Sống Cùng Vạn Tuế

Lộ Minh nghe thấy vội nhìn, liền phát hiện một em mặc kỳ bào* (váy truyền thống xẻ tà đến đùi của thằng TQ mà hơi hơi giống áo dàtruyenfull.vn nhưng mà không có quần trắng dài giống áo dài thì tiếng việt gọi là gì coa ae nào bit ko, cứ gọi nó là kỳ bào nhé) đang vẫy tay với mình, nàng bỏ lại đồng bạn, một đường chạy lại, ẩn hiện dưới kỳ bào là cặp chân dài trắng muốt,lắc qua lắc lại trông rất sinh động, cái eo nhỏ vừa một tay ôm(ko fải 1 vòng ôm ah nha :D) mềm mại động lòng người, Lộ Minh nhìn thấy không khỏ sửng sốt, em bé kỳ bào này nhìn có chút quen, nhưng nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.
"Bạn, bạn là..." Lộ Minh đoán nàng là bạn học cùng trường đại học, nhưng quả thực không nhớ nổi nàng tên là gì.
"Em là Gia Gia, xem anh cái khúc gỗ này, bạn cùng trường đại học cũng không nhận ra, đấy là mới tốt nghệp có mấy tháng đấy, anh tới ăn cơm hay tìm người, anh đừng có nói với em là có hẹn với mỹ nữ đó? nếu đúng vậy, thì em sẽ không làm phiền nữa!" em bé kỳ bào mặt trang điểm rất nhẹ, rất thu hút, khiến cho tim Lộ Minh tăng tốc đập liên hồi.
Hắn liền nghĩ tới 1 câu thơ(chết tôi, trc giờ ko dịch thơ thẩn)
"Dục đem tây hồ so tây tử, đạm trang nồng trát tổng tương nghi".
đem Tây hồ so sánh với tây thi, thì thanh lương Tây hồ cũng như Tây Thi trang điểm,
(Đây là bài thơ Ẩm hồ thượng chu thanh hậu vũ của Tô Thức)
(sau khi đọc hết các chú thích, giải thích, điển tích mình vẫn...chịu, ko dịch thơ được)
Nếu đem ra hình dung khuôn mặt của Gia Gia thì rất thích hợp.
Nàng ta và lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam có chút khác biệt, so với sự lạnh lùng của Cảnh Hànm sự mẫn tiệp của Nhiếp Thanh Lam, ở nàng có sự gần gũi thân thiết, một loại khí chất kiểu cô bé hàng xóm.
Lộ Minh nhìn có chút thất thần, Gia Gia phát hiện hắn chỉ soi mặt mình mà không nói gì, nhịn không được 'phụt' cười trợn mắt với hắn.

Kế đó hai bên má hồng lên, càng làm tăng thêm chút nữ tính.
Lộ Minh'khái' một tiếng để che đi sự thất thố vừa rồi của mình, cười nhẹ nói: "Thì ra là bạn học cũ a, trang điểm đẹp quá, mình hoàn toàn không nhận ra, mình đến đây...tất nhiên là để ăn cơm, nghèo rớt mông tơi như mình, đến việc làm cũng không có, làm sao có thể hẹn hò với mỹ nữ được...Đào Gia Gia, bạn làm việc ở đây à?"
Vốn là muốn tìm chân phục vụ ở đây, nhưng có Gia Gia ở đây, có đánh chết Lộ Minh cũng không nói ra trước mặt nàng.
Đó là tự tôn của nam tử hán, trước mặt mỹ nữ, càng không thể để mất mặt.
Gia Gia nghe vậy cười rất đep, ngọc thủ thò ra nắm lấy chéo áo Lộ Minh, cười nói: "Thì ra là khách quý, tới đây, là một nhân viên tiếp khác của nhà hàng, em tìm cho anh một chỗ tốt. Có điều, bạn học cũ gặp mặt, anh phải mời cơm em, đây, đến đây".
"Nữ hiệp, xin ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình, đừng gọi bào sâm..., nếu không tôi phải bán thân đó".
Lộ Minh trong lòng thầm kêu khổ, ngân lượng vốn dĩ không nhiều, chỉ còn lại không đến 300 đồng, bản thân lúc ăn sáng có gọi thêm quả trứng còn thầm kêu xa xỉ, hiện tại lại lộng giả thành chân, chạy tới nhà hàng 3 sao ăn cơm, lại mời thêm bạn học mỹ nữ, xem ra bản thân phải xin đăng ký phá sản rồi.
Hắn từ đáy lòng thầm hy vọng, vị bạn học mỹ nữ Gia Gia đang cười rất ngọt ngào này không đại khai sát giới, đem hắn huyết tẩy đương trường.
Nếu như vượt quá 300, vậy thì mình phải lưu lại rửa bát đĩa trừ nợ, đến lúc đó, bao nhiêu mặt mũi đều mất hết...mời bạn học mỹ nữ ăn cơm, vậy thì không thể gọi điện cho Cảnh Hàn đến cứu mạng, nếu không, nàng chắc chắn sẽ dùng hai khẩu súng tiễn mình lên tây phương, xem ra, tục ngữ nói hồng nhan hoạ thuỷ, câu này thật không sai, bản thân mỗi lần gặp phải mỹ nữ, chẳng thấy việc tốt đẹp gì xảy ra.
Từ xa mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy Gia Gia đưa Lộ Minh tiến đến, nhân lúc rỗi việc liền vây lại cười đùa: "Tôi mới nói, vừa sáng sớm đã thấy Gia Gia tới trước của nhìn tới nhìn lui, thì ra là chờ bạntrai tới".

"Không có, đây là bạn học của tôi, ảnh tên Lộ Minh, chỉ là đến ăn cơm" Gia Gia xấu hổ xua tay, biểu thị chuyện không phải như bon họ nói.
"Lam Hải nhiều nhà hàng như vậy, thê nào lại vừa khéo tới đây ăn cơm?".
"Gia Gia đỏ mặt rồi..."
"phu thê người ta cần ăn cơm, chúng ta hay là không nên phá hoại thế giới riêng của hai người hay hơn...".
Chúng nữ mỗi người một câu, không ngừng cười trêu, Gia Gia mặt ngọc đỏ bừng, sau cùng nói không lại, vội vàng kéo Lộ Minh lên tầng 3, tìm được một gian tên 'tiểu tam hiên', để Lộ Minh đi vào, còn mình thì bận chuẩn bị trà nước cho hắn.
Lộ Minh trong lòng kêu khổ, tiêu rồi, ăn cơm trong phòng, không có 500 trở lên tuyệt đối bước không ra khỏi cửa.
Nhất thời cũng không tìm được lý do gì để từ chối ý tốt của Gia Gia, cũng không thể nào nói với nàng rằng vì đắt quá, mình lại chỉ có 300, hay là xuồng ngồi ở khách sảnh.
Đôi mắt Lộ Minh vô ý chuyển dịch, phát hiện Gia Gia đang cúi xuống bên cái tủ tường để lấy bộ ấm trà, đôi mông nhỏ cong lên dưới bộ kỳ bào chật cứng làm hiện lên đường cong hoàn mỹ, phối hợp với đôi chân trắng như ẩn như hiện, hắn cảm giác như có một luồng điện chạy từ tim tới đầu các ngón tay, rồi xuống tới ngón chân, toàn thân như bị giật cứng đơ.
Lộ Minh thấy Gia Gia đã chuẩn bị xong, đứng thẳng eo lên, chuyển thân quay người lại, hắn sợ nàng phát hiện hắn vừa rồi nhìn trộm, vội vàng rời ánh mắt đi, không dám cùng nàng đối nhãn.
"Sao vậy?" Gia Gia phát hiện mặt Lộ Minh đỏ lên, có chút kỳ quái liền hỏi.

"Nóng, có chút nóng"Lộ Minh vội nói dối, che đậy nỗi ngượng ngùng vì vừa rồi nhìn trộm .
"Vốn là có điều hoà lớn ở giữa nhà, nhưng tầng 3 lạnh chậm một chút, để em đi mở cửa sổ..." Gia Gia tin là thật, cởi dép cao gót ra, đứng lên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, kiễng chân, dùng sức đẩy cửa kính.
Lộ Minh liếc nhìn, ở góc độ này, xẻ váy kỳ bào của Gia Gia vốn đã rất cao, nàng đứng trên cao, càng lộ ra một mảng lớn tuyết quang.
Nếu như ở đây có thể quý xuống đất, dùng ngóc thuần 45 độ(đúng 45độ) ngước nhìn... vậy thì đúng là lý tưởng chí cao của nam nhân, Lộ Minh nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng bức đầu mình quay đi chỗ khác, nhưng trong lòng thì rất muốn vứt cái gì đấy ra sàn nhà, lấy lý do cúi xuống nhặt, sau đó ngước nhìn... bỏ đi, trước tiên hãy nghĩ biện pháp làm sao giải quyết vấn đề ăn cơm, nhìn trộm mỹ nữ không phải là không được, nhưng tốt nhất là không phải dưới tình huống không có tiền thanh toán.
Nếu như bây giờ mà có người gọi vào điện thoại mình, để mình có lý do dời đi, vậy thì đó chính là cứu mạng bồ tát.
Đang mải nghĩ, di động kêu thật.
Lộ Minh mừng điên lên, đây không phải đưa cho người đang buồn ngủ cái ngối sao?
Nhưng một giây sau, mặt hắn liền biến thành trái mướp đắng, người gọi đến là hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam, nàng này không dễ giây vào, bản thân mình động vào nàng liền đen đủi dài dài, tốt nhất là không đủ tiền ăn cơm, lưu lại rửa chén bát cho rồi.
"Ai gọi điện vậy?" Gia Gia quay lai, thấy Lộ Minh không nghe điện, kỳ lại hỏi.
"Số lạ". Lộ Minh vừa mới nhận cốc trà từ Gia Gia, điện thoại lại kêu, vẫn là Nhiếp Thanh Lam, vừa rồi Lộ Minh ấn phím từ chối, có lẽ hiện tại hoả khí của nàng đủ để đốt được nửa thành phố Lam Hải rồi, Lộ Minh trong lòng nghĩ dù sao cũng chọc tức nàng ta rồi, không làm thì thôi, làm thì dứt khoát làm tới cùng, lại ấn nút từ chối, chuẩn bị tắt máy.
di động lần thứ 3 kêu lên, lần này là Trương Phong.
"Điện thoại của cậu cuối cùng cũng thông..." Trương Phong vừa đợi Lộ Minh nghe điện, lập tức hét lên.

"Việc gì àh?" Lộ Minh thầm nghĩ, phải chăng tên râu quai nón đó lại dám tìm cha con nhà này thanh toán? chắc không phải vậy, Lộ Minh đoán chắc cha con nhà này đại loại là tìm hắn mời rượu cám ơn, nếu không cũng là Trương Phát Tài muốn nhét cho mình chút tiền gọi là tạ lễ.
"Ách, lần này không phải việc của mình, ngược lại có chút quan hệ với cậu", Trương Phong cười lớn nói: "việc này vừa khéo, có thể nói như là số mệnh vậy! nếu hôm qua không phải mình gọi điện cho cậu, nhờ cậu giúp đỡ, vậy thì không biết cậu (kinh)khủng đến vậy, nếu cậu không khủng vậy, thì mình đã không thổi phồng lên với bạn gái mình, cô ta nếu không biết cậu khủng vậy, đã không hối mình gọi điện cho câu..."
"Hoàn toàn không hiểu, nói rõ ràng chút" Lộ Minh đến bạn gái Trương Phong là ai cũng không biết, vậy cô ta tìm mình có việc gì?
"một câu thôi, năm đó, hoa khôi của trường thầm yêu cậu, hiện tại sắp bị người khác ngắt rồi, cậu nhanh làm anh hùng cứu mỹ nhân đi".
Trương Phong càng nói, Lộ Minh càng mơ hồ, hắn chẳng nhớ có hoa khôi nào của trường yêu thầm mình, lại nói, đại học thường là hoa khôi của lớp, kế đến là của ngành, đâu ra hoa khôi của cả trường vậy ta?
"Cậu nói hoa khôi của trường tên gì?" Lộ Minh hỏi.
"Đào Gia Gia ngành báo chí! nàng không phải đã từng trộm viết cho cậu một mảnh giấy nhỏ đó sao? hồi đó khiến bọn mình ngưỡng mỗ đến cả lầu đỏ mắt, chảy đầy nước miếng, cậu còn giả vờ mất trí, không cần biết cậu có bàn gái rồi hay chưa, hoa khôi của trường gặp nạn, cậu không thể thấy chết mà không cứu, mình nghe Thơ Thơ nói có một tên, biệt danh 'dâm tặc không thể dời', mục tiêu là chơi hết gái trinh trong thiên hạ, hiện tại như là con ruồi bám dính lấy hoa khôi trường mình không rời...4 hoa khôi trường mình thì có 2 người đã là vợ nhỏ của quan cao, phú hào rồi, đã bị heo giẫm đạp rồi. Một người trở thành nữ minh tinh, dự kiến sớm muộn cũng bị người quy tắc ngầm(luật chơi), còn lại là Đào Gia Gia, bất kể thế nào, cậu cũng phải bảo vệ tốt hy vọng cuối cùng này của chúng ta".
Trương Phong thao thao bất tuyệt, Lô Minh nghe mà há hốc mồm, thế giới này bé vậy sao?.
Bản thân mình hiện tại đang ngồi bên cạnh Đào Gia Gia. Có điều,không thấy nàng nói có phiền phức gì? Lộ Minh hiếu kỳ nhìn Gia Gia một cái, cảm thấy Trương Phong nói có lẽ không sai, Gia Gia mặc bộ kỳ bào này trên người, có thể gọi tới sói của cả cái thành phố Lam Hải này.
Lộ Minh đang định hỏi thăm Gia Gia, cửa đột nhiên bị mở ra, một người xộc vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui