"Hắn tới đây cũng không thể miễn hóa đơn được!" Hoắc Vân Dung tiến vào, thuần thục lấy túi tiền của Lục Minh ra, rút lấy một tờ, rồi ném túi tiền lại cho Lục Minh, cuối cùng thờ phì phì rời đi.
"Không tồi, trả lại cho ta một trăm phần thức ăn nhanh" Lục Minh đáng thương hề hề thu hồi túi tiền lại, làm cho mọi người cười vang một trận.
"Đưa tiền cho hắn, chúng ta cũng không phải là tới đây ăn chịu…" Mục Thuần đã ở đó, xen lẫn trong đám trai gái kia, nàng thấy sắc mặt của Lục Minh hôm nay không tốt lắm, thật có chút kỳ quái, tiểu từ này không phải bị bệnh chứ? Hắn sẽ không tìm cớ để đánh mình chứ?
"Tốt lắm, tiền này của mọi người ta thu, bữa sáng này là mời khách đi, còn tiền này dùng vào bữa trưa ăn một chút cho tới nơi tới chốn" Trương Viện Viện thu tiền lại, cũng không trả lại cho mọi người, còn vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé với Lục Minh: "Giao tiền mỗi người một trăm." Lục Minh còn chưa có phản ứng, nàng cũng lấy túi tiền của hắn ra, mở ra xem một chút, sau đó theo thế của Hoắc Vân Dung vứt túi tiền lại cho Lục Minh. Đầu tiên là cười ngọt ngào với hắn, rồi quay đầu lại cười với mọi người: "Xem đi, tiểu từ này không có tiền, hôm nay hắn không chạy được rồi! Các chị em, có thể bắt hắn không, là tùy vào mọi người đó!"
"Các tỷ muội, thuận tiện cũng bắt ta luôn đi!" Trần Tranh trên hành lang đau khổ cầu xin, nhưng là bị một cước của Trương Viện Viện đá bay.
"Hôm nay đánh không được, tối hôm qua nhà ta có tiểu hài tử bị bệnh, ta chiếu cố cho cô bé cả đêm, căn bản không ngủ đẫy giấc, hiện giờ mệt muốn chết, hôm nay ta làm trọng tài được không? Nếu không, ta làm chủ trì bình luận đi!" Lục Minh mở miệng, Mục Thuần liền lớn tiếng phản đối.
"Không được, hôm nay anh không đánh cũng phải đánh!" Nàng sợ nhất là Lục Minh tìm lấy cớ tránh chiến, làm mình không báo thù được, mặc kệ hết thảy, phải đánh.
"Đúng, em Mục đã vì anh mà chuẩn bị quần lót tốt rồi. Anh không được từ chối, khó mà làm được!" Trần Tranh giống như một tiểu tử mạnh mẽ chui ra, hắn vừa nói xong, rước lấy chúng MM quay lại lập tức hành hung đưa hắn quay về địa ngục.
"Đánh cho thích, a da. Ực, dùng chút sức đi, thực thích!" Trần Tranh nằm trên mặt đất, miệng hô thích, nghe hắn nói rất YD, làm mọi người sợ tới mức chạy trốn thật nhanh.
Ra tới đại sảnh thì, Tiểu Hoa đưa tiền vào trong túi của Lục Minh, trong miệng rặn dò: "Nhiều P thì dễ dàng bị nhiễm Aids đó, không có tiền mua TT cũng khó mà làm được, hôm nay lão nương không mang, lần sau đưa cậu một hộp siêu bạc dạ quang…" Lục Minh thực muốn hỏi một chút. Siêu bạc còn dễ dàng lý giải, dạ quang thì có ích lợi gì? Bản thân mình còn đang lo lắng nói câu này ra khỏi miệng. Tiểu Hoa giáo chủ lại lấy cớ bắt mình ra giảng giải giáo dục, vẫn là bỏ qua đi thì hơn.
Hoắc Vân Dung thấy Mục Thuần với cặp * nhũ rất lớn đi ra ngoài, phát điên lên mà quát với nhóm MM ở bên ngoài: "Sữa đu đủ, hôm nay ta muốn uống sữa đu đủ!"
Vài người MM nhìn thoáng qua bộ ngực 36D của nàng, la hoảng lên: "Hoắc yêu tinh, còn muốn uống? uống nữa thì biến thành bò sữa Hà Lan đó! Hiện giờ chị đã thật vĩ đại rồi, uống tiếp, làm cho chúng ta vô cùng xấu hổ….cho chúng ta một con đường sống đi chứ!"
Lục Minh không có cách nào khác, đành phải theo cá tính cũ của bầy sói nói toạc móng heo ra. Vốn loài sói Lam Hải và Thanh Hà không thể ở chung một chỗ được, thứ nhất bởi vì Lục Minh đêm qua mới bọn họ ăn uống. Cuối cùng mọi người không còn thù địch nữa; Thứ hai. Vừa rồi mới có Mạc Giang và Bạch Tuyết là cao thủ buổi tối hôm qua quay lại chọn vùng, cũng là ma thú cao thủ. Chọn một đại bang nhân. Hai vị này đặc biệt tại phương diện đánh đấm, càng không có người địch nổi. Cuối cùng Lam Hải Vương Chung Quân và Thanh Hà Diêm Tích liên thủ, gia tăng sự vững vàng kết hợp âm hiểm, mới có thể đánh bại bọn họ.
Diêm Tích lại thừa thắng xông lên, đơn độc thắng liên tiếp hai bàn bọn họ, lúc này mới ngăn trở sự kiêu ngạo của đối phương.
Hai gia hỏa này lúc gần đi có nói, sớm muộn gì ta cũng sẽ quay trở lại, chân chính phân cao thấp... Sự xuất hiện của hai gia hỏa này, đám sói ở Thanh Hà cùng Lam Hải đều biết, những năm gần đây không ngừng nâng cao trình độ, mấy người vùng phụ cận cũng nhanh chóng gắp sức đuổi theo.
Thì ra do kẻ thù truyên kiếp của hai bên Thanh Hà và Lam Hải, đều cảm thấy một loại áp lực, cho nên đối địch nhanh chóng giảm bớt, biến thành bạn tốt.
"Tình trạng của ngươi không tốt, hay là nghỉ ngơi một chút đi" Diêm Tích thấy Lục Minh hiện tại không có tinh thần, cũng không bắt buộc, quay sang đối chiến với Đặng Ỷ.
"Đi thôi, tới ghế lô chợp mắt một lúc, buổi trưa thức dậy sẽ bàn lại" Trương Viện Viện đẩy Lục Minh vào ghế lô, Mục Thuần vẫn luôn nhìn thẳng, cuối cùng bọn một chỗ gần ghế lô ngồi xuống, dường như sợ Lục Minh sẽ chạy mất. Đám sói này có thể cảm nhận được oán khí của Trinh Tử, mọi người đều tránh xa nàng, về phần các MM, lại nhìn Thôi Chí và Vương Chung Quân đối chiến, con sói Trần Tranh trên lủi dưới nhảy, đứng trước màn hình lớn, thuyết minh cho bọn họ.
"Giết chết ngươi, giết chết ngươi..."
Lục Minh trong mộng nghe thấy có một giọng nói luôn luôn ở bên tai mình ầm ĩ liên tục, đến lúc mở mắt, phát hiện máy vi tính của mình mở ra, đang chơi trò chơi, một tên cướp ngây ngốc ngơ ngác đứng một chỗ bất động, một cảnh sát từ xa xa chạy tới, cầm tiểu đao, không ngừng gọt gọt gọt gọt, cuối cùng đột ngột đâm một đao vào đầu thổ phỉ, lại hí một tiếng, trên mặt phun ra một T.
Giữa ghế lô, nha đầu Mục Thuần kia không biết từ bao giờ tiến vào.
Nàng ngồi bên máy kia, điều khiển cảnh sát, một lần lại một lần dùng dao nhỏ đâm chết tên cướp là Lục Minh ở bên này, làm không biết mệt, trong miệng còn lầm bầm: "Giết giết ngươi, giết chết ngươi, cho ngươi ác, ta cho ngươi túm, ta cho ngươi rắm thối!"
Lục Minh nhìn mà đổ mồ hôi.
Bà cô nhỏ của ta, ngươi không cần độc ác như thế chứ?
Hắn nhấn một cái, 0 đọ 75, nói cách khác, tên cướp là hắn rõ ràng đã bị Mục Thuần dùng dao đâm chết 75 lần... Đổ mồ hôi, nàng vẫn còn tiếp tục!
Vốn Lục Minh không muốn cùng nàng tranh hơn thua, thế nhưng thấy nàng cầm dao gọt rất vui vẻ, nhịn không được động thủ phản kích, Mục Thuần ngẩn người, tên cướp này còn có thể phản kích sao? Kỳ lạ? Không nghĩ tới ngẩn người, Lục Minh lại lả tả hai dao, đâm cảnh sát của nàng... Mục Thuần vừa quay đầu nhìn lại, Lục Minh đang nhìn mình cười trộm, nhất thời giận dữ.
"Tới đây, chúng ta chơi dao, không ai được phép dùng súng!" Mục Thuần nổi giận, vừa nhìn thấy Lục Minh mua súng, nàng nhào qua bên này, đè lên bàn phím của Lục Minh, đem khẩu AK và và khẩu súng lục của tên cướp Lục Minh điều khiển ném xuống, chỉ còn một con dao mới bằng lòng bỏ qua.
" ..." Lục Minh hiện giờ không tức giận, hẳn chỉ cảm thấy rất sảng khoái, bởi vì khi Mục Thuần cúi xuống ấn vào bàn phím của mình, * nhũ rất lớn của nàng đè nặng lên tay mình.
Kết quả, Lục Minh rơi vào xúc cảm tuyệt vời, không phản ứng gì, để Mục Thuần đâm mình vài đao. Làm cho lòng nàng đắc ý một trận.
Lục Minh trở lại, tỉnh táo rất nhiều, lả tả hai đao, róc xương đao pháp tước cảnh sát do Mục Thuần khống chế thành máu đỏ.
Tên cảnh sát do Mục Thuần khống chế liều mạng bỏ chạy, Lục Minh đang chuẩn bị hô to con dê con tới rồi, không ngờ tên cảnh sát lại rút súng bằng bằng vài phát, trực tiếp bắn vỡ đầu tên cướp kiêu ngạo. Lục Minh giận dữ, vỗ mạnh vào chuột: " Này, em nói không được phép dùng súng mà!"
"Anh không được phép. Em có thể dùng!" Mục Thuần đắc ý xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, Lục Minh nghe xong thiếu chút nữa cắm đầu xuống bàn phím...
"Này, con quỷ nhỏ nhà ngươi, ta đâm chết ngươi, lão tử đâm chết ngươi!" Vài ván sau, Mục Thuần không địch nổi róc xương đao pháp của Lục Minh, nhưng nàng vừa nhìn thấy không ổn, lập tức đổi súng. Nhưng lại là Desert Eagle, một súng bắn tung Lục Minh. Lục Minh cuồng nộ. Hắn cũng mua súng, thế như Mục Thuần lại dùng * nhũ siêu bự của mình chặn cánh tay hắn lại, mua bao nhiêu súng cũng đều bị ném xuống, khiến Lục Minh vừa phát điên vừa đánh chịu... Mình bị * nhũ siêu bự ngắn chặn, cuối cùng có khả năng phản kháng sao? Nếu như phản kháng diễm phúc bậc này, sẽ bị trời phạt! Lục Minh chỉ có thể phát tiết trên miệng, mỗi một ván đều quơ dao, chuyên tâm khi Mục Thuần muốn cùng đọ dao thì đâm chết nàng.
"Không được phép nói bậy." Mục Thuần rất đắc ý, nhân vật mà nàng khống chế không ngừng nhảy lên, không cùng Lục Minh chính diện giao phong. Chờ hắn đâm một đao. Mới đổi súng phản kích.
"Không chơi, anh không thắng một lúc rồi. Em để anh đâm chết một hồi, không thì anh không chơi nữa!" Lục Minh đẩy bàn phím. Mình không chơi, xem ngươi làm thế nào, xem ngươi sảng khoái thế nào.
"Cái gì? Không cho phép không chơi... Cùng lắm là em không dùng súng, nhưng anh phải cho em đâm trước, em bảo đảm sẽ đâm nhẹ..." Mục Thuần trong lòng đang sảng khoái, tiểu tử này không chơi sao được, thoáng cái bắt hắn trở lại bàn phím, lại đưa chuột vào lòng bàn tay hắn, sau đó dùng đôi mắt xinh đẹp trừng mắt với hắn: " Chơi, ít nhất phải chơi mười ván!"
Lục Minh vuốn không muốn ẩu tả với nàng, không ngờ nha đầu này thật sự ném súng đi, trong lòng vui vẻ.
Cô thật ác độc, ta không đâm chết cô mới lạ.
Chờ tên cảnh sát nàng điều khiển tới gần, một người dũng mãnh nhảy bổ ra, không đợi Mục Thuần ra tay, một đao mạnh rồi hai đao nhẹ, tên cảnh sát liền yếu ớt ngã xuống, Lục Minh đắc ý cười ha hả, Mục Thuần lửa giận trong mắt bừng bừng, thiếu chút nữa người thật đã PK Lục Minh.
"Hướng cánh cửa A, chúng ta qua đó liều mạng!" Mục Thuần nghiến răng nghiến lợi lầm bầm nói.
"Em đúng là con quỷ nhỏ mà, anh mà phải sợ em sao..." Tên cướp Lục Minh điều khiển đắc ý tiến lên, trong lòng hiện lên một tia báo động, thế nhưng đã không kịp, một quả bom vù vù bay tới, lăn dưới chân Lục Minh, ầm một tiếng, tên cướp Lục Minh điều khiển đỏ máu, còn chưa kịp chạy trốn, lại một quả nữa loang loáng bay tới, màn mình một mảng màu trắng, khi khôi phục lại, tên cướp tội nghiệp đã trở thành một vũng máu, một tên cảnh sát kiêu ngạo hí lên bắn vào bộ xương khô.
"Ta tới đây, ngươi muốn người thật PK đúng không?" Lục Minh nổi trận lôi đình, trò của nàng chơi như vậy sao? Rõ ràng bảo dùng dao liều mạng, nàng lại vô sỉ chơi bom.
"Là anh chơi xấu trước, em nói, anh phải cho em đâm một dao, là ai vừa mới đánh lén..." Mục Thuần tự nhiên có đạo lý của nàng.
"Được, được, anh rất tuân thủ quy tắc của trò chơi!" Lục Minh phát hỏa, cũng mua toàn bộ bom.
Ném bom, ai không phải hả?
Lục Minh vừa mới lao ra cánh cửa khu A, bom còn chưa ném ra, trong lòng báo hiệu lại xuất hiện, một loại cảm giác bị người ta nhắm bắn xuất hiện, đùng một tiếng, bị một súng bắn tung đầu, xác chết thẳng đờ bay lên, máu tươi văng tung tóe.
Điều này hoàn toàn chọc giận Lục Minh, hắn đưa tay túm lấy áo của Mục Thuần, giận dữ hét lên: "Này, trò của em là trêu đùa người khác à?"
Không đợi Mục Thuần trả lời, hắn nhanh chóng buông tay, bởi vì năm ngón một tay, dưới cơn thịnh nộ, hơn nữa do Mục Thuần né tránh, không nắm vào áo, mà tóm ngay chính giữa ngực phải của Mục Thuần, dùng sức cầm lấy, Lục Minh nghe thấy áo ngực Mục Thuần phựt một tiếng đứt ra.
"Xin lỗi, anh cho em lấy dao đâm chết anh anh, anh đảm bảo sẽ không né!" Biết Lục Minh biết mình gặp rắc rối, nhanh chóng cúi đầu giả bộ làm một đứa bé ngoan.
"..." Trong đôi mắt to của Mục Thuần, chứa đầy nước mắt, nàng căm tức Lục Minh, nhưng nàng không chửi ra miệng.
Cảnh cửa của ghế lô bị đẩy ra, con sói Trần Tranh ló đầu vào nhìn, thấy hai người Lục Minh và Mục Thuần đối mặt với nhau, một người cúi đầu một người ngửa mặt, mặt đỏ hồng, dường như muốn hôn môi, trong lòng kêu to hỏng rồi, đừng để cho Lục Minh phát hiện mình phá hỏng chuyện tốt của hắn, không không cái mạng nhỏ của mình khó mà giữ nổi, hắn nhanh chóng đóng cửa.
Trương Viện Viện ở phía sau kỳ quái hỏi: "Lục Minh còn chưa tỉnh lại sao?"
Trần Tranh dùng hai tay làm động tác hôi môi: "Xuỵt, hắn đang hôn môi Mục Thuần, chúng ta hãy nhanh chóng lùi lại…" Trương Viện Viện nghe xong ngạc nhiên, nửa ngày mới phản ứng lại: "Sao lại có thể như vậy? Tôi và anh còn chưa bước vào, Mục Thuần, cô ta làm thể nào mở được cửa?"
" Anh, anh…" Trong Ghế lô Mục Thuần rất tức giận, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
"Xin ra lệnh, nữ hoàng bệ hạ, người muốn nói gì, ta sẽ làm cái đó, nghìn vạn lần đừng nóng giận!" Lục Minh khuôn mặt mang theo nét cười: "Vừa rồi, là ta vô ý, cũng không phải cố tình. Nữ hoàng bệ hạ, người hãy trở lại, ta bảo đảm sẽ đứng bất động, tùy người đâm, tuyệt đối không trở tay, có lẽ người muốn đánh nhau với ma thú, ta và người, tóm lại người ra lệnh, ta sẽ nghe theo mệnh lệnh!"
"Có đúng là em sai bảo gì anh cũng làm..." Mục Thuần lau nước mắt lưng tròng, thanh âm mang chút nghẹn ngào hỏi.
"Đúng, xin ra lệnh." Lục Minh nhanh chóng ngoan ngoãn xác nhận.
"Vậy anh trước tiên hãy giúp em mặc áo ngực!" Mục Thuần bỗng nhiên chuyển sang bối rối, Lục Minh nghe vậy trợn mắt há mồm, giúp nàng mặc, mặc, mặc áo ngực sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...