơ lên giữa không trung, sau đó đi qua gần mười mét đầm nước, đem nàng đặt ở trên tảng nham thạch lớn nổi lên ở góc trái bên kia.
Chúng nữ mới phát hiện ra, đầm nhỏ trên thác nước này không nhìn thể nhìn thấu, cực kỳ sâu, hơn nữa vẫn kéo dài hướng về phía phải, không nhìn thấy ranh rới.
Lục Minh theo lệ tiếp tục đem Ngu Thanh Y, Lâm Vũ Hàm, Hoắc Vấn Dung cùng Giai Giai, nâng từng người từng người đi qua.
Nhan Mộng Ly trốn ở sau cùng, mặt có chút nhăn nhó.
"Thế nào rồi?" Lục Minh kỳ quái hỏi, Mộng Ly muội muội này xảy ra chuyện gì ? Lẽ nào nàng sợ rơi vào trong nước? Nàng không biết bơi? Vội vàng an ủi một hồi, nói mình sẽ cẩn thận, sẽ không làm cho nàng rơi vào trong nước !
"Không có việc gì!" Thanh âm Nhan Mộng Ly mang theo chút run run trả lời, lắc đầu rồi lại xua tay.
Nàng tự nhiên không phải sợ rơi vào trong nước, mà là thân thể mẫn cảm, nàng vừa bị Lục Minh cõng trên leo lên trên, thì thân thể có chút như nhũn ra, bây giờ còn chưa hết xấu hổ, giờ lại sắp bị hắn nâng sau lưng cùng hai chân của mình, cho nên có chút sợ mình thất lễ. Tại trong quan niệm của nàng, thân thể của mình là trong sáng, chỉ có trượng phu mới có tư cách chạm vào, nhưng mà trải qua sinh tử cùng hắn ở một chỗ , thân thể bị hắn chạm quá nhiều lần.
Trước bị nắm tay, toàn bộ người bị hắn đè trên mặt đất, về sau lại liên tục dưới các loại tình huống, đều không ngừng cùng hắn tiếp xúc thân thể.
Mặc dù hắn không phải cố ý, nhưng nàng là một xử nữ có quan niệm tương đối bảo thủ, xấu hổ là khó tránh khỏi.
Nếu như nàng là bạn gái của hắn thì còn tốt, hai người sẽ không có vấn đề gì, nhưng chỉ là quen biết, trong lòng nàng vừa mâu thuẫn, vừa khát vọng, một mặt nàng cũng muốn có được một nam tử hoàn mỹ giống như Lục Minh làm bạn trai, trong lòng tồn tại một phần ái mộ; về phương diện khác, nàng lại biết, hắn đã có bạn gái, hơn nữa không chỉ một người.
Đừng nói Trầm Khinh Vũ siêu phàm kia, cho dù là người vợ nhỏ Giai Giai này, nàng cũng cảm thấy mình khó có thể so sánh. Về dung mạo, Giai Giai khong bằng Niếp cảnh quan, Trầm Kinh Vũ nhưng so với mình vẫn còn hơn chút.
Trời sinh chính là người vợ tốt, không nói hiền dịu thông minh, còn có một tay nấu ăn ngon, khong thể sinh ra ác cảm với Giai Giai nổi. Tạm thời còn chưa nói tới Ngu mỹ nhân cùng Hạ Linh, hai nàng cùng Lục Minh quan hệ gần gũi, cho dù là Hoắc Vấn Dung phong đồn sung mãn kia, cũng có chỗ hơn xa mình .
Hoắc Vấn Dung là Tiểu Mật của hắn. . . Căn cứ theo hàm ý hai ngày trước do thám được từ Giai Giai, có thể suy đoán ra Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung đã làm chuyện đó . . .
Giai Giai không nói rõ, nhưng loại sự tình này không cần phải nói rõ ràng, là có thể hiểu ra được.
Nhan Mộng Ly không phóng khoáng giống như Lâm Vũ Hàm, trong lòng nàng mơ hồ có loại tư tưởng bị hắn chạm vào thì hắn phải chịu trách nhiệm. Nếu như Trầm Khinh Vũ ngay từ đầu đã ngăn cản nàng tiếp cận Lục Minh, nàng cũng sẽ không có loại tâm tính này, cùng lắm là thương tâm một đoạn thời gian, thỉnh thoảng trong lòng hoài niệm lại quá trình hắn anh dũng cứu mình, sau đó khôi phục sinh hoạt trước đây, sẽ không giống như bây giờ.
Nhưng mà Trầm Khinh Vũ không chỉ nhận Nhan Mộng Ly làm muội muội, còn lén lút dạy cho nàng một loại tâm pháp nội công.
Nhan Mộng Ly đương nhiên biết, chỉ có là con dâu Lục gia mới có thể học . . .Trong lòng nàng vừa vui mừng vừa mâu thuẫn, rõ ràng mình cùng hắn không có chuyện gì, vì sao Trầm tỷ phải dạy mình cái này, lẽ nào Trầm tỷ nhìn ra được tâm sự của mình?
Đại sắc lang Lục Minh này có nhiều bạn gái như vậy, mình sao có thể gả cho hắn, tin tưởng ba mẹ cũng sẽ không đồng ý. . .
Là một tiểu xử nữ thuần khiết, trong mối tình đầu, nàng không biết mình nên xử lý cảm tình như thế nào, cứ mâu thuẫn một ngày rồi lại tiếp một ngày.
Không nỡ rời đi, không bao giờ thấy hắn nữa, lại không dám cùng hắn thân cận quá mức trước mặt chúng nữ, dù thế nào trong lòng nàng cũng không biết làm như thế nào cho phải.
Đối với hiểm cảnh như ngày hôm nay, trong lòng Nhan Mộng Ly kỳ thực vui mừng nhiều hơn sợ hãi, nàng cảm giác tại đây là lúc nàng vui vẻ nhất, nàng không cần phải tránh né tiếp cận hắn. Bởi vì có cớ nguy hiểm tính mạng này, nàng có thể bị động nghe hắn, tùy theo hắn an bài mình thế nào, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ cần vui vẻ theo sát hắn là được.
"Thả lỏng chút, một chút liền đi qua thôi!" Lục Minh nghe thanh âm nàng khẽ run, còn tưởng rằng nàng thực sự rất sợ nước, xoa đầu an ủi nàng, lại đem mái tóc dài đen mượt của nàng dùng dây tơ tằm, rất dịu dàng duỗi tay tới nâng eo của nàng .
". . ." Trong lòng Nhan Mộng Ly rất kích động, nàng chung quy cảm thấy, Lục Minh đối với mình là dịu dàng nhất.
Nữ hài tử khác đi qua, đều là trực tiếp nâng qua, đến phiên mình, hắn lại cẩn thận gỡ bỏ ưu tư của mình, lại chú ý không cho nước làm mình ướt tóc. Đương nhiên, nàng không biết, vốn là Minh không có cẩn thận tỉ mỉ như vậy, đó là bởi vì mái tóc dài của Ngu mỹ nhân bị dính nước, hắn mới nhớ tới điểm này, cho nên Nhan Mộng Ly có tóc dài đen nhánh tới mông, tự nhiên thành một nhất bộ phận mà hắn quan tâm nhất.
Nhan Mộng Ly cảm thấy bàn tay hắn nâng phía sau lưng cùng hai chân của mình vô cùng nóng bỏng, nóng thẳng đến tận đáy lòng, cực kỳ xấu hổ .
Mà lại không thể giãy dụa, chỉ đành cắn môi đỏ mọng mà cố nén.
Hạ Linh tựa hồ thấy trong nước có vật gì đó, vội vàng quát khẽ: "Lục Minh cẩn thận, trong nước hình như có cổ quái, bên trái. . ."
Lục minh vội vàng rút tay ra, một tay nâng hương đồn của Nhan Mộng Ly, một tay đưa ra Tần Hoàng bảo kiếm, hướng vào trong nước hoa lên một cái. Khi Tần Hoàng bảo kiếm cực kỳ sắc bén chém qua, rồi đưa lên, là hai đoạn thi thể của cá, hắn mới thở dài một hơi. Lục Minh cùng Hạ Linh thấy rõ là cá, tâm thần thả lỏng, nhưng Nhan Mộng Ly lại khẩn trương đến toàn thân căng ra, một là bị lời nói của Hạ Linh làm cho sợ; hai là Lục Minh vì bảo hộ nàng, lấy tay nâng mông của nàng giơ cao lên, năm đầu ngón tay cùng bộ vị mẫn cảm thân thiết tiếp xúc sát gần nhau, đặc biệt là ngón tay cái của hắn, bởi vì trong lúc vội vàng đổi tay, lại xiên tại giữa hai chân của nàng.
Tuy rằng không có đụng tới tiểu hoa viên, nhưng là đặt ở bẹn của nàng, ngay tại biên giới của tiểu cúc hoa, làm cho Nhan Mộng Ly thực sự là vừa thẹn lại lúng túng, xấu hổ không chịu nổi.
Đưa lên mặt nham thạch, lúc Hạ Linh kéo nàng lên, Nhan Mộng Ly đã có chút không đứng vững nổi.
Nàng cảm thấy giữa hai chân mình có một chút ẩm ướt, liền gắt gao kẹp lấy, cực kỳ sợ người khác biết được.
Chúng nữ lại không biết nàng phi thường mẫn cảm, còn tưởng rằng nàng sợ hãi, đều bắt đầu nói lời an ủi một hồi, đến khi Nhan Mộng Ly thấy mọi người không có phát hiện ra thái độ lúng túng của mình, mới thoáng an tâm, thầm kêu may mắn.
"Ở đây làm sao lại có cá? Trong thạch động như thế nào có cá được chứ?" Hạ Linh rất kỳ quái, hơn nữa con cá này rất lớn, hình dạng nặng hơn mười cân, không giống như là du khách thả phóng sinh.
"Cũng đành chấp nhận là trời mưa rơi xuống, được rồi, em nói sai rồi, tự phạt mình ăn một quả mơ!" Lâm Vũ Hàm thấy kẽ nứt trên đỉnh nham thạch có một tia sáng yếu ớt chiếu xuyên tới đầm nước, nhận thấy trong đầm ngoại trừ nước suối, khẳng định còn có nước mưa, có điều là vừa nói ra miệng, không chờ chúng nữ cười nàng, chính cô ta đã cười rộ lên. Bởi vì thoát hiểm, tâm thần nàng thả lỏng, móc ra túi quả mơ, mình ăn một viên, lại đưa cho mọi người mỗi người một quả.
"Tôi lặn xuống xem sao. . ." Sau khi Lục Minh đem đống ba lô của chúng nữ gửi qua một bên, quyết tâm lặn xuống để nhìn.
Hắn cởi áo ra, một tay cầm Thánh Quang Ngân Chủy, một tay cầm dạ minh châu, tại trong tiếng chúng nữ căn dặn, chậm rãi lặn sâu xuống . . Chờ hồi lâu cũng không thấy, giữa lúc chúng nữ đang chờ đến nóng lòng, bỗng nhiên một đám bọt nước bốc lên, Lục Minh từ chỗ xa của mặt nước ngoi đầu lên.
Trong tay hắn có thêm một cái rương vô cùng rách nát.
Lục Minh còn chưa lên bờ đã cười nói: "Các cô muốn trong bảo khố của sơn tặc chôn giấu, phỏng chừng chính là cái này! Chúc mừng các cô, các cô là những người may mắn nhất trong hơn mười vạn người tới Hắc Phong Sơn du ngoạn, duy nhất phát hiện ra trong bảo khố của sơn tặc!"
Đối với bảo khố, Hạ Linh căn bản không quan tâm, nhưng trai lại thương tiếc hắn, nhanh chóng kéo hắn lên, duỗi tay cố sức lôi một cái.
"Ba" một tiếng động nhỏ vang lên, dây áo ngực của nàng bị căng quá liền đứt tung ra.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...