Avrile khi nghe được lời hứa của Lục Minh, nàng đã khóc nức lên, ôm lấy Lục Minh và Ôn Hinh khóc gần nửa giờ, dưới sự an ủi của hai người mới dừng nghẹn ngào lại.
Bởi vì tâm tình kích động, cùng với sự mừng rỡ quá độ gây ảnh hưởng không tốt, nên Lục Minh thừa dịp nàng hơi dịu lại, ra tay châm cứu, để cho nàng ngủ đi.
Thấy nàng dần thả lỏng, yên tĩnh mà thiếp đi , Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân mới được giải thoát.
"Con cũng ngủ một lát đi!"Ôn Hinh phu nhân chờ Lục Minh để Avrile nằm lên nền đá, mới vỗ bờ vai hắn, nhẹ giọng nói : "Mặc kệ thế nào, con cũng nên hồi phục thể trước, không phục chân khí lại. Đừng nghĩ gì hết, tiền không thiếu, con xem vàng thỏi và ngân nguyên ở đây, muốn mua một tòa thành và lãnh thổ cũng không có vấn đề. Châu báu có tiếng ở Châu Âu con cũng có, đến lúc đó cho mấy nước ấy vài món, muốn tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ hẳn là không khó. Đừng quá lo lắng, bây giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi, con đi ngủ đi!"
"Dạ!"Lục Minh cất dạ minh châu vào, nơi này lập tức tối thui.
Hắn nắm lấy tay của Ôn Hinh phu nhân, kéo nàng nhẹ nhàng đi, đi đến chổ lõm trong thạch thất, sau đó kéo nàng nằm xuống bên cạnh hắn.
Bình thường hắn làm vậy thì chắc là không thể rồi.
Nhưng ở đây, trong cái thạch thất tối thui bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngoài Avrile đang ngủ say ra, thì cũng không còn người khác. Tình cảnh nương tựa lẫn nhau như vậy, làm Ôn Hinh cũng không cự tuyệt.
Nàng nhích thân ra, đưa tay khẽ lay Lục Minh, nói : "Avrile rất lạnh"
Ý của Ôn Hinh chính là muốn Lục Minh ngủ ở giữa, ba người một chổ, để tăng chút hơi ấm cơ thể lên. Avrile mặc dù đã mặc áo sơ mi của Lục Minh, nhưng bên dưới không có quần, mà hai chân chạm trực tiếp xuống nền đá lạnh lẽo, bên trong này thì nhiệt độ lại ẩm thấp, cho dù đang ngủ say, cũng sẽ bị ảnh hưởng không tốt. Cho nên, Ôn Hinh phu nhân muốn Lục Minh ngủ ở giữa, hy vọng nhiệt độ cơ thể của hắn lan ra, có thể làm cho mọi người cảm thấy ấm áp một chút.
Nàng lấy cái áo tây trang của Lục Minh quấn quanh hông, có quần áo cùng với nhiệt lượng kinh người do Lục Minh tản ra, quả nhiên ấm hơn hẳn.
Vì để cho ba người được hơi ấm, Lục Minh cũng không e ngại gì, nghiên người ôm lấy Avrile.
Lại kéo tay của Ôn Hinh phu nhân, ý bảo nàng nghiên người qua đây, ôm lấy mình.
"Ngoan ngoãn ngủ đi!"Ôn Hinh do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiêng người lại, dựa vào phía sau của Lục Minh, tay vừa ôm nhẹ eo Lục Minh, đã bị hắn nắm không buông, giãy dụa một chút, cảm thấy không có tác dụng, cuối cùng để cho hắn nắm. Trong bóng đêm, cũng chẳng có gì để xấu hổ cả, mà nhiệt độ trong này quả thật rất thấp, cho nên coi như là thưởng cho hắn một lần, thân cận với hắn một chút.
"..."Lục Minh thật cao hứng, mà dù phải nương tựa lẫn nhau kiểu này, nhưng được Ôn Hinh phu nhân ôm để sưởi ấm cơ thể, cũng làm cho trong lòng hắn đắc ý vô cùng.
Thân thể tiêu hao rất nhiều sức, thân hình lại mệt mỏi, hơn nữa vừa thoát hiểm cảnh, trong lòng thư thái lại thoải mái, nên Lục Minh cũng nhanh chóng thiếp đi.
Trong giấc mơ, hắn tựa hồ như đã trở lại sát trận đáng sợ kia, vô số lần liều chết và đổ máu trên chiến trường đó.
Lại một lần nữa nhìn thấy một cô gái tuyệt mỹ vô song kia nhảy máu, nhưng khuôn mặt của nàng thỉnh thoảng lại biến ảo, trong chốc lát biến thành Niếp Thanh Lam, sau đó lại biến thành lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn, tiếp theo lại đến Trầm Khinh Vũ, cuối cùng, lại trở thành Ôn Hinh phu nhân, Lục Minh vừa định mở miệng gọi nàng, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng súng, giấc mơ bị tiếng súng làm vỡ tan.
"A..."Lục Minh giật mình tỉnh lại, mở mắt ra.
"Sao thế?"Ôn Hinh phu nhân vốn đang ngủ, lại bị Lục Minh làm cho giật mình, nàng cũng chợt tỉnh lại, đưa tay sờ sờ cái trán của Lục Minh, lại thấy đầy mồ hôi, phỏng chừng hắn đã gặp ác mộng.
"Con vừa thấy một giấc mơ lạ, trong lòng có cảm ứng không tốt, nhưng mục tiêu không phải là chúng ta... chúng ta rất an toàn, nhưng con lại lo lắng cho Mila và Trương Vân! Con muốn ra ngoài xem, các người ở đây chờ con, con sẽ không đi lâu đâu, nhanh chóng trở về thôi!"Lục Minh cảm thấy trong lòng có một sự bất an khó hiểu, quyết định ra ngoài xem một chút, kẻ địch khẳng định không biết mình đang trốn ở thạch thất dưới nước, nhưng nói không chừng bọn chúng đã nghĩ ra biện pháp khác, ép mình lộ mặt.
Có lẽ, bọn họ đã bắt Mila và Trương Vân.
Nếu mình không xuất hiện, nói không chừng chúng sẽ giết các nàng.
Lục Minh càng nghĩ càng bất an, hắn ngồi xuống, dặn dò Ôn Hinh phu nhân nhất định phải chờ mình.
"Con cẩn thận một chút, chúng ta chắc chắn sẽ chờ con!"Ôn Hinh phu nhân nhẹ nhàng ôm Lục Minh một cái, lại ôn nhu vuốt ve mặt hắn, nhỏ giọng nói : "Kẻ địch vừa mạnh vừa gian xảo, từng bước lập bẫy, khắp nơi tính kế, con nhớ phải thật cẩn thật, đừng để bị lâm vào tuyệt cảnh. Tiểu hầu tử, bây giờ con đã không còn một mình nữa, hiểu không? Trầm nha đầu các nàng cũng đang chờ con trở về, con là mạng sống của mọi người, là hy vọng của mọi người, nếu con xảy ra chuyện, vậy thì mọi người sẽ không sống nổi đâu... đi đi, chúng ta sẽ chờ con!"
Ôn Hinh phu nhân nhìn Lục Minh lẳng lặng biến mất dưới mặt nước, chợt thở dài...
Avrile đột nhiên ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi : "Ôn, anh ấy sẽ không sao chứ? Mình vẫn cảm thấy trong lòng có cảm giác không tốt, có lẽ chúng ta nên cản anh ấy lại"
"Không sao đâu, Avrile, chúng ta chỉ cần im lặng chờ nó về thôi, Avrile, bạn phải tin tưởng nó, thật ra, nó còn xuất sắc hơn cả sự tưởng tượng của chúng ta, cho nên, chúng ta phải tin tưởng nó!"Ôn Hinh mỉm cười, rồi lại an ủi Avrile : "Mặc dù chuyện nhỏ thì nó có vẻ mơ hồ, nhưng gặp chuyện lớn thì hắn biết nên làm thế nào! Có lẽ nó sẽ dùng phương pháp khó tin nhất, làm cho người khác bất ngờ! Nhưng mà Avrile, bạn chỉ cần biết rằng, nó đúng, vậy là đủ rồi!"
........................................
Lúc này, trong tòa nhà...
Tất cả khách mời và buổi tiệc từ thiện cũng đã kết thúc và ra về, trong tòa nhà chỉ còn lại hai loại người, một là đoàn sát thủ do hai tên Thạch Trung Kiếm và Chiết Dực Thiên Sức lãnh đạo, một là tù binh của chúng.
Người cuối cùng nằm trong danh sách tù binh chính là nữ sát thủ Mila.
Cả người nàng đầy máu, quần áo rách nát, bả vai do dính đạn nên máu tươi chảy không dứt.
Mila bị người ta còng tay ngược về sau lưng, bị người ta đẩy đi, nàng phẫn nộ giãy dụa, đồng thời trừng mắt nhìn một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia có làn da ngâm đen, trên tóc thắt vô số bím, hai mắt trắng đen rất rõ, một đôi môi đỏ mộng tươi ngon, hàm răng lại trắng như dùng kem đánh răng P/S, nếu theo tiêu chuẩn đánh giá của người da đen, thì đây chính là một mỹ nhân.
Trước kia, nàng vốn là đồng bọn của Mila, nhưng bây giờ đã thay đổi thân phận, giống như là Falllen Angel vậy, nàng biến thành thuộc hạ của Chiếc Dực Thiên Sứ, còn Mila thì trở thành tù nhân. Nàng phẫn nộ nhìn con da đen kia, điên cuồng kêu gào như con mèo cái bị đụng trúng ổ vậy : "Ma Qiao, đồ ** điếm, mày dám bán đứng tao? Con ** chó, cho dù tao có chết, thì đội trưởng Swan cũng sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Tao bán đứng mày, thì mày làm được gì? Còn múa chân múa tay với tao à? Mày cho rằng mày là gì? Tao đã không ưa mày từ lâu rồi!"Con nhỏ da đen tên là Ma Qiao kia kiêu ngạo đi đến trước mặt Mila, đạp một cái thật mạnh lên bụng của nàng, chờ cho nàng đau đớn cúi đầu xuống, thì lại túm lấy tóc của nàng, giở ngược lên, khinh miệt cười nói : "Đừng đem đội trưởng Swan ra hù tao, nàng ta không có khả năng biết! Hiểu chưa? Mày bị Kungfu Panda giết chết, haha, mày bị Kungfu Panda hiết xong giết! Mày cảm thấy là đội trưởng Swan sẽ tin lời của một cái xác, hay là của một người còn sống? Bee Mila, con ** điếm này, mày đừng có giả bộ trước mặt tao? Mày cho rằng mày là ai? Mày không phải không thích đàn ông sao? Đợi một lát nữa, từng thằng ở đây sẽ lại chơi mày cho đến chết, ha ha, mày chắc chắn sẽ sướng mà chết, cứ rên lớn tiếng lên đi, rên lớn lên, để Kungfu Panda lại cứu mày! Kêu lên đi, con **!"
Con da đen này lại hung hăng tát cho Mila vài cái, rồi còn đạp cho nàng một cước, làm nàng té nhào xuống đất.
Nó bước lại, dậm một chân lên ngực Mila, rút súng lục ra, nhắm ngay trước ngực nàng, điên cuồng kêu lên : "Mày muốn biết vì sao tao bán đứng mày không? Thứ nhất, bởi vì mày giết người đàn ông của tao, hắn ta uống say rồi, chỉ muốn sờ ngực của mày, thì mày liền giết hắn!"
"Thứ hai, cũng bởi vì tao và mày khác nhau, mày có thể giả bộ, không cần đàn ông, nhưng tao thì khác, tao thích đàn ông, tao cũng chán ghét bộ mặt thánh thiệt của đội trưởng Thiên Nga, tao ghét nàng ta, cũng ghét mày, một con ** điếm lại giả bộ thánh khiết lên làm đội trưởng, làm cho tao không chịu nổi, tao muốn đến với Chiết Dực Thiên Sứ. Mày nhìn đi, ở đây có rất nhiều đàn ông ưu tú, bọn họ có thể thỏa mãn tao, bất kỳ lúc nào, bất kỳ chổ nào, bọn họ đều xem tao như bảo bối. Còn bọn mày, thì không cho tao được cái gì!"
"Con ** rẻ tiền!"Mila tức giận, phun lên người Ma Qiao một ngụm máu.
"Muốn chết!"Con da đen này điên lên đá cho Mila một cái, làm nàng ta văng đi gần hai mét.
"Mày có phải rất tức giận không? Mila, tao có thể làm cho mày càng tức giận hơn, điên cuồng hơn, hahaha, mày có biết hai con ** tóc vàng của mày là do ai giết chết không? Là tao! Hahaha, khi mày đang đối phó với người khác, nhờ tao đưa bọn nó đi trốn, tao rút súng ra, bắn vào đầu bọn nó. Cái mặt xinh đẹp của nó liền bị hủy, máu tươi và óc não chảy ra, haha, một khuôn mặt xấu xí, haha! Tao còn bắn thủng ngực bọn nó, cắt vú bọn nó, để cho bọn nó tiếp tục mê hoặc mày, mày không phải rất thích bọn nó sao? Hahaha, mày rất muốn giết tao phải không? Giết đi, giết đi!"
"Đồ con chó, con ** rẻ tiền, tao... tao nhất định sẽ giết mày!"Mila đau đớn đập đầu xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt, nàng thật sự hối hận, hối hận vì lúc đầu đã không nghe lời hắn, nếu như rời đi ngay từ đầu thì đã tốt rồi. Hoặc là, không nhờ các nàng đi thông báo cho con ** phản đồ này, như vậy, các nàng sẽ không bị hại chết!
Tất cả, đều là lỗi của mình!
Mình nghĩ rằng nó cũng là thành viên trong đội, nhưng không ngờ, nó lại là phản đồ, vẫn còn ghi hận trong lòng.
Con nhỏ da đen cúi đầu xuống, kê đầu sát vào mặt của Mila, cười khinh miệt : "Nào, không phải mày muốn giết tao sao? Cắn tao hả, đồ **, mày có bản lĩnh thì cắn tao đi!"
Mila vừa mới mở hàm răng trắng ra, muốn cắn, thì lại bị ăn một đấm vào ngực, đau đến mức muốn ngất đi.
Trương Vân thì che mặt khóc, hoàn toàn không dám nhìn.
Bên cạnh nàng, còn có hai cô bạn gái khác. Các nàng vừa rời khỏi tòa nhà được một chút, thì đã bị hai chiếc xe nhỏ chặn lại, đối mặt với họng súng đen ngòm, các nàng không có lựa chọn thứ hai, chỉ đành phải trở thành tù nhân của chúng.
Trừ Trương Vân và hai người này ra, còn có hai cô hầu dẫn đường kiếm Lục Minh, bởi vì các nàng lừa dối Black Jack, nên trở thành tù binh luôn.
Black Jack không xác định được là các nàng có giúp cho Kungfu Panda hay không, thậm chí còn không kể là các nàng có lừa gạt mình không, cũng bắt luôn các nàng, dù sao cũng có khả năng dụ Kungfu Panda xuất hiện, mà lúc đó, hai nàng lại trở thành con tin tốt nhất. Dựa theo lời của Thạch Trung Kiếm nói, người phương đông rất trọng nghĩa khí, nế như các nàng đã giúp đỡ cho Kungfu Panda, vậy thì đối với sống chết của các nàng, hắn nhất định sẽ không đứng nhìn.
"Các cô gái, bất luận là ai cũng được, chỉ cần nói ra Kungfu Panda đang ở đâu, thì có thể lập tức rời đi... ngược lại, nếu không người nào biết hắn đang ở đâu, vậy thì sẽ có chuyện không thoải mái rồi!" Thạch Trung Kiếm cười lịch sự nói : "Có vị nào muốn nói trước không?"
Trong lúc Thạch Trung Kiếm đang hỏi, thì một người mang một cái mặt nạ màu bạc, đang trốn trong một góc tường ở sảnh.
Núp trong một góc âm u, lặng yên không một tiếng động.
Nhưng hai mắt giữa khe hở của mặt nạ, như ma nhãn chợt lóe...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...