"Lẽ nào 'tục mệnh hoàn' nghiên cứu ra rồi" Lộ Minh có chút ngạc nhiên, hai lão đầu này làm việc thật sự có hiệu quả.
"Ách" Trần Lập Dân khẽ hắng giọng nói: "kỳ thực 'tục mệnh hoàn' chế thành dược hoàn có chút khó khăn, tạp chất quá nhiều, không những thế dược lực phát huy cũng tương đối khó, ta và sư huynh đã thảo luận qua, 'tục mênh hoàn' cần tiến thêm 1 bước nữa về tinh chế, cần phải đi sâu vào nghiên cứu thêm, hiện tại chúng ta chỉ có thể chế, dược lực có chút yếu hơn một chút là 'tục mệng thăng'(canh) mà thôi".
"A?" Lộ Minh có chút kỳ quái, "'tục mệnh thang' là thứ gì vậy?".
"Là đem dược liệu thành phần của 'tục mệnh hoàn' nấu lên thành canh uống vô, hoặc là đem nước canh này lấy ra, cho vào lọ chế tạo thành bình dịch...dù sao thì vẫn là thuỷ tễ, bây giờ muốn là thành hoàn có chút khó khăn, nhưng sau này nhất định sẽ thành công, sư huynh hiện tại quay về làm thực nghiệm lâm sàng rồi, nghe nói hiệu quả không tồi, tiểu Lộ à! phương thuốc này của cháu được chuyển thế sống lại, thực là phúc của thế nhân, đợi xin được công nhân đặc quyền và kiểm định xong, sẽ được đầu tư sản xuất, tin rằng sau này sẽ có rất nhiều bệnh nhân thương nặng, vì tục mệnh thang này mà giảm thiểu tỉ lệ tử vong, tiểu Lộ àh! đây đều là công lao của cháu!" Trần Lập Dân cảm động lại khen nức nở Lộ Minh lần nữa, làm trong tâm Lộ Minh có chút xấu hổ.
So với một lòng vì thế nhân của hai ông Trần Lập Dân và Lý Thành Tề này, thì trong lòng Lộ Minh nghĩ làm sao để càng bảo mật nó hơn, đảm bảo lợi ích của bản thân.
Lộ Minh trong lòng thầm hạ quyết tâm, đợi sau này bản thân có quyền lực, có tài lực. Lúc đó nhất địng sẽ luyện chế một số thuốc tốt, tặng cho nhị lão cứu trị thế nhân, coi như là bản thân mình thành ý gọi là bồi thường chút đỉnh cho nhị lão.
Trần Lập Dân ý vốn là muốn Lộ Minh đi cùng Lý Thành Tề tới sở xin cấp chứng nhận đặc quyền, nhưng Lộ Minh một mực tạ tuyệt.
"Trần lão, người và Lý lão đi đi, hơn nữa, đừng có chỉ viết tên một mình cháu, phương thuốc này là 3 người chúng ta cùng phục chế nó, nếu phải viết, tên của cả 3 người chúng ta cùng viết lên! kiểm tra thuốc, luyện thành thuộc, sản xuất và tiêu thu, cháu một chút cũng không hiểu, toàn quyền giao cho hai ông nhá." Lộ Minh đối với nhị lão hoàn toàn yên tâm, bọn họ đều là bác sĩ thực thụ.
"Ta thực hy vọng cháu học trung y..." Trần lão thở dài một tiếng rồi cúp máy.
Trong xã hội hiện đại trung y dần dần bị thoái trào, người trẻ tuổi học trung y càng ngày càng ít, người người đều thích Tây y, cả đến sinh viên của viện trung y cũng nói trung tây kết hợp.
Lộ Minh mặc dù có hứng thú với luyện đan, nhưng không có nguyện vọng vĩ đại là cứu vớt trung y, hắn đọc sách thuốc, học cách nhận biết dược liệu, hoàn toàn là vì luyện đan.
vừa mới nói chuyện xong với cụ Trần Lạp Dân, di động lại kêu.
Là người mà cười một cái cũng đủ nghiêng nước nghiêng thành: hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam. Lộ Minh có cảm giác, nếu thêm 3 lần nữa từ chối điện thoại của nàng, sợ rằng tim phổi nàng sẽ nổ lên vì tức giận mất, ai bảo nàng ta tính kế cho hắn vào tròng...bỏ đi, vì vẫn thiết, nghe thêm 1 lần nữa xem sao, Lộ Minh trong lòng cố tìm cho mình một lý do, hắn tự nhiên sẽ không tự thừa nhận lý do là vì bản thân muốn một lần nữa được nghe âm thanh mê hoặc của Nhiếp Thanh Lam.
"Alo, đồng chí cảnh sát, tìm tôi có việc sao?" Lộ Minh chuẩn bị sẵn, chỉ cần nghe thấy sư tử hà đông gầm lên, lập tức cúp máy.
"Chồng àh!!" âm thanh của Nhiếp Thanh Lam không những không dữ dằn, mà lại cực kỳ ôn nhu, ngọt ngào như đường, âm cuối kéo dài N giây, Lộ Minh vừa nghe thấy, trái tim nhỏ bé yếu ớt thiếu chút bị âm thanh ôn nhu đó hoà tan.
Câu nói ngọt lịm thấp vào tận tim: "chồng àh" được phát ra, tin rằng 10 vạn thằng đàn ông trên thế giới này nghe được, thì có 9 vạn 9 nghìn 9 trăm 9 mưới 9 người như Lộ Minh hiện tại đang mê mẩn tâm hồn, còn lại 1 người không mê đắm kia, khẳng định là Đông Phương Bất Bại (nguyên bản đó, fan Đông Phương đừng tìm mình đòi nợ nhá, tìm tác giả đó).
"Hiện tại là mùa thu, không phải là xuân kỳ để mèo kêu nha" Lộ Minh ra sức cứng lòng, toàn lực chống lại mà ân của hồ ly Nhiếp Thanh Lam.
"Chúc mừng anh, anh đã giành được bước đầu tư cách làm rể Nhiếp gia, chỉ cần anh tăng lên 10 cấp, vậy là có hy vọng đưa được mỹ nữ về rồi!" Nhiếp Thanh Lam ngọt ngào cười lên: "Nếu trước 5giờ hôm nay anh kịp ăn mặc lịch sự, gọn ngàng đến 'Hữu Phong Lai Nghi' trà trang, vậy anh lại càng có được cơ hội cộng điểm".
"Tôi không có rảnh chơi với cô" Lộ Mình liền từ chối.
"Đại mỹ nữ dâng tới tận cửa còn không muốn, anh chuẩn bị xuất gia là hoà thượng? hay là cùng với Yến tử môn nữ tặc chậy trốn?" Nhiếp Thanh Lam cười hỏi.
"Nữ tặc Yến tử môn dám đưa 10 vạn cho cha của cừu địch nhập viện, đồng chí cảnh sát, nếu như là ngược lại, cô có lẽ sẽ không làm như vậy?" Lộ Minh nói.
"Em cũng thế" Nhiếp Thanh Lam cười hì hì nói: "bởi vì mẹ của cô ta cũng là tứ di(gì 4) của em...Lộ Minh, cám ơn anh đã cứu cha em, nhưng em muốn nói, anh cứu kẻ mới phất đó, cái này với việc anh thông qua tiêu chuẩn làm rể Nhiếp gia không chút quan hệ, anh bởi vì đạt được tiêu chuẩn tư cách rể Nhiếp gia hoàn toàn là do em. Nếu không, kẻ mới phất đó muốn gả con, ổng lấy gì gả?".
"Ý?" Lộ Minh kỳ quái hỏi: "Lẽ nào cô muốn nói với tôi, cô thích tôi rồi?".
"Vẫn chưa" Nhiếp Thanh Lam lại yêu kiều cười lên hi hi nói: "Có điều em cũng không ghét anh, vì vậy quyết định cho anh cơ hội".
"Cám ơn, tôi không mong mỏi" Lộ Minh kiêu ngạo đáp, nói xong trong lòng cảm thấy đau tiếc (vừa đau vừa tiếc), kỳ thực hổ ly mỹ nhân rất xinh đẹp, cười lên lại càng muốn chết, là vưu vật nghiêng nước nghiêng thành, bản thân mình một mực từ chối một em tuyệt thế mỹ nhân như vậy, không khéo sẽ bị trời đánh.
"Lộ Minh àh, xem ra thời kỳ phản nghịch của anh vẫn chưa qua hết đó" Nhiếp Thanh Lam không chút tức giận cười nói.
"Thời tiền mãn kinh của tôi sắp tới rồi" Lộ Minh hét lên. (po tay)
"Nếu như sau này anh giả trang làm ban trai em, làm cha mẹ vui vẻ, em sẽ giúp anh theo đuổi Cảnh Hàn, thế nào? có động lòng về vụ mua bán này không? Lộ Minh àh, em cho anh 3 giây suy nghĩ, 1 2 3, hết thời gian, anh không lên tiếng, vậy thì thôi vậy" Nhiếp Thanh Lam đếm so với điện xẹt còn lẹ hơn, Lộ Minh căn bản không kịp mở miệng.
"Đồng chí cảnh sát, không lên tiếng nhiều khi đồng nghĩa với mặc nhận đó" Lộ Minh nghe nàng ta nói giúp mình theo đuổi Cảnh Hàn, tim liền đập rôn ràng, nàng ta với Cảnh Hàn là chị em họ, có lẽ là có cách.
"Em thay đổi chủ ý rồi" Nhiếp Thanh Lam làm ra vẻ 'cầu tôi đi'.
"Đợi cô thay đổi chủ ý, sau đó hãy gọi cho tôi " Lộ Minh quá quen thuộc với tính cách nàng, quyết là có chết cũng không thèm cầu cô nhóc ranh này, kiêu ngạo cúp máy.
di đông lập tức kêu lên, Lộ Minh nghe máy lập tức nói: đòng chí cảnh sát, xin cô đừng có điện thoại làm phiền.
Nhiếp Thanh Lam yêu kiều cười nói: "em nhận được tin tức, Cảnh Hàn đang nghe ngóng khắp nơi tin tức vễ vẫn thiết, nàng ta nếu như không phải sợ tứ di của em, có lẽ cũng dám đem thiết đảm của lão gia trộm mất, Lộ Minh àh, anh cần vẫn thiết làm gì thế?".
Lộ Minh toát hết mồ hôi, Nhiếp Thanh Làm này cũng quá thông minh rồi, chỉ bằng một chút đầu mối, nàng ta liền đoán là mình cần vẫn thiết, quả nhiên là hồ ly mỹ nhân.
Có điều, Lộ Minh lúc này đang vì Cảnh Hàn giúp mình nghe ngóng tin về vẫn thiết khắp nơi mà cảm động.
Nếu như Nhiếp Thanh Lam gì cũng biết rồi, Lộ Minh dứt khoát nói thẳng: "là tôi cần, nếu như cô có, nói điều kiện đi".
"Điều kiện mà à...." giọng Nhiếp Thanh Lam kéo dài ra, Lộ Minh thầm nghĩ.. toi rồi, hổ ly tinh này chắc chắn sẽ lột da mình, hút máu mình..., nhưng không nghĩ tới câu tiếp theo của Nhiếp Thanh Lam lại nằm ngoài sự liệu, nàng giảo hoạt nói: "nếu ngày mai anh nguyện ý bồi tiếp em đi mua sắp, vậy thì chiếc nhẫn vẫn thiết người ta sẽ tặng cho anh! 9 giờ sáng mai, em tới đón anh ở dưới nhà anh đầu ngõ phượng vĩ đó".
Nhiếp Thanh Lam không đợi Lộ Minh từ chối, lập tức cúp máy, Lộ Minh ngẫn ra mất mấy giây, hắn cảm thấy Nhiếp Thanh Lam hẹn mình đi phố, lại dễ dàng đem vẫn thiết tặng mình, cái này khẳng định là có âm mưu gì đó, nhưng lời từ chối lại không thể nói ra nổi.
Bản thân mình cần gấp vẫn thiết, nàng ta mặc dù giảo hoạt khó giây dưa, nhưng bản thân lại quá là muốn nhẫn trữ vật...
taxi dừng lại, Lộ Minh nhìn lên, thì ra là tới 'Hương Tạ Lệ Xá' rồi.
Hắn không có hấp tấp xông lên, mà đi tới phố đối diện, mua một cái sim di đông, đổi qua, gọi điện tới quầy tiếp tân của 'Hương Tạ Lệ Xá' hỏi: "Tôi là bạn của Sâm thiếu, tiệc rượu tối nay tôi tới muộn một chút, xin hỏi tối nay Sâm thiếu và Long thiếu ở tại phòng bao nhiêu?".
Cô nàng tiếp tân nghe Lộ Minh biết được tối nay có tiệc rượu, cho rằng Lộ Minh đúng là bạn của Sâm thiếu, lục tìm một lúc, rồi dùng âm thanh ôn nhu nói ra 2 số phòng của Sâm thiếu và Long thiếu: "Sâm thiếu bao toà phòng tổng thống, Long thiếu vẫn là đăng ký căn phòng quen thuộc 1808, bữa tiệc đến 8g30 mới kết thúc, chúc ngài chơi vui vẻ".
Lộ Minh cúp máy, khoẻ miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo, trong mắt sát khí lúc ẩn lúc hiện.
Cách đó không xa một người chạy tới, tay làm ra động tác của một nhiếp ảnh gia, hướng chuẩn vào khuôn mặt Lộ Minh ngắm nghía, rồi kích động móc tấm danh thiếp ra đưa tới, tự mình giới thiệu: "Xin chào, tôi là Tinh thám của 'Tinh Tinh biết tim tôi', tôi thấy diện mạo của cậu cực tốt, xin hỏi cậu có hay không hứng thú làm minh tinh?".(Tinh= ngôi sao)
Lộ Minh đang uống nước, nghe thấy, nước trong miệng lấp tức phun hết ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...