Một phút đồng hồ, mười phút, nửa tiếng đồng hồ. . . Từng giây thời gian đi qua, bây giờ đối với bất luận kẻ nào chờ đợi mà nói, đều cảm thấy khó khăn.
Lục Minh là một người cảm thấy thống khổ nhất khó khăn nhất trong mọi người.
Cả người hắn toát mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm quần áo, Chúc Tiểu Diệp giúp hắn lau mồ hôi không dưới một trăm lần, nhưng mà vẫn như cũ không làm nên chuyện gì. Tiên thiên chân khí đem khối máu chảy ra trong não hòa tan thành máu loãng, cái này rất đơn giản, đem nó một lần dẫn vào trong mạch máu não cực kỳ nhỏ bé , đem mạch máu chữa trị một lần nữa, vậy cũng không phải khó nhất . Khó nhất chính là, làm sao đem những máu đã hoại tử này, đi qua mạch máu chi chít, lại dưới tình huống không làm ảnh hưởng não bộ cung cấp máu bình thường , không thể làm cho máu thông nhau , đem nó dẫn ra.
Cái này cũng giống tại vùng núi cực xa xôi, một toa xe tàu hỏa dưới tình huống không có đường sắt ,làm thế nào đem từ trong núi vận chuyển đi ra.
Nếu như không phải là Lục Minh, đổi thành bất cứ một người nào khác trên thế gian này, cho dù công lực của hắn so với Lục Minh thâm hậu gấp một trăm lần, cũng không có khả năng làm được.
Đổi lại là lão yêu quái, hắn cũng không có khả năng dùng loại phương pháp này dẫn máu tụ trong não của Trương Viện Viện ra .
"Các người đều đứng ở chỗ này làm gì? Tìm chỗ ngồi xuống, đừng vây quanh. Thanh Lam tỷ tỷ, chuẩn bị một ít nước muối, Lục Minh ra mồ hôi quá nhiều, thân thể có chút mất nước! Năm phút đồng hồ em cầm trở ra , Trương Viện Viện sẽ nhanh chóng không có việc gì , các người tìm chỗ ngồi xuống, đừng đứng trước cửa!"
Chúc Tiểu Diệp phất tay xua tan sự nóng ruột của mọi người vây quanh bên ngoài , lại ý bảo Niếp Thanh Lam chuẩn bị nước cho Lục Minh.
Lục Minh ở trong trạng thái vận công , cơ thể toàn thân căng thẳng, từng tí từ tí một, hơn nữa hắn muốn đi lại không ngừng, không ngừng đem từng chút máu tụ dẫn ra hướng khác nhau trong mạch máu, chân khí dẫn dắt máu hỏng đi trong mê cung, cho nên cũng không có cách nào đành làm từng tí một, Chúc Tiểu Diệp không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài bảo Niếp Thanh Lam chuẩn bị một ít nước muối cho Lục Minh uống. Nàng tuy rằng xua tan mọi người, nhưng lời của nàng làm cho trong lòng mọi người bình tĩnh đi rất nhiều, đặc biệt là Trương phụ Trương mẫu, càng kích động đến muốn nhảy dựng lên.
Trương Viện Viện sẽ nhanh chóng không có việc gì. Những lời này giống như ngọn đèn sáng trong đêm tối, chiếu sáng cõi lòng tuyệt vọng của bọn họ .
Bên kia Trần Tranh bước đi vô lực đi tới. Này đã là lần thứ hai hắn hiến. Để cứu một cô gái xa lạ, hắn ít nhất cũng bị rút đi 500 ml máu.
Một giờ trôi qua, Lục Minh rốt cục đem một bộ phận nhỏ máu ra khỏi mê cung mạch máu não bộ .
Chúc Tiểu Diệp phối hợp châm tại các nơi trên khuôn mặt Trương Viện Viện ,đem máu hỏng dẫn ra bên ngoài cơ thể. Mặc dù mỗi một chỗ máu hỏng cũng chưa tới một giọt,nhưng hầu như làm tiêu hao hết toàn bộ chân khí của Lục Minh . Lục Minh tuy rằng cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng chính là cảm thấy rất hưng phấn. Kết quả như vậy cùng phương án hắn tưởng tượng lúc đầu phi thường giống nhau, mặc dù thời gian có hơi chậm một chút.
Lục Minh quyết định nghỉ ngơi mười phút. Chúc Tiểu Diệp ngoại trừ giúp hắn xoa bóp hai tay, còn giúp hắn cởi quần áo ướt sũng mồ hôi.
Dù sao trong phòng phẫu thuật không có người ngoài, hắn mặc quần là được.
Nàng còn đang tiến hành châm cứu trên người hắn , không ngừng kích thích thân thể hắn, làm cho hắn kích phát càng nhiều tiềm năng, bằng không chân khí của Lục Minh khẳng định là khỏng đủ dùng.
Hai giờ sau , dù là khí lực cường hãn như Lục Minh , cũng không nhịn được thở dốc như trâu, lau mồ hôi như mưa. Nếu như cho Lục Minh chọn, hắn tình nguyện một mình đấu với ba tên Thiên Cẩu Nhẫn, Chiết Dực Thiên Sứ cùng Thạch Trung Kiếm liên thủ, cũng tình nguyện kéo một toa xe lửa ở trong núi ra, mà không chọn dẫn đường cho chưa đủ mười giọt máu tụ.
Trên lưng hắn, Chúc Tiểu Diệp từng lần thi châm khắp nơi , nàng bắt chước Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật, tại trên người hắn ghim kim, dùng năng lực lớn nhất tới trợ giúp hắn, nếu như không có Chúc Tiểu Diệp trợ giúp, tin tưởng Lục Minh đã sớm không chống đỡ được . Nàng luôn luôn liên tục cổ vũ hắn kiên trì lại kiên trì, lại không ngừng mà giúp hắn lau mồ hôi, đưa nước, làm cho hắn cảm thụ được sự ủng hộ của nàng ,có thể nói, đơn độc một người, Lục Minh không cách nào hoàn thành một cái nhiệm vụ gian khổ vượt lên cả cực hạn mà thân thể cùng tâm lý có thể thừa nhận được. Chúc Tiểu Diệp bình thường không hay lên tiếng, nhưng tại loại thời khắc quan trọng này, nàng có thể làm cho hắn cảm thấy tâm lý được an ủi, nàng vẫn không ngừng cổ vũ hắn.
"Tốt, lại một giọt máu tụ được dẫn ra thuận lợi. Lục Minh, kiên trì mười phút nữa, nhất định sẽ thành công, còn sót lại ba giọt máu tụ trong não thôi, anh cắn răng đi, Trương Viện Viện lập tức sẽ tốt lên. . . Nghỉ ngơi hai phút, thở mạnh ra trước, tới, uống miếng nước!"
Chúc Tiểu Diệp nói , Lục Minh trước đó còn nghe thấy tất cả lời nàng nói , bây giờ thì không nghe được một nửa .
Tiếng nói của nàng cũng có chút khàn giọng.
Khi Lục Minh tiêu hao chân khí tiêu hao đến mức hai mắt biến thành màu đen, thanh âm của nàng không ngừng mà cổ vũ hắn, làm cho hắn chống đỡ được tới đây. Nguyên nhân chính là do kiên trì cùng thống khổ điên cuồng dày vò, Lục Minh cảm thấy Đồng Tử Công cùng Thập Bát Khổ Địa Ngục trong cơ thể đều có sự nâng cao rất nhỏ, có điều là trong lòng hắn vui vẻ, trên mặt lại không cười nổi.
Hắn mệt đến nỗi ngay cả nói cũng đều nói không nên lời, chỉ có thể thở dốc.
Lục Minh cùng Chúc Tiểu Diệp chỉ lo kiên trì cứu người, không có phát hiện lông mi Trương Viện Viện nhẹ nhàng run rẩy, dường như có dấu hiệu của thức tỉnh.
Tinh thần của nàng hồi phục lại, vượt qua dự tính của Lục Minh cùng Chúc Tiểu Diệp . Khi Lục Minh liều chết dẫn đường máu hỏng ra, khi Chúc Tiểu Diệp chú tâm cổ vũ hắn thì Trương Viện Viện cảm thấy mình từ trong một giấc mộng tỉnh lại, tinh thần tỉnh táo, chỉ là tay chân hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Toàn thân không còn chút sức lực nào, ngay cả con mắt cũng không thể mở ra hoàn toàn .
Có điều là, nàng có thể thấy một nam tử thân trên cởi trần đứng ở trước mặt mình, hai tay không ngừng biến ảo các loại thủ thế, tựa như hạt mưa rơi vào trên đầu của mình, mỗi khi bị ngón tay của hắn chạm một cái, thì có các loại cảm giác nóng rực, mát lạnh, ấm áp, tê dại ... làm cho nàng vừa thoải mái vừa khổ sở. Cảm giác hắn gây cho nàng là cả đời chưa từng có , phi thường mâu thuẫn, phi thường cổ quái, tựa như khó chịu, lại cực kỳ kích thích. . . Trương Viện Viện còn phát hiện nam tử này rất là quen mặt, phảng phất như rất quen thuộc, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không nhận ra.
Nàng có thể nghe thanh âm thở dốc của hắn, có thể cảm thấy mồ hôi nóng của hắn, từng giọt từng giọt rơi tại trên người của mình.
Đồng thời, còn nghe có một giọng nữ dịu dàng dễ nghe không ngừng cổ vũ hắn.
Hắn giống như là Lục Minh?
Một cái tên rất quen thuộc lại rất xa lạ , nàng tìm tòi toàn bộ trong óc, cũng không có tìm được ký ức liên quan đến hắn . . . Kỳ quái, hắn đang làm gì? Cứu mình?
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng phát hiện đầu có chút đau nhức, có vật gì đó bị ngón tay hắn hút đi ra , đau khổ dị thường , có điều là trong mi mắt có thể thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, cũng lộ vẻ thống khổ. . . Cuối cùng, nghe hắn phốc một tiếng, sức nóng của máu tươi tỏa ra, từ trong miệng hắn phun tới, xối thẳng vào người mình.
Hắn hộc máu?
Trong nháy mắt nàng cảm thấy khiếp sợ, lại có cảm giác kinh ngạc.
Nam tử xa lạ này, hắn vì cứu mình, lại có thể mệt đến nôn ra máu !
Cảm động không nói nên lời trong lòng nàng lưu chuyển, người kia cũng quá vĩ đại, mình lại không nhận ra hắn, nhưng mà hắn lại thiếu chút nữa vì mình mà toi mạng!
"Tiểu Diệp, anh không sao, sau khi nôn ra máu thì thoải mái hơn, tựa hồ anh tiềm năng nào đó được kích phát ra , nhưng tạm thời không rõ." Chúc Tiểu Diệp luống cuống tay chân lau đi máu tươi trên miệng hắn, thì Luc Minh thở dốc ,vội vàng an ủi nàng nói: "Anh cảm thấy mình đột phá cảnh giới nào đó, tựa hồ cùng võ công không có liên quan . Giọt máu tụ cuối cùng của Trương Viện Viện, còn thiếu chút nữa thì có thể dẫn đi ra , phỏng chừng sẽ rất đau, em lại thêm một lần mê châm đi, phòng ngừa nàng quá đau nhức tỉnh lại!"
"Nếu không nghỉ ngơi năm phút trước đi?" Chúc Tiểu Diệp thấy khuôn mặt của Lục Minh trắng tựa như trong ảnh , vô cùng thương xót .
"Chỉ còn một phút đồng hồ dẫn đường cuối cùng , anh hoàn thành xong đã, rồi nghỉ ngơi!" Lục Minh rất sợ mình một khi nghỉ ngơi,không tới năm phút đồng hồ , hắn phỏng chừng mình ngủ mất.
Năm tiếng đồng hồ sau cũng không nhất định có thể đứng lên.
Tay ngọc của Chúc Tiểu Diệp di chuyển liên hồi, chớp mắt đâm hơn mười châm tại trên mặt Trương Viện Viện , rồi chậm rãi thu hồi.
Trương Viện Viện cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, lăn ra ngủ.
Trước lúc ý thức của nàng hoàn toàn mơ hồ thì cảm thấy một cổ nhiệt lưu truyền vào trên đầu , đau đớn khó có thể chịu được kéo tới, làm cho ý thức của nàng tại trong ngủ say , thoáng cái rơi vào vòng xoáy thống khổ, cuối cùng hoàn toàn chìm ngập. Thấy một giọt máu cuối cùng từ trên trán được dẫn đường đi ra, tâm thần Lục Minh trầm tĩnh lại, lập tức cảm thấy cả người đều cực độ mệt mỏi đến rã rời, khao khát lập tức nằm xuống ngủ luôn, ngủ liền một giấc ba ngày ba đêm.
Chúc Tiểu Diệp dìu Lục Minh, nhẹ giọng nói: "Đừng ngủ, bây giờ ngủ có lẽ là sẽ có nguy hiểm, anh có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng ý thức hải để ý một chút, duy trì tỉnh táo nhất định, đừng ngủ mê , bằng không sẽ làm ảnh hưởng cực lớn tới thân thể."
Nghỉ ngơi gần nửa tiếng đồng hồ, Lục Minh cố gắng duy trì tỉnh táo rồi hấp thu vài khối ngọc thạch trong không gian trữ vật, làm dịu thân thể.
Cuối cùng hắn mở mắt, nỗ lực đứng lên, hỏi: "Tình huống bây giờ của Trương Viện Viện sao rồi?"
"Nàng đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, phỏng chừng sau hai tiếng đồng hồ sẽ tỉnh lại. Anh cảm thấy tốt hơn chưa? Chúng ta đi ra ngoài đem tin tức tốt nói cho mọi người đi, phỏng chừng bọn họ cũng chờ sốt ruột lắm rồi!" Chúc Tiểu Diệp giúp Lục Minh mặc quần áo, lại giúp hắn xoa bóp hai phút, sau đó dìu đỡ hắn đi ra ngoài. Mọi người ben ngoài chờ đến muốn điên rồi, thời gian vượt xa lời nói ba tiếng đồng hồ ban đầu, bây giờ cả năm tiếng đồng hồ cũng sắp tới rồi, nhưng mà Lục Minh còn chưa đi ra.
Đèn phẫu thuật tắt đi, chứng tỏ phẫu thuật đã kết thúc.
Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc là đi tới đi lui, đều ngạc nhiên tiến tới vây quanh cửa, lo lắng chờ đợi tin tức tốt.
Chỉ thấy cửa phòng giải phẫu vừa mở ra, Chúc Tiểu Diệp dìu đỡ Lục Minh với vẻ mặt tái nhợt khong còn giọt máu đi tới, bọn Trương Phong sợ ngây người, Lục Minh bây giờ cùng Lục Minh tinh thần toả sáng lúc bình thường quả thực là hai người khác nhau, Niếp Thanh Lam thương xót thiếu chút nữa thì rơi lệ, vội vàng đi tới đỡ lấy hắn.
"Toàn bộ máu tụ trong não của Trương Viện Viện dã được loại bỏ, sau hai ba giờ nữa thì sẽ tỉnh."
"Chúc Tiểu Diệp thốt ra lời này, tất cả mọi người không thể kìm lòng hoan hô vang dội.
"Cảm ơn, cảm ơn. . ." Trương phụ kích động đến khó có thể tự kiềm chế, nhưng mà hắn phát hiện, mình ngoại trừ nói cảm ơn, một câu nào khác cũng không nói lên được. Có một y tá nghe thấy được tiếng hoan hô, tiến vào phòng cấp cứu , ngay sau đó, bác sĩ Lý Hoa mang khẩu trang vội vàng chạy ra, hỏi trước: "Giải phẫu thành công ? Thật sự là quá tốt, tôi nói anh có thể sáng tạo kỳ tích mà. . . Lục Minh, anh có thể vào giúp tôi hay không ? A, mặt của anh. . ." Cho tới bây giờ, bác sĩ Lý Hoa mới phát hiện sắc mặt Lục Minh tái nhợt như tờ giấy, nàng sửa lời nói: "Tiểu Chúc, em qua đi!"
"Cho tôi nghỉ ngơi năm phút đồng hồ!" Lục Minh biết Lý Hoa xin giúp đỡ, khẳng định có vấn đề vướng tay chân , cố nén mệt mỏi rã rời, đòng ý đi sang..
"Cứu con gái của tôi với, nàng mới mười sáu tuổi, cầu xin anh cứu nàng!" Kình địch Tần Kiên trên thương trường của Trương phụ , hắn vừa thấy Lục Minh ngay cả Trương Viện Viện chảy máu trong não cũng có thể cứu được, cũng không chú ý mặt mũi, trực tiếp tùm một cái quỳ trên mặt đất.
"Kéo ông ấy đứng lên, các người đừng vây quanh tôi, cho tôi nghỉ ngơi , chờ tôi đi ra nói tiếp . . Tiểu Diệp, châm vài châm cho anh!" Lục Minh đem mặc áo lột ra, Chúc Tiểu Diệp giúp hắn lau rất nhiều mồ hôi , lại phi nhanh tại trên người hắn đâm không dưới một trăm mũi kim châm, cuối cùng ngay cả loại người cứng rắn chảy máu không đổ lệ như Trương phụ cùng Tần Kiên cũng thấy mắt đục đỏ ngầu, cảm động rơi lệ.
Năm phút đồng hồ đối với người chờ đợi mà nói rất là dài dằng dặc, nhưng đối với người nghỉ ngơi mà nói thì chỉ là trong chớp mắt.
Mọi người phát hiện Lục Minh hầu như vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lại đứng dậy.
Hắn được Chúc Tiểu Diệp dìu đỡ đi, một bên nhận lấy nước muối của Niếp Thanh Lam vội vã đưa tới, uống vài ngụm lớn, lại ôm nàng một cái, trên mặt mệt mỏi lộ ra một chút mỉm cười, tiến vào phòng phẫu thuật.
Một tia mỉm cười mệt mỏi không chịu nổi kia, so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ kia còn muốn làm ấm áp lòng người hơn.
Lần này đi vào, lại qua hơn hai giờ, Lục Minh mới đi ra.
Hắn nằm ở trên xe đẩy của bệnh nhân được đẩy ra , đang trong giấc ngủ im lìm, lúc đầu dọa cho mọi người nhảy dựng lên, có điều là bác sĩ Lý Hoa nói hắn không có việc gì, chỉ là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi sẽ tốt lên. Người đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ thì có thể phát hiện,ở đầu vai của Chúc Tiểu Diệp, có một mảnh đỏ sẫm, bác sĩ bình thường ngoại trừ tay cùng quần áo trước ngực , ở vai là không có khả năng bị máu tươi dính vào , nói cách khác, máu này cực lớn có thể là máu của hắn nôn ra. . . Bởi vì Chúc Tiểu Diệp dìu đỡ hắn nãy giờ !
"Bệnh nhân có nhu cầu khẩn cấp cần truyền máu, máu loại này còn chưa có chuyển đến sao?" Lý Hoa chất vấn y tá trưởng bên ngoài .
"Trước đó chuyển tới máu dạng ghép thành đôi không thành công, bây giờ đang điều máu ở một chỗ khác, loại nhóm máu này quá ít , đến giờ cũng không có tồn kho, ở xa thì có máu loại này, nhưng máy bay trực thăng còn chưa trở lại." Y tá trưởng vừa gọi điện thoại cũng muốn điên rồi.
"Để tôi quyên đi!" Trần Tranh vịn tường đứng lên, nói: "Lại quyên thêm một một trăm cc không thành vấn đề, coi như là cấp cứu được rồi!"
"Lại quyên, thân thể anh phải ngã xuống đất mất." Bác sĩ Lý Hoa không đồng ý.
"Cho tôi làm chút gì đó đi, tất cả mọi người bị thương, tôi một chút việc cũng không có, ngồi không ở chỗ này cái gì cũng không làm, bây giờ cần máu của tôi , tôi không quyên cứu người, tôi còn là người sao?Cho tôi quyên đi!" Trần Tranh trong lòng quá thống khổ , hắn mong muốn mình có thể giúp đỡ gì đó, cho dù là quyên máu cứu người khác, chung quy cũng so với ngồi ngốc ở chỗ này chịu khổ còn tốt hơn, ít nhất, hắn còn có thể cảm thấy mình có chút hữu dụng.
"Vậy quyên một trăm năm mươi cc đi!" Lý Hoa bác sĩ hơi do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý .
Vừa mới quyên máu, y tá trực bên này đi ra, nhỏ giọng nói: "Người nhà của Trương Viện Viện, bệnh nhân đã tỉnh lại. . ." Nàng còn chưa nói xong, mọi người ào ạt dũng mãnh xông vào, ngay cả Trần Tranh vừa mới hiến máu đến nỗi sắc mặt trắng bệch còn sót lại nửa cái mạng , cũng gấp đến độ khẩn trương theo sát đi vào. Chúc Tiểu Diệp cùng Niếp Thanh Lam nhìn Lục Minh đang ngủ say một cái, chuẩn bị lén lút đẩy hắn rời khỏi,mấy người bọn Trương Phong lại lao tới, hưng phấn mà đem Lục Minh đang ngủ say cũng đẩy mạnh đi, kích động đến mức không để ý tới ngăn cản của Chúc Tiểu Diệp .
Trương Viện Viện đã tỉnh lại, nàng nằm ở trên giường bệnh, hoàn toàn không hề có hình dạng chịu qua sự phẫu thuật, cùng lúc bình thường không hề khác nhau, thậm chí nét mặt nhỏ nhắn toả sáng, tựa hồ chỉ vừa ngủ một giấc ngon lành.
Nếu như không phải thấy tận mắt , mọi người còn thật không thể tin được người dáng vẻ sắp chết lúc trước kia, lại chính là Trương Viện Viện trước mặt .
"Các người là người nhà của tôi sao? Nhiều người như vậy? Các người là ba tôi mẹ tôi? Làm sao tuổi còn trẻ như thế!" Trương Viện Viện vừa mở miệng, tất cả mọi người đều ngã xuống đất.
Xong, nàng mất trí nhớ rồi!
Ngay cả cha mẹ cũng không biết, xem ra não bộ bị thương tổn thật là nghiêm trọng .
Nhất thời, Trương phụ Trương mẫu vui mừng vô hạn lúc đầu, trái tim lại bị treo lên. Bác sĩ Lý Hoa lại an ủi nói: "Não bộ của nàng đã bị va chạm mạnh, phỏng chừng sẽ có mất trí nhớ tạm thời, các người hãy dẫn dắt cho nàng nhớ lại, có lẽ nàng chậm rãi có thể nhớ lại, tất cả thân thể bình thường, phẫu thuật phi thường thành công, so với trong sự tưởng tượng của tôi còn hoàn mỹ hơn gấp một trăm lần! Đây là một kỳ tích không thể tưởng tượng nổi !"
Trương phụ Trương mẫu làm sao lại không biết là một kỳ tích, nếu không có Lục Minh, con gái mình sợ rằng không chịu được một hai ngày, sao có thể giống như bây giờ dùng mắt to mỹ lệ nhìn nói thế kia được chứ!
Bọn họ muốn hướng Lục Minh nói vài câu cảm ơn, nhưng mà hắn vẫn đang ngủ say.
"Ai vậy ?" Trương Viện Viện đối với Lục Minh ngủ say tò mò.
Lục Minh đem nàng cứu trở về, tạo ra một cái kỳ tích tài ba, có điều vấn đề nhỏ duy nhất chính là nàng mất trí nhớ !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...