Sống Cùng Vạn Tuế

Lục Minh nghe Trầm Khinh Vũ mang lễ vật tới cho mình, vốn muốn mau chóng nhìn xem một chút, nhưng Trầm Khi Vũ lại lôi hắn đi tắm rửa, bản thân mình lại lôi kéo Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn các nàng buôn chuyện phiếm. Nữ nhân nói chuyện, Lục Minh không thể xen vào câu nào, cuối cùng phải đi tắm rửa cho xong, thấy các nàng vẫn đang nói chuyện không ngừng, ngay cả người ngày xưa bình thường ít nói như Cảnh Hàn cùng Chúc Tiểu Điệp cũng không khỏi gật đầu, cảm thấy Trầm nha đầu này thật lợi hại.
Xem ra nàng có thể bắt nạt mình tới thảm hại, đều không phải là mình cho nàng làm thế mà là nàng rất thông minh, quá lợi hại à.
Ngay cả người kiêu ngạo như Niếp Thanh Lam hay lãnh khốc như Cảnh Hàn cũng đều coi nàng là chị cả, vốn cả người chỉ suốt ngày hứng thú với Y học như Chúc Tiểu Điệp cũng bị nàng nói cho động, có thể thấy được chỗ hơn người của Trầm nha đầu này.
Không có phần của mình, chẳng qua Lục Minh nhìn thấy các nàng hòa hợp như vậy cũng vui vẻ.
Ngã vào giường ngủ hơn nửa ngày, trong mộng đầu tiên là hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hàn, sau đó là Niếp Thanh Lam, lại có khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai cùng Chúc Tiểu Điệp, Thậm chí còn có Ngu Thanh Trư, Hạ Linh cùng Hoắc Vấn Dong các nàng nữa… Cuối cùng, bóng dáng đứng trước mặt mình chẳng phải là Trầm nha đầu sao? Lục Minh muốn ôm lấy nàng, chính mình nghĩ mình muốn nàng, hơn nữa không cho nàng đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong nhà, cùng mình… Hắn cảm thấy Trầm Khinh Vũ đưa cho mình cái bàn tay trắng như phấn, không biết tại sao, mình lại biến thành một đứa nhỏ, trở thành cái đuôi nhỏ năm đó đi theo nàng gây sự khắp nơi.
"Các nàng xem, người này trong khi ngủ cũng không thành thật nữa!" Lục Minh nghe thấy bên tai mình có tiếng cười rộ lên, lại có bàn tay nhỏ bé đang đánh vào tay mình.
"Ồ?" Lục Minh vừa thấy Trầm nha đầu, cùng Niếp hồ ly, lãnh mỹ nhân tất cả các nàng. Hoặc đứng hoặc ngồi đều ở trước giường mình, lập tức ngồi dậy, kỳ quái hỏi: "Các nàng đều ở đây, có việc gì sao?"
"Không có việc gì chúng tôi không thể tới sao? À, đây là của anh…" Trầm Khi Vũ đưa cho Lục Minh một cái hộp nhỏ.
Lục Minh mở hộp nhỏ ra, phát hiện bên trong ba hòn đá tròn, hai nhỏ một lớn.
Tuy rằng chưa có chạm tới, nhưng đã có thể cảm ứng được năng lượng thần bí cất giữ trong chúng.
Đây là?

Mang thật lớn hiếu kỳ cùng vui mừng, Lục Minh theo bản năng nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào phía trên ba hòn đá nhỏ, trong khoảnh khắc cả người hắn chấn động, tinh thần lập tức tiến nhập vào trạng thái kỳ diệu, toàn thân không thể dùng sức nhưng có thể huyền phù thiên địa. Không chịu trói buộc gì, một loại năng lượng xa lạ đặc thù hoàn toàn không rõ, tiến vào trong ý thức của hắn.
Từ sâu nhất trong đầu hắn, dường như có một đóa hoa đang nở rộ ra.
Lục Minh lập tức hiểu được. Ba viên đá nhỏ này, là Thiên Tinh trong truyền thuyết cổ đại. Về phần lại lịch, tri thức trong đầu hắn hoàn toàn không có.
Cùng cấp bậc với Thiên Tinh, tất nhiên là Địa Bảo cùng Nhân Nguyên. Đối với Thiên Tinh thần bí, hắn không thể do thám càng biết nhiều hơn. Nhưng trí thức trong đầu hắn có thể khiến hắn hiểu được lại lịch của hai khỏa Địa Bảo cùng Nhân Nguyên. Tụ tập thiên địa linh khí, dần dần sinh ra đủ loại trân dược quý giá, tỷ như nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô ngàn năm, thuộc về loại Địa Bảo.
Còn có các loài động vật như Ngưu hoàng, Cẩu bảo… cũng thuộc loại Địa Bảo.
Nhưng bởi vì phẩm chất khác nhau, cấp bậc của địa bảo cũng phân thành tam phẩm cửu giai, giống như Lục Minh đã từng tiếp xúc qua nhân sâm trăm năm, linh chi trăm năm, hà thủ ô trăm năm… trước đây. Chẳng qua đó chỉ là những sơ phẩm nhất giai, về phần những dược phẩm bình thường, cơ bản không nhập giai.
Lại nhân nguyên thứ ba, đó là loại gì đó do cơ thể người tu luyện ra, ở đạo giáo đông phương mà nói, thì là đan, mà phương diện phật giáo mà nói đó là Xá lợi tử.
"Thứ này như thế nào có được?" Lục Minh mở to mắt vội hỏi Trầm Khinh Vũ.
"Tổ tiên truyền xuống, từ thời Tống, nghe nói năm đó không phải hình dạng này, còn có thể hơi hơi phát sáng lên, đặc biệt vào ban đêm, rất rõ ràng, trước kia còn tưởng chúng là Dạ minh châu. Chẳng qua dần dần liền biến thành như thế này, có lẽ là linh khí đã tiết hết, sao vậy? Rốt cuộc nó là bảo bối gì?" Trầm Khinh Vũ nháy mắt to, tò mò nhìn hỏi Lục Minh.
Lục Minh đơn giản nói qua ba loại đồ vật Thiên Tinh Địa Bảo Nhân Nguyên một lượt, lại lắc đầu cười: "Chúng nó không phải là tiết hết linh khí, mà là bị năng lượng bên ngoài phong ấn ở trong, có thể hình dung cụ thể như sau, tựa như bị khóa trái ở trong phòng không đi ra ngoài được vậy!"

Cảnh Hàn bỗng nhiên mở miệng: "Đây là Thiên Tinh sao? Trước kia em ở chợ đêm cũng trông thấy, chẳng qua người khác kêu nó là phù thạch hoặc là khinh thạch".
Chúng nữ vừa nghe tò mò mình về phía Cảnh Hàn.
Nàng khoát tay nói: "Em chỉ là xem chủ hàng bày ra thôi, thoạt nhìn tảng đá, nhưng có thể nổi lên trên mặt nước… Người ngoại quốc thích mấy đồ vật như vậy, em đi qua chợ đêm ở Italy thấy anh em thương nhân Robert cùng Willliam của Đức cùng với chiêm sĩ của Mỹ quốc đều muốn mua, giá trị mỗi khỏa lên tới ngoài mười vạn USD, dựa theo kích thước lớn nhỏ cùng với độ chìm nổi của nó mà định giá".
"Em đi lấy nước lại!" Giai Giai cô gái nhỏ này vội vàng chạy vào trong phòng tắm mang nước tới.
"…" Lục Minh nghe thấy ngạc nhiên, bởi vì tri thức trong đầu hắn, cái Thiên Tinh này là nguyên liệu để luyện chế pháp bảo trung phẩm, giống như luyện chết cái phi kiếm linh tinh gì đó, phải cần tới Thiên Tinh, cái gì mà phù thạch?
Giai Giai dùng một cái bát thủy tinh trong suốt đựng nước, Niếp Thanh Lam cầm ba khỏa thiên tinh lên thả vào.
Làm người ta kinh dị chính là quả thật nó có thể nổi.
Khỏa lớn nhất kia ngược lại lại nổi trên mặt nước, hai khỏa nhỏ hơn di động một chút dưới mặt nước, mỗi một khỏa rất có sức nổi, lấy tay ấn đều rất khó ấn được xuống.
"Căn bản không phải chuyện như thế!" Lục Minh thấy mọi người hoan hô vội sửa đúng lại: "Các nàng nghe xong đừng ngạc nhiên, chúng nó không phải chỉ có thể nỏi, chúng nó thật ra cũng có thể nổi trong không khí, chỉ là năng lượng bị che lại, cho nên chỉ có thể nổi trên mặt nước… Nếu bắt nó phóng ra năng lượng, chúng nó có thể nổi trên bầu trời. Đừng hỏi anh, anh cũng không biết vì sao, dù sao trong đầu anh chỉ biết có tới thế thôi".

"Mau mau thử xem, anh làm cho nó nổi trên trời đi, ta muốn xem một chút!" Trầm Khinh Vũ trong lòng hiếu kỳ rất nặng, nàng cầm lấy tay Lục Minh, liều mạng loạng choạng, thiếu chút nữa làm hỏng khung xương của hắn.
"Anh nào có bổn sự này…" Lục Minh toát mồ hôi, trời biết làm sao để phóng được năng lượng của Thiên Tinh này ra, mình mà hiểu được đã làm rồi.
"Anh nghĩ ra biện pháp đi, người ta tặng nó cho anh không được để vô ích!" Trầm Khinh Vũ kiên quyết không thuận theo.
"Cho anh thời gian đi" Lục Minh chỉ có thể kéo dài, hắn thực sự không có biện pháp.
"Ngươi cứ ngẫm lại kỹ đi, chúng ta chờ ngươi." Trầm Khinh Vũ nói thêm một câu, hứng trí bừng bừng thảo luận với Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam về linh dược. Giai Giai cũng không có quấy rầy Lục Minh, nàng xuống tầng dưới làm bữa khuya cho mọi người, chỉ còn lại có Chúc Tiểu Điệp, nàng thấy vẻ mặt Lục Minh buồn rầu, bỗng nhiên đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Có phải khi tiến vào trạng thái đặc thù, anh mới có biện pháp?"
"?" Lục Minh kinh hỉ nhìn nàng, Tiểu Điệp cũng quan tâm tới mình?
"Em phát hiện, chỉ khi đối mặt với nữ nhân anh mới có thể khác với bình thường… em cùng Cảnh Hàn, Thanh Lam các nàng khác nhau, đều không giúp gì được cho anh! Việc này, là việc duy nhất em làm được cho anh thôi!" Chúc Tiểu Điệp chậm rãi cởi quần áo, làm Lục Minh há hốc mồm trợn mắt nhìn chăm chú. Nàng cởi bỏ hết quần áo, trần như nhộng đứng trước mặt hắn, thân thể tuyết ngọc của nàng mềm mại hoàn mỹ không chút sứt mẻ. Hương nhũ nõn nà, hai má phấn hồng, eo nhỏ như nắm tay, vườn hoa nhỏ cây cối xum xuê, ẩn ẩn hiện hiện cực kỳ hấp dẫn.
Trầm Khinh Vũ vốn đang cùng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn các nàng đang nói tới chuyện Cửu chuyển dưỡng nhan dịch cùng lục thần hoàn đồng hoàn, vô tình nhìn lại, toàn bộ sợ ngây người.
Cảnh Hàn trong mắt hiện lên chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tiểu Điệp nhắc tới y thuật, nàng liền ra như thế này".
Niếp Thanh Lam cũng mắt biến sắc, hạ giọng lặng lẽ nói: "Chị Trầm, yên tâm đi, trước đây mọi người còn xem nhiều hơn, trước thì có chút khẩn trương, nhưng sau này phát hiện ra, hai người này thực sự nghiên cứu y thuật, cho nên sau đó chúng em căn bản mặc kệ…."
"Thật sự không có vấn đề sao?" Trầm Khinh Vũ vẫn có điểm ngạc nhiên, phải biết rằng hiện giờ Đồng Tử Công của Lục Minh đã luyện thành, hắn dường như là một con ngựa thoát cương.
"Không có vấn đề! Có lẽ Tiểu Điệp đã nói gì với tên bại hoại kia mà chúng em chưa phát hiện ra được, nếu không thật xấu hổ, đúng rồi, Tiểu Điệp không có cho đại phôi đản kia cởi quần áo thì phải?" Niếp Thanh Lam không dám quay đầu lại xem, bởi vì nàng đã xem qua tình cảnh này giữa Chúc Tiểu Điệp và Lục Minh, hai người say mê y đạo, ăn ý tiến hành châm cứu trên người đối phương, nhưng nàng nhìn thấy rất xấu hổ.

Trầm Khinh Vũ vừa nghe, cừ thật, hai người còn có thể lõa thể đối diện nhau?
Chẳng qua nghĩ đi ngẫm lại, tình huống như vậy mà Lục Minh còn nhịn không đẩy ngã Chúc Tiểu Điệp, xem ra hắn vẫn rất ngoan…hơn nữa Chúc Tiểu Điệp nàng có thể ở trước mặt mọi người mà hiện ra trước mặt hắn, cũng hy sinh rất lớn, trong lòng có chút cảm động, xem ra bỏ qua hết thảy trợ giúp quan tâm tới Lục Minh, cũng không phải chỉ có mình mình.
Lại nhìn lén một chút, phát hiện Lục Minh dùng khăn trải giường phủ lên người Chúc Tiểu Điệp, cũng không có như tưởng tượng trong lòng mình, biến thân thành đại sắc lang đánh gục nàng trên giường, tâm thần không khỏi yên tâm.
"Anh có phải không nghĩ ra được gì? Không có biện pháp sao?" Chúc Tiểu Điệp sau khi được bao quanh toàn bộ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút ngượng ngùng hỏi Lục Minh.
"Anh, anh hiểu được dụng tâm của em, cũng rất cảm kích việc em làm, nhưng mà… được rồi, em ngoan ngoãn ngồi xuống đi, anh nghĩ, nghĩ biện pháp!" Lục Minh thiếu chút nữa đổ mồ hôi mà chết vì hành động của Chúc Tiểu Điệp, hôm nay Trầm nha đầu vừa tới, lại ở trong phòng mình, nàng cởi sạch quần áo đứng trước mặt mình, việc này. Việc này có thể làm cho Trầm nha đầu sao lại không nghi ngờ mình chứ… Vừa rồi thật lo lắng nàng cầm đao tới giết mình, may mắn dường như Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam ở bên cạnh khuyên nàng. Lục Minh không dám nói mình không có biện pháp, bởi vì hắn sợ Chúc Tiểu Điệp lại mở khăn trải giường ra một lần nữa, làm cho mình tiến vào trong trạng thái thần kỳ huyền diệu.
Vấn đề là, cái loại trạng thái thần kỳ huyền diệu này không phải mình có thể khống chế.
Cũng không phải nhìn nữ nhân mới có thể đạt tới, khi nào nó xuất hiện, căn bản Lục Minh không thể khống chế, chẳng qua khi tâm trí đặc biệt chuyên tâm, dường như có thể tự nhiên tiến vào, nhưng ý thức chủ quan không thể khống chế được.
Tiên thiên chân khí quá ít, thử nhiều lần, cũng không phá được phong ấn năng lượng.
Lục Minh không có biện pháp, đành phải đưa ba khỏa Thiên Tinh vào trong trữ vật giới chỉ, chậm rãi nghĩ biện pháp sau, nếu các nàng Chúc Tiểu Điệp hỏi, lấy cớ cần thời gian giải phong ấn là được, bỗng nhiên phát hiện phong ấn năng lượng của ba khỏa Thiên Tinh này dường như bị hỏng mất, dường như thủng một lỗ hổng lớn vậy, nhanh chóng vỡ ra ở trong không gian trữ vật, cuối cùng giống như nước phá xuyên thân đê, dũng mãnh tiến ra, không thể vãn hồi…
"Oa, nguy hiểm!" Lục Minh trong lòng báo động, cảm ứng có một loại nổ mạnh bên trong trữ vật giới chỉ, vội vàng nhảy ra giữa không trung, tay trái giơ cao lên, rời xa khỏi Chúc Tiểu Điệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui