Sau khi an ủi được nửa giờ, mọi người mới bắt đầu ngừng khóc, trong mọi người thì Cảnh Hàn là người đau lòng và áy náy nhất, nàng cho rằng chính tại mình dẫn Lục Minh đi trộm bảo vật nên mới hại hắn trở nên như vậy, hai ngày qua cảm thấy hết sức lo lắng và khó chịu, nên bây giờ cảm xúc bộc phát, ôm Lục Minh khóc to một hồi. Cuối cùng, lại sợ hắn nhìn thấy nước mắt của mình, nên thừa dịp Lục Minh đang an ủi Giai Giai các nàng, bèn lén lút chạy ra ngoài.
Niếp Thanh Lam thật không tồi, nàng là người kiên cường, mặc dù vừa khóc nhưng giờ tâm tình lại ổn định.
Lau làn nước mắt, cùng với Trầm Khinh Vũ an ủi mọi người.
Giai Giai là khóc thương tâm nhất, nàng tính tình hiền lành, lá gan lại nhỏ. Sợ Lục Minh gặp chuyện không may. Hai ngày vừa qua đã bí mật khóc rất nhiều nhưng lại cho rằng khóc lóc là điều không may, cho nên trước mặt chúng nữ vẫn cố nén nước mắt, biểu hiện rất kiên cường.
Ngay lúc cảm thấy Lục Minh bắt đầu tỉnh dậy, thì mới yên lòng, lên tiếng khóc lớn, đem tất cả nỗi đau khổ chất chứa trong lòng hóa thành nước mắt mà khóc ra ngoài.
"Các em như thế nào mà đều ở đây vậy?" Lục Minh phát hiện chẳng những có Ngu Thanh Y cùng với Hạ Linh ở đây, mà ngay cả Lâm Vũ Hàm cùng với Mộng Ly MM cũng tới, làm sao các nàng lại biết được? Nhìn Lâm Vũ Hàm khóc lóc rối tinh rối mù, bèn chạy nhanh rút tờ khăn giấy đưa cho nàng lau nước mắt, lại khẽ vuốt nhẹ đầu của Hạ Mộng Ly MM, nhẹ nhàng kéo nàng lùi về phía người mình, ôn nhu lau đi những giọt chân châu của nàng, rồi nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, những giọt nước mắt vàng bạc của các em rất quý giá, anh làm sao có thể trả nổi! Anh vừa rồi chẳng đã nói, thật ra anh không phải hôn mê, mà là đang luyện công. Anh luyện công đã quên thời gian... Để mọi người hiểu lầm, đây đều là sai lầm của anh. Anh hướng về phía mọi người cúi đầu nhận lỗi!"
Lục Minh vạch chăn, đứng lên, đang chuẩn bị cúi đầu, đột nhiên phát hiện mình trần như nhộng, không chút gì che dấu mà lộ ra trước mặt các nàng.
Một chút sợ ngây người. Không biết nói thế nào cho phải.
Các nàng đang còn nức nở ngẩng đầu lên vừa thấy, mỗi người đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, to, to, to… Trông như bức tượng David vậy.
Khoảng cách của Mộng Ly MM là gần nhất, cái của Lục Minh ở ngay trước mặt nàng. Nàng sợ ngây người. Ba giây sau, bỗng nhiên phản ứng, ngay lập tức quay mặt chạy trốn. Lâm Vũ Hàm thấy Mộng Ly vừa đi nàng mới tỉnh lại, cảm giác ngượng ngùng,cũng vội vàng nhanh chân bỏ chạy. Lục Minh chạy nhanh nằm xuống, đem chăn che lại, nhưng cũng chẳng có kết quả Trầm Khinh Vũ cùng với Niếp Thanh Lam xấu hổ liền vung quyền dồn sức đánh một cái thật nhanh làm cho hắn không kịp phản ứng chống đỡ. Giai Giai mặt đỏ hồng chạy đi, nhưng không có chạy xa, nàng nhanh chóng lấy quần áo cho Lục Minh.
Chỉ có Ngu Thanh Y khi không đúng lúc đó thì thào nói một câu: "Thật lớn…"
Hạ Linh cực xấu hổ. Thật ra đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Lần trước khi Lục Minh còn đang mơ mơ màng màng vào WC đi tiểu, cũng làm cho nàng vô tình thấy qua.
Hiện tại vừa nghe Ngu Thanh Y lỡ lời, liền chạy nhanh kéo Ngu Thanh Y rời đi, đỡ để nàng lại lỡ lời, để tất cả mọi người lại xấu hổ. Lục Minh rất muốn hỏi y phục của hắn sao lại như thế này. Bất quá nằm xuống ngẫm lại, liền có thể sáng tỏ. Chính mình trong lúc sốt cao, có thể đã đổ không ít mồ hôi.Các nàng khẳng định một bên cho mình uống nước, một bên giúp mình lau mồ hôi hạ sốt…
Là ai đã cởi quần áo cho mình?
Lục Minh rất muốn biết. Lại là hắn không hỏi cũng biết. Các nàng chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết. Chuyện này tuyệt đối sẽ là bí mật thiên cổ!
Có chuyện ầm ĩ này. Các nàng đều cảm thấy rất xấu hổ. Lục Minh căn bản không cần an ủi. Mọi người trong lòng đều cảm thấy kinh hoàng. Mọi cảm xúc đau buồn lúc trước đều tan thành mây khói.
Đang lúc Lục Minh mặc lại quần áo, Trầm Khinh Vũ liền kéo hắn chạy ra ngoài, nàng nói mọi người hai ngày này đều ở cạnh quan tâm hắn, đều mệt muốn chết rồi, cho nên mọi người muốn yên ổn nghỉ ngơi, để hắn một mình ra ngoài ăn cái gì, đừng ở chỗ này hù dọa mọi người. Lục Minh trong lòng rất là cảm động, hắn biết, những lời này của Trầm Khinh Vũ thực ra không phải là suy nghĩ riêng của nàng nói với mình, mọi người đều thực sự quan tâm đến hắn rất nhiều, hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ chỉ ở bên chăm sóc hắn. Giai Giai từ trong đi ra cũng dũng cảm ôm Lục Minh trong chốc lát, sau đó mới lưu luyến buông tay mà rời đi, rồi quay lại nhìn hắn mỉm cười, tỏ vẻ bản thân rất kiên cường, ý bảo hắn không cần lo lắng cho mình.
"Giai Giai rất kiên cường. Anh phải thưởng cái gì cho điểm tốt này của em đây?" Lục Minh đang định đưa cho Giai Giai một cái vòng cổ Nữ Vương bằng kim cương.
"Em có món quà sinh nhật này là đủ rồi !" Giai Giai giơ cánh tay ngọc lên, ý bảo Lục Minh nhìn cái vòng ngọc bích của nàng, nàng không biết thực ra Trầm Khinh Vũ thay Lục Minh tặng cho nàng.
Chẳng qua, tin tưởng rằng Trầm Khinh Vũ vĩnh viễn sẽ không nói cho nàng biết bí mật này, mà sẽ làm nàng mãi tin tưởng vào cái hiểu lầm tốt đẹp đem đến niềm vui này.
Giai Giai đã biết đây là chiếc vòng tay mà mẹ Lục Minh vẫn đeo, thế gian chỉ có một chiếc, trong lòng liền cảm thấy thật ngọt ngào.
Nàng cảm thấy mình và Niếp Thanh Lam giống nhau, đều đeo trang sức của con dâu Lục gia, hơn nữa lại là chiếc vòng tay lục phỉ thúy phượng hoàng độc nhất vô nhị, nên không cần trang sức nào khác nữa. Hơn nữa thứ nhất, nàng cảm thấy mình không thể yêu cầu nhiều hơn, làm người phải biết đủ. Thứ hai, cũng sợ các nàng khác ghen tị, Cảnh Hàn cùng Trầm Khinh Vũ các nàng đối với Lục Mình còn có sự giúp đỡ lớn hơn nữa, nhưng Lục Minh cũng không có tặng các nàng trang sức. Ngu Thanh Y cùng Hạ Linh, Lâm Vũ Hàm cùng Nhan Mộng Ly, thậm chí cả Ôn Hinh phu nhân, cũng không có trang sức. Nếu như mình lại tiếp tục nhận trang sức của hắn, chẳng phải là quá mức sao?
Cho nên, nàng vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Chỉ cần trong lòng hắn thương yêu mình thì so với mấy món đồ trang sức này nọ còn lớn hơn.
Ở ngoài đại sảnh, Ôn Hinh phu nhân cùng Trần Lập Dân, Lý Thành Tế, Lô Tắc, Trương Thượng Nguyên, mấy vị lão nhân đang nói chuyên phiếm nhìn thấy Lục Minh đi ra. Nàng liền mỉm cười: "Ta đã nói tên tiểu hầu tử này không có chuyện gì mà. Xem hắn đang ra kìa!"
Lục Minh xem Ôn Hinh phu nhân thần sắc có chút uể oải, đoán nàng cũng vẫn ở bên chăm sóc mình, thậm chí còn an ủi các nàng.
Trong lòng một trận kích động. Không biết làm sao, lao đến ôm chặt lấy nàng.
Ôn Hinh phu nhân thân thể chấn động, mặc hắn ôm vài giây đồng hồ.Lại oán trách mà vỗ vỗ vào lưng hắn, ý bảo Lục Minh buông mình ra, lại vừa hướng về phía các lão nhân: "Các người nói chuyện cùng hắn đi, ta đi xem mấy tiểu nha đầu kia có khỏe không! Được rồi, được rồi, buông tay, tất cả mọi người ở trong này, cậu đừng hồ đồ, nói chuyện chính sự đã!"
Lục Minh tỉnh ngộ đi tới. Vội vàng buông tay. Bối rối quay mặt về phía nàng xin lỗi.
Cuối cùng xem nàng không có trách cứ mình, mới lén thở phào một hơi.
Vừa tỉnh dậy, lại đi phơi bày thân thể trần truồng ra, khiến các nàng đều sợ đến mức chạy trốn hết. Còn chưa kịp trấn an tốt các nàng, đã lại nhất thời xúc động, ôm Ôn Hinh phu nhân trước mặt mọi người. May mắn nàng không trách mình. Nếu không chính mình cũng ngượng đến chết Lục Minh vừa thấy tứ lão đều đang nhìn mình, liền vội vàng giả làm một đứa bé ngoan, ngồi xuống, không đợi đặt câu hỏi liền trình bày một hồi, thấy tứ lão cảm thấy những điều mình trình bày hết sức hấp dẫn. Quên mất mình vừa rồi đối với Ôn Hinh phu nhân có hành động vô lễ, mới cảm thấy không còn xấu hổ.
"Đây là những món đồ đã được chúng ta đưa về trong nước, thuộc loại cổ vật quốc bảo, chúng ta phải đem về" Trương Thượng Nguyên lão nhân ha ha cười nói.
"Một vài đồ vật quốc ngoại này nọ, chúng ta giao cho chính phủ Hongkong xử lý, bọn họ nói sẽ cất vào viện bảo tàng, định kỳ triển lãm cho công chúng nhân dân tham quan, cũng miêu tả lai lịch bảo vật, đương nhiên, bọn họ sẽ không nhắc tới cháu, mà là nói cảnh sát Hongkong cùng với Đặc công trong nước hợp tác, đột phá vụ án thu được bảo vật. Bọn họ cũng muốn bí mật trả một khoản tiền lớn cho cháu. Có ký quỹ ngân hàng, cũng có giấy chuyển nhượng" Lô Tắc lão nhân đưa cho Lục Minh một chồng văn kiện, nếu Lục Minh sờ đến, tin tưởng hắn sẽ trở thành một tỉ phú.
"Cái này… Cháu nghĩ tại Hongkong cùng với nội địa đồng thời lập hai xưởng hán dược" Lục Minh không nhận mà là đưa ra yêu cầu khác.
"Có thể nói chuyện với họ hay không, cấp cho một nơi đặc biệt. Hay là hợp tác cũng được, cùng nhau sản xuất thuốc. Có được tiền tài, cháu cũng không nhận. Nhưng có thể dùng để làm sự nghiệp từ thiện, như vậy có được không? Bản thân cháu một mình có nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Lục Minh cười cười nói tiếp: "Cháu muốn kiếm tiền, nhưng không muốn trở thành một một tỉ phú chỉ để tận hưởng an lạc. Cháu muốn có rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền, cháu muốn sử dụng số tiền này làm càng nhiều chuyện, nhất là muốn có lãi từ tiền người ngoại quốc, để dùng ở trên người của người trong nước chúng ta. Cứ như vậy, tin tưởng chúng ta sẽ càng ngày càng tốt. Hongkong là một nơi có y học phát triển, cùng trong nước khác biệt, cháu nghĩ ở nơi này làm một nơi thí điểm, từ nơi này bắt đầu mở rộng, sau đó trong nước chậm rãi theo vào… Cháu hy vọng tại Hongkong có thể có một chi nhánh, ở nơi này cùng với Lam Hải hình thành song song, đồng thời phát triển, âm thầm hỗ trợ, cứ như vậy, khẳng định so với đơn độc ở trong nước sẽ tốt hơn, ý kiến của các ông thấy thế nào?"
Nghe thấy Lục Minh vừa nói như thế, Lý lão cùng với Trần lão cười lên ha hả.
Bọn họ hướng về phía Trương lão cùng Lô lão cười nói:" Thấy chưa, chúng ta nói đúng không? Tiểu tử này hùng tâm không nhỏ. Tuyệt đối không phải loại Nhị Thế Tổ chỉ biết hưởng thụ. Ngươi nhìn hắn này chí khí tận trời, thiếu chút nữa sẽ không có làm cho chúng ta xấu hổ vô cùng đâu!"
Trần Lập Dân là người thân nhất với Lục Minh, lão ngồi lại đây, vỗ vỗ bả vai Lục Minh, mỉm cười nói: "Tiểu Lục à, cháu nói đúng, Trầm nha đầu sớm đã nói qua, chúng ta cũng là nghĩ như vậy, cháu không nói. Chúng ta còn muốn đề nghị cháu như vậy đấy!
Trong nước cơ chế lạc hậu, chỉnh thể phát triển không thực tế. Tại Hongkong cùng Lam Hải làm trụ sở song song thí điểm. Chúng ta tuyệt đối tán thành. Đây là văn kiện. Các nhà lãnh đạo Hongkong đặc biệt đã cùng mở cuộc họp lấy được nhận thức chung, bọn họ cũng cao hứng vô cùng, cảm thấy việc này có lợi cho nhân dân, có thể đề cao vị thế quốc tế của Hongkong. Thậm chí có thể xúc tiến kinh tế Hongkong phát triển. Bọn họ vô cùng vui mừng tiếp nhận. Cấp trên cũng đã phê chuẩn văn kiện này. Chỉ thiếu mỗi một thứ, đó là chữ ký của cháu!"
"Nghe nói đây là cuộc họp khẩn cấp nhất của chính phủ Hongkong từ trước tới nay chỉ để thông qua một cái đề án quan trọng đấy!" Lý Thành Tể lão nhân cũng cười ha ha.
"Cháu đại biểu cá nhân đưa ra kỹ thuật, chúng ta đưa ra dược liệu, Hongkong phương diện cung cấp về mặt phương tiện. Tam phương hợp tác" Lô lão vừa nói nói, các đại biểu quốc gia kia đều có cùng nhận định.
"Về tiêu thụ chúng ta cùng Hongkong hai bên, đoạt được ích lợi bảy phần đều đem làm việc từ thiện. Trước là về quốc nội chúng ta cùng với Hongkong bản địa, sau đó là Macao cùng với Đài Loan, về phần địa phương khác, chúng ta tạm thời nhắm trước là được. Còn lại hai phần thuộc về cháu, chúng ta cũng không thể cho cháu hai tay trống trơn đói cái bụng. Một phần dùng để duy trì sản xuất. Trầm nha đầu có sách lược rất đúng. Trước mắt chích tiêu thụ chung để thu hút dân chúng Hongkong. Hấp dẫn người ngoại quốc chú ý. Chờ bọn họ khao khát, lại nâng cao giá bán ra. Mấy thứ này chúng ta đều mặc kệ. Nhưng các cháu nói như thế nào, muốn chúng ta phối hợp như thế nào, chúng ta đây đều làm như thế nấy!"
Lục Minh mới ý thức được tại mình phát sốt hôn mê trong hai ngày. Trầm Khinh Vũ cũng không chỉ là khóc. Nàng còn giúp mình xử lý rất nhiều sự việc.
Chờ mình tỉnh lại, mọi việc của mình đều đã được an bài rất thỏa đáng.
Hắn hiện tại duy nhất phải làm, chính là đem thuốc tráng dương , thuốc ngủ, thuốc giảm béo và thuốc trắng da, các phương thuốc này nhanh chóng viết ra, Trầm Khinh Vũ cùng với tứ lão căn bản cũng không có xem qua phương thuốc, chỉ là một câu nói của Lục Minh, nhưng bọn họ đều tuyệt đối tin tưởng Lục Minh có năng lực làm ra.
Ngay cả trong trường hợp không có dược vật, cũng có thể thuyết phục các nhà lãnh đạo đặc khu Hongkong, để cho bọn họ hoàn thiện mọi thứ.
Như vậy công việc sẽ có hiệu quả, thật làm cho Lục Minh có chút giật mình.
Điều này, điều này quá nhanh! Thay đổi văn kiện. Họ thậm chí đã khoanh định vị trí, bên trên là phương án tiêu thụ trong hai năm tới mà hắn không biết do Trầm Khinh Vũ thay mình lên kế hoạch, hay do Ôn Hinh phu nhân đích thân suy tính.
"Bên ngoài còn có một đám người, chờ cháu phân phó, tiểu Lục à. Chuyện của cháu là như thế nào đấy!" Tứ lão cười ha ha.
Lục Minh chạy ra cửa. Phát hiện ở cửa có hai người rất mập mạp đang đứng, đúng là Vương Đổng cùng Lại mập.
Hai người này vốn đang đứng yên bất động.Khi nhận ra người đang đi đến chính là Lục Minh, thì nhất thời tinh thần lên cao. Ngay lập tức hỏi không có việc gì chứ? Thân thể không có việc gì chứ? Lục Minh có chút cảm động, hệt như là sự quan tâm đến người nhà của hai người họ vậy. Hắn gật đầu, hỏi ngược lại: "Bên ngoài có phát sinh chuyện gì không?"
Vương Đổng tức giận mà nói: "Lũ paparazzi của Hongkong, nói ngươi bị Thiên Cẩu Nhẫn đánh chết".
"Bọn họ còn nói. Ngươi dùng Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp. Dùng toàn bộ tiềm lực đánh bại siêu cường Thiên Cẩu Nhẫn, nhưng cuối cùng bị nội thương! Đúng là lũ chó đẻ, cho tới bây giờ đều không nói được một lời hay.Ngươi lại phát sốt liên tục, ngủ hai ngày, bên ngoài lại càng ầm ĩ thành ra hỏng bét! Đàm hiệu trưởng bọn họ đều qua đợi thật lâu, tất cả mọi người rất sốt ruột. Chúng ta không có ngươi phân phó, không dám nói nhiều với bọn họ. Đành phải đợi ở cửa!" Lại mập mạp cũng nảy sinh sắc mặt giận dữ, nói liền một hồi. Nghe được lời của hắn Lục Minh vô cùng sửng sốt, cái gì mà Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp chứ?
Chính mình nghe cũng chưa từng nghe qua. Mấy paparazzi này không phải xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá đấy chứ?
Lập tức cười cười. Theo Vương Đổng cùng Lại mập giải thích, thực ra chính mình sớm đã tỉnh lại. Do tứ lão muốn nghiên cứu phương thuốc mới, nếu không thì sớm đã ra tới.
Liền vội vàng dẫn hắn đến chỗ các khách quý, bên trong các minh tinh xếp thành một đoàn, vừa nhìn thấy Lục Minh xuất hiện, lại nhìn thấy hắn thần thái sáng láng, nào có phải như lời đồn là hắn bộ dạng bệnh nặng sắp chết, không khỏi làm cho mọi người trong lòng nổi lên một nỗi nghi ngờ. Liền vội vàng xông đến phía trước ân cần thăm hỏi.
"Mọi người đừng nóng vội, đừng nóng vội, nghe ta nói một câu. Ta có bị thương một chút. Nhưng chuyện gì cũng không có, đừng nói một Thiên Cẩu Nhẫn. Đổi lại cho dù là trâu bò đến mấy ta cũng vẫn có thể cho K.O! Ta ở trong phòng không ra, chích là có vị bằng hữu tới tìm ta nghiên cứu phương thuốc quan trọng! Lúc này đây, vị bằng hữu này mang tới bốn người... Cái phương thuốc cổ này chúng ta đang chỉnh sửa lại một chút, cảm thấy được có thể tại Hongkong mở ra một kỷ nguyên mới. Chúng cùng Cửu chuyển dưỡng nhan dịch, Lục thần hoàn đồng hoàn cùng Cầu vồng tỏa sắc này có chút khác biệt, có thể cung cấp chúng cho mỗi một vị bằng hữu ở đây để dùng thử. Mặc dù số lượng cũng có hạn. Nhưng số lượng có thể đạt tới mấy vạn hơn chục vạn, cho nên mọi người không cần lo lắng!"
"Bốn loại dược này là cái gì? Ta trước tiên nói một câu,Ccng không phải là loại nào cũng thích hợp cho mọi người dùng, nhưng có khả năng có một loại thích hợp".
"Trong bốn loại kỳ dược, loại thứ nhất được mệnh danh là thuốc Đế vương tráng dương, loại thuốc này là trong cung đình hoàng đế thường dùng, dược hiệu ta không nói; loại thứ hai, là thuốc ngủ. Đây là thứ lãnh cung phi tần chuyên sử dụng để nghỉ ngơi dùng đàn hương mà làm thành, tất cả mọi người đều biết, lãnh cung cổ đại đích thị rất đáng sợ, bị đưa vào lãnh cung các phi tử đều khóc trắng đêm. Tiếng khóc vô cùng thê lương. Vì muốn làm cho các nàng dễ dàng đi vào giấc ngủ, không ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, nên, hay dùng này loại đàn hương làm cho các nàng ngủ. Loại thuốc này có thể làm thành bộ dạng của điếu thuốc lá. Cũng lam thơm mát cổ họng, chỉ cần ngửi trong chốc lát, như vậy sẽ thấy buồn ngủ. Hơn nữa không ảnh hưởng thân thể. Ngủ là điều rất hiển nhiên. Loại thuốc này mệnh danh là Tố lãnh cung!"
"Loại thứ ba là thuốc giảm béo của quan viên xưa, mọi người biết, quan viên xưa mỗi ngày vào triều thấy mặt vua, nếu tai to mặt lớn, phệ, muốn hoàng đế tin tưởng mình thanh liêm như nước, rất không có khả năng, cho nên loại thuốc này đặc biệt tăng cường giảm béo ngay sinh ra từ mấy trăm năm trước, chúng ta mệnh danh nó là thanh quan. Loại cuối cùng các hậu cung phi tử mỹ nhân đã sử dụng, mệnh danh là Tố phi tử. Tục ngữ nói, nhất bạch che tam xấu, loại này thuốc hiệu quả không thần kỳ bằng Của cửu chuyền dưỡng nhan dịch, nhưng thật sự nó có thể làm cho người trắng đẹp, bảo vệ làn da, cũng không nói nhiều, về sau mọi người thử một lần là biết!"
Lục Minh cuối cùng cùng kích động hướng các minh tinh mà nói: "Như vậy đi, vì để làm mất sự hiểu lầm hành tung của ta với dân chúng Hongkong ta nghĩ sẽ đến đài truyền hình mở một hội chiêu đãi ký giả nho nhỏ, mọi người theo giúp ta đi,như thế nào? Nhưng mà, các ngươi chờ ta đổi bộ quần áo trước!"
Len lén chuồn ra khỏi Shangrila một cách hoàn hảo.Nhưng mới đi được nửa đường các minh tinh nóng lòng vội vàng gọi điện thoại cho các phóng viên mà mình quen biết, không đợi Lục Minh đi đến, đài truyền hình cũng đã để mấy ngàn tên phóng viên bao vây.
Lục Minh vừa mới đeo mặt nạ xuống xe, liền có một đội paparazzi nhanh chóng lao đến với tốc độ nhanh nhất như đang thi chạy 100 m nước rút. Người thứ nhất cướp đặt câu hỏi: "Công phu tiểu tử, nghe nói anh đã chết, anh đáp lại thế nào về nghi vấn này của dân chúng đây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...