Hạ Linh dưới cơn thịnh nộ, nhất thời kích động, mới nói ra những lời như thế, bây giờ lửa giận đã qua, lập tức ý thức không ổn.
Mình muốn hắn móc ra cái ấy ấy làm gì vậy hả? Hạ Linh phát hiện ra mình nói lỡ lời, rồi lại phát hiện lần hai là mình đang cưỡi lên hắn, mà cái tư thế này đặc biệt mờ ám, càng xấu hổ không ngừng. Nhưng nếu như vậy mà bỏ qua cho hắn thì không can tâm, mà nếu cứ tiếp tục cỡi, thì không biết đại sắc lang này sẽ như thế nào, trong lúc Hạ Linh đang phân vân thì tiếng chuông cửa vang lên.
Nàng vội vàng nhảy dựng lên, thoáng sửa sang lại quần áo đầu tóc, sau đó nhìn qua cái lổ trên cửa, kỳ quái mở cửa ra hỏi : " Có việc gì?"
"Xin lỗi... xin lỗi ..." Người nọ cứ xin lỗi với xin lỗi, rồi lại vội hỏi : " Tôi là người của Thủy Hương Lâu, trước đây đã tặng các vị vịt nướng, không biết các vị đã ăn chưa? Chúng tôi muốn dùng một ngàn đồng để mua nó lại, vịt nướng ở đâu?"
"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Linh nghe xong ngẩn người.
"Là thế này, hôm nay có nhiều người sau khi ăn vịt nướng của Thủy Hương Lâu, đã cảm thấy không khỏe, nếu các vị có ăn, vậy thì nhanh chóng đi bệnh viện xem thử, còn nếu chưa ăn, vậy chúng tôi muốn mua nó lại, không thì tôi trả hai ngàn?" Thằng này biết rằng sớm muộn gì cũng không thể gạt, vì vậy đem chuyện vịt có độc nói ra, thì ra có nhiều người khách của họ ăn vịt nướng xong đều cảm thấy đau bụng choáng váng, thậm chí còn nôn mửa và hôn mê, rất nhiều người đã vào bệnh viện, cho nên ông chủ liền cử nhân viên ra ngoài mua lại vịt, thuận tiện cảnh báo cho khách hàng biết, nếu đã ăn rồi thì nên đi kiểm tra tại bệnh viện.
"Trước giờ vịt của chúng tôi không có vấn đề, nhưng giữa trưa nay có một nhóm vịt công trường đưa tối, phỏng chừng là có người đầu độc! Các vị chưa ăn đúng không? Nhanh lấy nó ra, vịt rất có thể có độc, tôi trả hai ngàn để thu hồi. Hơn nữa sau này thu xếp xong, quán chúng tôi sẽ tặng một con vịt nướng cho các vị. Các vị nhanh lấy vịt nướng ra đây, đừng để cho con nít ăn trúng" Thằng này sợ Hạ Linh không đáp ứng, vội vàng đẩy cửa tiến vào.
"Chờ một chút" Trong lòng Hạ Linh thầm kêu nguy hiểm.
May mà vừa rồi Ngu Thanh Y nhét bánh bao vào "miệng" của Lục Minh, sau đó chơi đánh bài, nên chưa kịp ăn, nếu không đã trúng độc rồi.
Nàng vội vã tiến vào phòng bếp, lấy con vịt đã chặt đem ra, Lục Minh lại kêu nàng chờ một chút, duỗi tay chạm vào nó, muốn điều tra xem là độc gì.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, trong lòng, nhất thời có cảm ứng đặc thù.
Trong đầu hiển nhiên hiện lên một ít danh từ, vị như thịt vịt, hồ đạo, mật đường, hạnh, tỏi, rượu, dấm, .... mấy cái thực phẩm này không có vấn đề, nhưng khi tổ hợp lại, sẽ biến thạnh một loại độc kinh khủng, thịt vịt kỵ hồ đào, mật đường càng không thể chung với hàng và tỏi, dễ gay ra buồn nôn, rượu và dấm chua còn nghiêm trọng họn, gây tổn thương đến dạ dày và khí quản.
Cái này đều là thực vật cấm kỵ, bây giờ trong thịt vịt có hơn mười thực vật cấm kỳ, hỗn hợp lại vớn nhau, khó trách người ăn xong rồi liền phải vào việc.
Bất quá, phương thức đầu độc này, cần phải có kỹ xảo và kiến thức rất nhiều.
Người bình thường làm sao mà biết chổ cấm kỵ của các loại thực vật, các này tuyệt đối là do sai lầm mà tạo thạnh độc. Bởi vì các thực vật cố kỵ cũng có ngũ hạnh tương khắc, ví dụ như tiểu thước và hạnh không thể dùng chung, nếu không sẽ làm cho người ta nôn mửa ...
Mà trên bề mặt vịt nướng, là hỗn hợp nước thước và nước hạnh!
Nhưng làm cho Lục Minh kinh ngạc hơn là, nhiều thực vật cấm kỵ hỗn tạp lại với nhau, lại không ảnh hưởng đến hương vị vịt nướng. Ngược lại bởi vì bí pháp điều phối nào đó, mà làm cho nó càng căng giòn hơn, ngon ngọt hơn, khó trách nhiều người ăn xong, thì không cảm thấy gì. Người đứng sau lưng đầu độc, tuyệt đối lại người tinh thông trù nghệ và độc dược, dùng phương pháp hạ độc ghê gớm này, người bình thường không thể phán đoán được.
"Như thế nào rồi?" Hạ Linh thấy Lục Minh nhắm mắt, trong lòng cũng sợ hãi, sợ hắn trúng độc.
"Không sao, đừng sợ, trả lại cho hắn!" Lục Minh đã đoán được nguyên nhân trúng độc, trong lòng rất muốn nghiên cứu một chút, như thế nào để hóa giả độc phương thần bí này, hắn lén lút bỏ một miếng thịt vào trong trữ vật không gian.
Cất bước ra ngoài mà trong lòng Hạ Linh vẫn còn sợ.
Nàng kéo tay Lục Minh, run giọng nói : " Em nói xem, Thanh Y vừa rồi có ăn thịt vịt không, nên mới ngất đi? Em nhanh kiểm tra nàng ta đi!"
Lục Minh thấy rằng không thể, bởi vì trong lòng không có điềm báo, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào, vạch chăn lên, nắm lấy tay của Ngu Thanh Y, đè lên mạch, chuyển chân khí, điều tra cơ thể nàng ... kết quả, Ngu mỹ nhân không trúng độc, thân thể bình yêu vô sự. Hạ Linh hỏi mãi, đến khi hắn khẳng định không có vấn đề, mới hoàn toàn yên tâm, rồi kéo hắn qua mấy món khác, bắt hắn thử xem có dính độc hay không.
Trên dao quả thật có độc, và trên hai cái dĩa cũng có, chỉ là hàm lượng cực nhỏ, không đủ gây tổn hại đến cơ thể người.
Hạ Linh bất chấp, vừa nghe Lục Minh nói có độc, liền vứt hết đi.
Cuối cùng, tình thần mất khống chế ôm lấy tay Lục Minh, nói : " May mà em đến đây, nếu không Thanh Y sẽ bị nguy hiểm tính mạng, chị ... chị sợ quá, không ngờ chỉ một con vịt nướng bên ngoài cũng có độc ..."
"Đừng sợ, loại chuyện này không dễ gặp, đây là một cao thủ dùng độc rất khó lòng phòng bị!" Lục Minh giải thích.
"Em xác định không phải hướng về Thanh Y?" Tinh thần Hạ Linh thả lỏng, nhưng vẫn còn sợ hãi trong lòng.
"Không phải, vì trong thực vật cấm kỵ còn rất nhiều loại trí mạng, nhưng đối phương không dùng đến ... Xem ra, hắn chỉ muốn giáo huấn ông chủ của Thủy Hương Lâu, hay là thấy không vừa mắt thôi. Yên tâm, không liên quan đến các chị đâu!" Lục Minh an ủi một phen, Hạ Linh nằm ngửa dựa vào trong lòng ngực Lục Minh nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng dùng tay đẩy Lục Minh ra : " Chị ... không sao, không có việc gì, chị đi xem Thanh Y, em ... em không được phép ôm chị, Thanh Y ngủ trưa không quá hai giờ, nàng ta sẽ nhanh tỉnh dậy, đừng để cho nàng ta thấy!"
Hạ Linh sợ nhất là bị đôi tay to của Lục Minh ôm ở phía sau, vì như thế dễ làm cho tình thần nàng rối loạn, không còn chút sức lực giãy dụa.
Tên vô lại này chính là khắc tinh trời sinh của mình, không biết tại sao, nhưng bị hắn ôm ở phía sau, toàn thân sẽ mềm nhũn ra.
Nàng vội vàng né ra, nghe thấy tiếng cười đắc ý của hắn, trong lòng cũng có chút giận.
Nhưng trong lòng cũng có sự vui mừng, tựa hồ như rất thích sự xâm phạm của hắn, chẳng lẽ, mình thật sự khát vọng muốn cùng hắn làm chuyện đó? Hạ Linh càng cảm thấy giữa hai chân có dòng nước nóng, tâm tình hoảng loạn chạy trốn vào phòng Ngu Thanh Y, vội vàng đóng cửa lại, nhanh chóng khóa trái, rất sợ v bước vào, trước mặt Ngu Thanh Y phi giở trò với mình.
Ngu Thanh Y tỉnh lại, nghe Hạ Linh nói trong vịt có độc, nhất thời hoảng sợ.
Nàng liều mạng gõ gõ đầu, thử nhớ lại xem mình có ăn vụng hay không, cuối cùng vẫn không yên tâm với trí nhớ của mình, chạy ra, nắm lấy tay của Lục Minh nói : " Đại quốc thủ, giúp tiểu nữ tử xem có trúng độc hay không?"
"Cô không trúng độc, bất quá có thể châm vài châm, bởi vì cơ thể của cô có vài bệnh nhỏ" Lục Minh ho khan giả giọng.
"Chị bị bệnh nhỏ gì?" Ngu Thanh Y cũng không rõ.
"Không trị cũng không sao, do công việc và ăn uống không đúng quy tắc, hơn nữa thường xuyên thức đêm, cho nên cái kia không có điều hòa, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, điều trị cơ thể nhiều thì sẽ không có việc gì" Lục Minh không nói rõ Ngu Thanh Y bị hành kinh, chỉ kêu nàng nghỉ ngơi nhiều, nhưng ám chỉ của hắn, làm cho nàng nhất thời hiểu được, nàng biết, người bạn tốt của mình khi đến, quả thật có chút đau nhức, đặc biệt là trong những ngày "ra", thì càng đau nhức hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhăn nhó hỏi : " Châm có tốt lên không? Mà châm cứu có đau không?"
"Khụ khụ, muốn châm cứu thì phải cởi quần áo, quên đi, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi một chút sẽ tốt" Lục Minh đổ mồ hôi, vấn đề của Ngu Thanh Y là do nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa không chú ý việc ăn uống, và lại không tập thể dục nhiều, nên cơ thể suy nhược, vì thế mới bị như vậy.
"Châm cứu .... không, châm mà không cần cởi quần áo được không" Ngu Thanh Y kỳ thật rất muốn Lục Minh tự tay châm cứu cho mình, nhưng có Hạ Linh ở đây, nàng rất ngại miệng.
"Chị đi hâm thức ăn đây ..." Hạ Linh vội vàng đứng dậy.
"Nếu không sau này nhờ tiểu Diệp châm cứu cho chị, nàng ta còn ghê hơn em, em học của nàng ta không à!" Lục Minh xấu hổ, không muốn nói thêm nữa, Ngu Thanh Y cũng có chút thẹn thùng, mặc dù trong lòng thích người này, nhưng cởi sạch quần áo cho hắn châm cứu, vậy thì không thể nào xảy ra được. Nàng ngồi bên cạnh hắn, nhìn trộm qua phòng bếp, nhỏ giọng nói : " Vậy ... để lần sau đi, khi nào thích hợp thì em châm cứu cho chị ... bây giờ, em ... em xoa bóp cho chị đi, xoa bóp tay!"
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé trắng ngọc của mình ra cho Lục Minh, làm nũng nhờ hắn xoa bóp cho mình.
Xoa bóp các huyệt vị trên tay mặc dù có tác dụng, nhưng rất có hạn, bất quá trong lòng Lục Minh vốn là lang lang chi tâm, dê con dâng đến cửa nên cũng không khách khí, nắm lấy bàn tay mềm nhẵn trắng noãn kia, từ từ mà chơi đùa.
Ngu Thanh Y đương nhiên cũng biết người này mượn cớ xoa bóp tay để sờ tay của mình, trong lòng cũng có chút thẹn thùng, nhưng cũng mặc kệ cho hắn vuốt ve.
Hạ Linh mang thức ăn lên, nàng lập tức rút tay, hoan hô kêu lên.
Trải qua hành trình ôm nhau trong thang máy, rồi thế giới hai người trong tủ quần áo, rồi cái ôm sau lưng, và vịt nướng có độc cùng với chuyện xoa bóp tay, hai nàng càng ỷ lại Lục Minh hơn, bây giờ thân cận, cũng không còn hào khí cũng như sự câu nệ và xấu hổ trước kia, mặc dù tên này khá là xấu xa, nhưng cũng làm cho hai nàng vừa giận vừa vui.
Ăn cơm xong, lại tiếp tục đánh bài, hai nàng đều chơi ép hắn, bắt hắn hít đất mệt mỏi.
Vận bài của Lục Minh chó má lắm, nhưng tâm linh cảm ứng dưới sự quấy nhiễu của hai nàng đã tăng tiến rất nhiều, có khi trong một giây đã có thể cảm ứng, hơn nữa sau khi bị quấy nhiễu có thể khôi phục nhanh chóng, tiến vào trang tiến bán huyền diệu kỳ ảo. Nếu hai nàng không an giang, hắn khẳng định có thể thắng rất nhiều, Lục Minh phỏng chừng nếu đến Ma Cao chơi đánh bài thì chắc cũng thắng được nhiểu tiền.
"Tên xấu xa này có cảm ứng được xúc xắc không? Chờ chút, chúng ta sẽ huấn luyện cho hắn!" Lục Minh chạy ra mua xúc xắc, mà Ngu Thanh Y đáng thương đang nằm ngửa, bởi vì nàng thua Lục Minh hơn trăm cái.
"Người ta không làm được nhiều như vậy, nếu không, hôn một cái, hôn một cái rồi bỏ qua, được không?" Ngu Thanh Y thấy Hạ Linh ra ngoài, vội vàng ôm lấy cánh tay Lục Minh làm nũng, nàng mong chờ được hôn với Lục Minh, nhưng sợ người này phóng tóng, con sói này được voi đòi tiên, hôn môi xong sẽ cởi quần áo, nàng ấn ngón tay út lên mặt, ý bảo Lục Minh hôn đi.
"Không hôn, em muốn chị nằm ngửa thôi ..." Lục Minh kiên quyết không đồng ý, không thể nào có chuyện tiện nghi như vậy, sao hồi nãy mình hít đất bỏ mẹ ra, mà chẳng thấy ai nói hôn một cái cho qua.
"Quỷ hẹp hòi, chị muốn hôn em , không cho phép em nói không tốt, người ta chỉ muốn hôn" Ngu Thanh Y vẫn làm nũng,, cuối cùng nàng ôm lấy Lục Minh hôn hai cái, không chịu nằm ngửa, nhưng tiếng mở cửa vang lên, nàng lập tức nằm xuống sàn, trong miệng còn kể lể: " Còn thiếu năm cái, chị còn năm cái, em giúp chị đè chân lại, năm, bốn, ba .... chị xong rồi, Chị Hạ đã về chưa? Được, chúng ta chơi đoán xúc xắc, nếu em có thể đoán trúng toàn bộ, vậy chúng ta có thể đi Ma Cao đánh bài!"
"Đi Ma Cao đánh bài? Chị không phải là muốn nhìn em bị người ta lột sạch quần áo chỉ chừa lại cái quần lót chứ?" Lục Minh nghe xong choáng váng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...