"Cô, cô, cô chính là Trầm Khinh Vũ?" Ngay cả Cảnh Hàn luôn luôn lãnh khốc, và Tiểu Diệp tâm tình từ trước tới nay không dao động, cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
Nữ hài tử trước mặt này bộ dạng không phải không tốt, ngược lại, dung mạo của nàng khiến cho Niếp Thanh Lam khuynh quốc khuynh thành, trong lòng cũng sinh ra thở dài, không có đủ tự tin để đối mặt với nữ tử này. Dựa theo cảm nhận của Niếp Thanh Lam mà sắp xếp, gồm cả Ngu Thanh Y. Cảnh Hàn, Tiểu Diệp, Giai Giai thứ hạng bên trong, chính nàng cho rằng mình là nữ nhân có mị lực nhất, tuy rằng mọi người ai cũng có sở trường riêng, nhưng Ngu mỹ nhân quá mức siêu phàm thoát tục, Cảnh Hàn lại lạnh khốc ngạo nhân, Tiểu Diệp tĩnh mịch cô độc, Giai Giai tuy rằng nhu thuận ôn nhu, dung mạo cũng là tốt nhất trong đó, nhưng với tính cách và tính tình định đoạt nàng thuộc khí chất của tiểu gia bích ngọc, không giống nữ tử hờn dỗi như mình cái loại khuynh quốc khuynh thành bách biến kinh mị…
Trong lòng Niếp Thanh Lam, nàng chỉ thoáng cảm thấy khí chất trên người Ôn Hinh phu nhân, so với mình hơn một chút.
Ôn Hinh phu nhân thành thục thanh lịch, khí chất cao quý không thôi, tăng thêm mộ phần mẫu tính rực rỡ đáng yêu, cho nên mới làm cho Niếp Thanh Lam tự giác nhường một chút.
Có thể nói, nàng cảm thấy trong cảm nhận của Lục Minh, dựa vào dung nhan, mình khẳng định là xếp cao nhất, Cảnh Hàn có thể ngang vai ngang vế với mình, bởi vì trong xương nàng có chứa một loại điềm đạm đáng yêu, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc, dễ dàng khiến cho tâm tư nam tử của Lục Minh có một loại đau lòng che chở lại chính phục vô hạn.
Hiện giờ, một cô gái xa lạ đứng ở trước mặt mình, Niếp Thanh Lam bỗng nhiên phát hiện, lòng tự tin của mình, đang không ngừng tan chảy, không còn kiên định như trước nữa.
Cô gái đứng ở trước mặt này, cũng không có loại tuyệt thế dung nhan làm cho người ta kinh vi thiên nhân.
Nàng trời sinh liền thuộc loại càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn nữ hài tử càng ưa thích… Lông mày của nàng như trăng non, yêu kiều mà không quyến rũ, mắt như chấm nước sơn, đen mà sáng, mũi quỳnh nhỏ đáng yêu không gì sánh được, rất có một loại khích thích khiến cho nhịn không được mà qua đó bóp nhẹ.
Trên môi anh đào non mềm, không có bất cứ son môi hay son bóng nào, nàng hoàn toàn bởi màu môi nguyên thủy mà bày tỏ chính mình.
Thế nhưng hiệu quả của môi hồng. Lại làm cho người ta thán phục.
Tuy rằng thoáng phai nhạt một chút, nhưng làm cho người ta có cảm giác chân thực, hơn nữa rất có cảm khác khỏe mạnh đầy sức sống, khiến kẻ khác từ đáy lòng cảm thấy được tuổi xuân phơi phới của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không trang điểm, da thịt như ngọc lộ ra có màu hồng nhạt, trên hai má, còn có má hồng của thiếu nữ ngây thơ, kết hợp với tóc mai lại có một chút ngây thơ. Nàng làm cho người ta cảm thấy nữ tử ngây thơ thanh xuân phơi phới sức sống vô hạn, bất cứ ai nhìn nàng, đều khó sinh ác cảm, chỉ biết trong lòng sinh ra vui mừng và than thở.
Cảnh Hàn chú ý tới. Trước mặt nàng, tóc cũng cực có cá tính.
Nếu như căn cứ vào tóc dài của mấy người, có lẽ phải kể tới Tiểu Diệp và Mộng Ly MM kia tóc rất đẹp. Đen nhánh như thác đổ, dài có thể chạm mông… Tóc của nữ hài tử trước mặt này cũng không có gì thua kém, nàng tóc không dài, cũng không hết sức mềm mại, ngược lại, phía đuôi tóc có chút hơi vểnh lên, nghịch ngợm hơn lại có cá tính.
Nếu đổi lại là người khác, khẳng định nhìn không đẹp lắm, hơn nữa mang chút hỗn độn, thế nhưng nàng lại thích hợp dị thường. Thậm chí kết hợp lại khiến nàng trời sinh thần khí tung bay.
Bên tai. Các bím tóc rất nhỏ rất bé hạ xuống hai bên, đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay đùa ngịch trên bím tóc hình sao mềm mại của nàng.
Cái này hiển nhiên là chính nàng ta tự tay chuẩn bị. Lại tăng thêm tâm tư tiểu nữ nhân.
Ngay cả Tiểu Diệp chưa bao giờ hâm mộ vẻ bề ngoài của nữ hài tử khác, cũng nhịn không được động tâm. Là người đầu tiên đưa tay sờ tóc của nàng, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó than thở nói: "Cô không giống tiểu di của Lục Minh, ngược lại giống muội muội của anh ấy! Thật đáng yêu, ta nghe nói thân thể rất tinh khiết rất khỏe mạnh huyết sắc lại tốt thì sẽ có má hồng xử nữ, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy…"
"Các cô cũng có, chẳng quả các cô bình thường không nhìn thấy, nếu như chạy chậm vài trăm mét, hơi có chút mồ hôi, là có thể nhìn thấy" Cô gái đứng ở trước mặt mọi người cười, một hồng răng trắng, ngay cả dáng vẻ tươi cười cũng khiến cho Niếp Thanh Lam rất tự tin cũng nhìn ngẩn ngơ.
"Thật vậy à? "Giai Giai trong lòng bỗng nhiên rất muốn chạy mấy trăm mét, nhìn xem bộ dạng má hồng xử nữ của mình có gì kích thích.
"…" Cảnh Hàn có chút lo lắng cho mình, làm thế nào để ở chung với Trầm Khinh Vũ này đây?
"Tự giới thiệu một chut, tôi chính là Trầm Khinh Vũ, cũng chính là tiểu di của đại phôi đản kia, tuy rằng hình dáng thoạt nhìn không giống lắm, nhưng ta so với các cô đều lớn hơn một chút, bao gồm cả Niếp Thanh Lam ở trong" Trầm Khinh Vũ cười rộ lên, nàng không những không có một chút tự ti, ngược lại còn có điểm tự hào, khuôn mặt tươi cười của nàng thanh xuân tỏa sáng mười phần sức sống, khiến Niếp Thanh Lam nhìn thấy lại ngẩn người.
"Tôi, tôi, tôi là…" Giai Giai rất muốn biểu hiện tốt một chút, thế nhưng nàng đang đối mặt với tiểu di của Lục Minh là Trầm Khinh Vũ, trong lòng lại có sự khẩn trương nói không nên lời.
"Cô là Giai Giai, chị cũng thích cô, thường khen cô giống như một tiểu tức phụ, tôi cũng rất thích cô!" Không ngờ Trầm Khinh Vũ ôm nàng một cái, thái độ rất vô cung thân thiết, làm cho Giai Giai vừa mừng vừa sợ, Trầm Khinh Vũ trong miệng nói là đại tỷ, chẳng phải là mẹ của Lục Minh sao? Nàng nếu như thích mình, vậy mình…
Giai Giai nghĩ tới đây, cũng kích động ôm Trầm Khinh Vũ, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa khóc lên.
Trần Khinh Vũ mỉm cười vỗ lưng Giai Giai, lại lấy ra một cái khăn lụa trắng tinh, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt lưng tròng tràn ra, dỗ Giai Giai không khóc giống như dỗ một đứa trẻ.
Niếp Thanh Lam trong lòng thầm kêu không tốt, Trầm Khinh Vũ nói có mấy câu liền lôi kéo tiểu ny tử Giai Giai qua bên cạnh, quả nhiên là một siêu cấp kình địch, nàng còn làm cho trong lòng người ta không có ác cảm, mình muốn hận nàng, cũng không thể hận nổi.
Cảnh Hàn có chút bất an, nàng không am hiểu cách giãi bày tâm sự, không biết nói thế là tốt hay không nữa, về sau làm thế nào ở chung với Trầm Khinh Vũ đây?
Đặc biệt ở trước mặt Lục Minh, mình nên làm cái gì bây giờ?
Đang đau đầu, bỗng nhiên Trầm Khinh Vũ lại mở hai tay ôm lấy nàng, làm nàng cả người chấn động, ngoại trừ sư phụ của nàng, còn chưa từng bị nữ tử khác ôm ấp.
"Cảnh Hàn muội muội thân thế rất đáng thương, nhưng đừng sợ, về sau sẽ tốt lên thôi… Đúng rồi, đại tỷ bảo ta mang cho cô một viên Hỏa vân đan, đây là cho sư phụ cô, nàng nói Bạch Trần am chủ quanh năm để chữa trị cho thân thể của cô, khiến cho âm hàn thấu xương, tính mạng gần như khó giữ được, nàng đặc biệt cùng tỷ phu đi tới nhà của Vũ gia gia xin viên gia truyền chi bảo này. Bạch Trần am chủ ăn xong, cơ thể sẽ tốt lên rất nhiều, ít nhất đau đớn mỗi ngày đều giảm bớt" Trầm Khinh Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, đặt vào đó một Dương Chi Ngọc bình, nhất thời, vành mắt Cảnh Hàn đỏ lên.
"…" Cảnh Hàn không nói nên lời cảm ơn, nhưng trong lòng nàng rất cảm động.
Hỏa Vân Đan nàng đã nghe sư phụ nhắc qua, nhưng loại đồ vật này đã sớm thất truyền mấy trăm năm. Cho dù thế gian còn, cũng vô cùng trân quý, ai có thể dễ dàng đưa nó cho một ni cô già?
Bây giờ, cha mẹ Lục Minh lại tự mình đi xin nó, tuy rằng Trầm Khinh Vũ không nói, nhưng nàng biết chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn mới có thể đổi được. Trầm Khinh Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, mỉm cười: "Đừng đưa cho sư phụ cô vội, chờ đại phôi đản trở về. Trước tiên bảo hắn nhìn xem đã".
Niếp Thanh Lam suýt ngất, Trần Khinh Vũ vừa mới xuất hiện liền chiếm hết thượng phong, tiểu ny tử Giai Giai này thì không nói, hiện giờ Cảnh Hàn mỹ nhân lạnh lùng này cũng bị nàng hàng phục. Bây giờ chỉ còn mỗi mình mình, nàng sẽ dùng biện pháp gì để thu thập mình đây? Mình có nhược điểm gì, có thể bị nàng nắm được? Nàng càng nghĩ càng bất an. Nếu nói về thông minh tài trí, nàng tự nhận mình đúng trên mọi người, nhưng đối mặt với Trầm Khinh Vũ, lòng tự tin của Niếp Thanh Lam lập tức đã không còn…
"Cô có thể ôm ta một cái không?" Trần Khinh Vũ đưa ra thỉnh cầu với Niếp Thanh Lam còn chưa biết làm thế nào, nàng mở hai tay, ôm lấy Niếp Thanh Lam đang ngạc nhiên, lại hôn một cái lên trên mặt Niếp Thanh Lam: "Quả nhiên không hổ danh là Niếp hồ ly khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt nhỏ nhắn này chính là thứ người ta yêu thích! Lễ vật, ta sẽ không đưa, bởi vì, trên cổ của cô, sớm đã đeo ngọc trụy do đại tỷ để lại cho con dâu tương lai".
"A?" Niếp Thanh Lam nghe xong cả kinh.
"Tiểu ngọc trụy trên cổ cô, là đại tỷ khi Lục Minh mười tám tuổi. Đưa cho hắn làm lễ vật, nói về sau thích nữ hài tử nào. Thì đem ngọc trụy này đeo lên cổ nàng" Trầm Khinh Vũ vừa nói, mặt Niếp Thanh Lam liền đỏ lên, bởi vì không phải là Lục Minh đưa cho mình, mà là mình lấy từ trên cổ hắn xuống để giấu diếm lừa gạt cha mẹ mình, nói nó là tín vật đính ước bạn trai mình đưa cho mình… Nàng có chút kỳ quái, Trầm Khinh Vũ cho tới bây giờ chưa gặp mình, sao nàng lại biết được mình lấy được tiểu ngọc trụy của Lục Minh chứ?
"Lúc trước cha mẹ cô đã gọi điện thoại cho đại tỷ, khen Lục Minh là một đứa trẻ ngoan, còn nói đồng ý để cô ở cùng với Lục Minh, chúng ta còn có chút ngạc nhiên, nhưng khi xem qua đoạn phim cha mẹ cô thử thách Lục Minh, chúng ta mới biết được, thì ra là chó ngáp phải ruồi, làm giả hóa thật" Trầm Khinh Vũ vừa nói, Niếp Thanh Lam vừa thẹn vừa mừng, nhưng vẫn có chút kỳ quái.
Niếp Thanh Lam lén lút sờ sờ tiểu ngọc trụy ở trên cổ, hỏi: "Lão nhà giàu mới nổi nhà ta thật sự không phải là bị tai nạn giao thông sao? Đó là giả?"
Trầm Khinh Vũ cười ha hả, gật đầu nói: "Người nhà của cô vừa chuẩn bị vừa diễn, lúc đầu muốn thử thách Lục Minh, nhưng cũng làm giả hóa thật, cha cô cho xe bị tai nạn là thật, nhưng dì cô bị bệnh tim thì là giả, lúc rảnh rỗi người xem phim đi, quá trình rất buồn cười, nhưng nghìn vạn lần đừng nói cho tên ngốc kia nhé!"
"Cái ny…" Niếp Thanh Lam rất muốn nói cái ngọc trụy này thật ra không phải Lục Minh đưa, nhưng nàng sợ nói ra, Trầm Khinh Vũ sẽ lấy lại nó, do dự không quyết.
"Thực ra tôi dọn tới nơi này, tin rằng tất cả mọi người đều biết vì cái gì, mọi người vì cái gì mà ở nơi này, trong lòng cũng có tính toán. Nếu tâm tư đều giống như nhau, ta đây nghĩ muốn cùng mọi người thành thật nói, không chơi đùa giống người khác. Đến đây, Tiểu Diệp, nếu như cô không có thói quen để người khác ôm cô, chúng ta nắm tay, Giai Giai, Cảnh Hàn, còn cả Thanh Lam, chúng ta cùng vào trong nói chuyện, ta có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói với các cô, nếu như các cô muốn biết vì sao ta lại tới nơi này, muốn biết vì sao Lục Minh lại thích các cô, vì sao lại đa tình như vậy, vì sao lại trở nên rất kỳ quái, vậy thì vào trong hãy nghe ta nói…"
Trầm Khinh Vũ nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Diệp, lại kéo Giai Giai, ý bảo tất cả mọi người đi vào trong nhà, đường như mọi người là lần đầu tiên tới đây, còn nàng mới là chủ nhân.
Chính là ở thời khắc này, ngay cả Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Các nàng biết Trầm Khinh Vũ là tình địch, là tình địch lớn nhất, nhưng nàng không thể làm cho người ta sinh ra ác cảm, nàng thậm chí không thể cự tuyệt người ta.
Đây, nữ hài tử mang theo má hồng xử nữ thanh xuân phơi phới sức sống vô hạn, chính là tiểu di của Lục Minh, chính là bạn thuở còn thơ người yêu đầu tiên, chính là tình địch thần bí mọi người vẫn giấu diếm trong lòng, chính là Trầm Khinh Vũ vừa xuất hiện đã khiến mọi người coi nàng là người dẫn đầu…
Sự xuất hiện của nàng, sẽ làm cuộc sống của Lục Minh, mang đến thay đổi kiểu gì đây?
Lục Minh đi vào Phương Phỉ Uyển, đã tự hỏi vấn đề này, hắn vừa có chút chờ mong Trầm Khinh Vũ đến, lại sợ nàng sẽ tức giận, bởi vì nữ hài tử mình quen nhiều lắm, vượt qua cuộc sống hiện thực rất nhiều.
Thật sự là mâu thuẫn, nhưng quên đi, cứ chờ nàng đến đây rồi nói sau!
Khi thấy Hoắc Vấn Dong sắc mặt trắng bệch lê hoa đái vũ nhào vào trong lòng, Lục Minh quyết định tạm thời dứt bỏ phiền não này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...