Sống Cùng Vạn Tuế

“A!” Chúc Tiểu Diệp không nhịn được la lên.
Lục Minh đang ở trong trạng thái huyền diệu, bị tiếng hét chói tai của nàng làm cho bừng tỉnh, ý thức rời khỏi không gian kỳ ảo.
Hắn vừa khôi phục lại tâm tính bình thường, mới nhìn thấy bàn tay của mình đang ở dưới hai chân nàng, xúc cảm thật tuyệt vời, cực kỳ mềm mại, nhất thời bị hù dọa, vội vàng rút tay trở về.
Khi hắn thu tay lại, kéo theo một dịch thể trong suốt như tơ tằm, đi ra giữa hai chân nàng.
Dịch thể trong suốt không ngừng kéo dài, càng kéo càng dài. Lục Minh và Chúc Tiểu Diệp vừa nhìn thì lại càng xấu hổ vô cùng.
“Xin lỗi, thật xin lỗi!” Lục Minh vội vàng giấu đi bàn tay tội lỗi ấy sau lưng, sau đó nhanh chóng xin lỗi Chúc Tiểu Diệp.
“. . .” Chúc Tiểu Diệp thiếu chút nữa đã khóc.
Nàng muốn khống chế tâm tình của mình, khôi phục lại sự bình tĩnh trước kia, giả bộ như không để ý đến việc ấy, nhưng nàng phát hiện ra bản thân còn đang quẫn bách, không thể tỉnh táo lại được, có một cảm giác muốn khóc. Nhất thời cặp mắt to xinh đẹp kia, trở nên lưng tròng, mang ý xấu hổ và giận dữ, nàng trừng mắt nhìn, trong lòng muốn cắn hắn một cái, hay là mắng một trận to.
Nhưng mà, bây giờ nàng thẹn đến nỗi nói không ra lời.
Hơn nửa ngày nàng cũng không thể mắng được một chữ, chỉ là môi không ngừng run rẩy.
Lục Minh phát hiện ra, lúc này Chúc Tiểu Diệp nổi giận đẹp hơn ba phần so với sự an tĩnh bình thường của nàng, càng có một phần con gái hờn dỗi, thật sự là tuyệt thế vô song, nhất thời không khỏi ngây ngốc.

“Xảy ra chuyện gì ?”
Giai Giai cầm trong tay cái khăn lau đẩy cửa ra nhìn thấy Chúc Tiểu Diệp trần truồng vội vàng bỏ chạy, Niếp Thanh Lam đang mặc áo ngủ cũng còn thấy ngại.
Chúc Tiểu Diệp trong lòng đại quẫn, hết lần này đến lần khác gặp những chuyện xấu hổ, mà còn bị người ta nhìn thấy.
“Anh... anh châm sai chỗ, làm nàng ta đau” Trong lúc rối trí, Lục Minh nhanh chóng nói dối, đồng thời chùi chùi tay lên quần, tránh cho hai nàng đến gần nhìn thấy. Niếp Thanh Lam đối với Chúc Tiểu Diệp yên tâm hơn bất kỳ người nào, nàng nhún vai duỗi người một cái làm cho người ta nhìn mà muốn lòi mắt ra: “Giai Giai, không sao đâu. Đây là nghiên cứu châm cứu, chúng ta không nên làm phiền hai người tiếp tục thí nghiệm... Chị còn cảm thấy mệt, về giường ngủ một lúc!” “Các người cứ tiếp tục, em cũng làm vệ sinh tiếp” Giai Giai đỏ mặt đóng cửa, nhìn thấy Cảnh Hàn đang đứng phía sau cười cười.
Trong lòng Cảnh Hàn cũng có chút hoài nghi, Lục Minh châm sai huyệt?
Trừ phi là... chỗ ấy. Bất quá Cảnh Hàn lạnh lùng ít nói, hơn nữa cảm giác được y thuật của Lục Minh tiến bộ sau này sẽ có lợi cho mình, vả lại tên này có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, Chúc Tiểu Diệp không muốn cởi sạch quần áo hắn có thể rình coi, đứng trần truồng trước mặt hắn, khẳng định hắn không dám có tà niệm gì. Cảnh Hàn cảm giác được rằng mình đang cố gắng hiểu Lục Minh, mặc dù thời gian ở chung không lâu, nhưng so với Niếp Thanh Lam cũng không ít hơn.
Khóe môi Cảnh Hàn hiện lên một hình cung rất nhỏ, ý cười nhợt nhạt như vậy mà lại cực kỳ động lòng người.
Giai Giai vừa nhìn thấy, đã há mắt trợn mồm.
Giai Giai ngây người, nàng thật sự không nghĩ ra, một mỹ nhân lạnh lùng như vậy lại có nụ cười như thế,hơn nữa khi nàng mỉm cười, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng mất đi, thật đúng là quá hấp dẫn...
Trong phòng, Lục Minh và Chúc Tiểu Diệp hai người đối mặt một hồi lâu, cả hai đều vô cùng xấu hổ, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Hai người nhìn nhau, chờ đối phương mở miệng trước, tìm một chủ đề nói chuyện, giảm bớt bầu không khí u ám.

Chúc Tiểu Diệp cảm thấy thân thể của mình sau khi được Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp thuật thất truyền hơn trăm năm cùng với hành vi điều trị khinh bạc kỳ quái của hắn, chuyển biến tốt lên không ít, dựa theo trạng thái ngưng tụ tử khí, cùng với dự cảm của mình, bản thân có thể sống lâu hơn ba tháng.
Chẳng lẽ, loại thủ pháp trị liệu khinh bạc này, chính là bí pháp hấn dùng để trị bệnh cho mình?
Bản thân thật sự có thể được hắn chữa hết bệnh?
Cái này khoan nói trước, Lục Minh trước đó ngay cả Cửu Long Độ Mạch Thuật cũng chưa từng nghe qua, ngân châm cũng không sử dụng chính xác, làm sao hắn biết được Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật thất truyền từ thời Minh triều? Điều này làm sao có thể?
Nhưng bản thân rõ ràng nhìn thấy, hơn nữa còn cảm ứng được thủ pháp châm cứu thần kỳ này, mang đến lợi ích cho thân thể.
Là cái gì được giải khai trói buộc trong cơ thể?
Chúc Tiểu Diệp trầm tư, không hiểu được, trong lòng vô cùng tò mò, muốn cùng Lục Minh nói chuyện, về phần hắn phi lễ với mình, tạm thời bỏ qua một bên. Nàng hít sâu mấy hơi, bình tĩnh tâm tình, dùng chăn che lấy thân thể, đang muốn mở miệng nói chuyện với Lục Minh, hơn nữa nàng cũng có chút khẩn trương, nghĩ muốn thỉnh giáo Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp thuật thất truyền của Lục Minh, thì cánh cửa lại mở ra, Giai Giai dò xét bước vào, mở miệng xin lỗi nói : “Lục Minh, dưới lầu có người tìm, là Vương Đổng, hắn nói mang đến cho anh một lễ vật lớn”.
“Tốt” Lục Minh đang muốn tìm một cái cớ rời đi, trong lòng mừng rỡ.
“Chờ một chút, ngày mai, hoặc có thời gian rãnh, anh trở lại, tôi muốn thỉnh giáo Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật, tôi còn rất nhiều tri thức y học, muốn trao đổi với anh” Chúc Tiểu Diệp đứng lên, mặt ngọc đỏ ửng: “Nhưng cái hành vi vô lễ kia tuyệt đối không được tái diễn, bất luận là anh muốn cứu tôi cũng không được, tôi không thể tiếp thu”.
“Ngày mai anh sẽ đến, em chờ anh!” Lục Minh nghe Chúc Tiểu Diệp tò mò bí pháp châm cứu trong lúc huyền diệu, nhất thời tâm sinh hy vọng, không biết nói như thế nào cho nàng ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ nàng tự động dâng đến cửa, bản thân cũng không khách khí nữa.

“Mau đi ra!” Chúc Tiểu Diệp nhìn thấy tên này cười đểu, nhớ đến bàn tay cùng dịch thể trong suốt kia, trong lòng không khỏi phiền não.
“Em đừng nóng giận, nghỉ ngơi cho tốt!” Lục Minh cảm thấy có thể cứu được Chúc Tiểu Diệp, tâm tình vô cùng sảng khoái, nhanh chóng đi xuống lầu.
Dựa theo ý tưởng của hắn, trước tiên luyện thành trữ vật giới chỉ.
Khi giúp dẫn dụ tử khí của Chúc Tiểu Diệp, rồi để tử khí cuồn cuộn của nàng vào trong giới chỉ, dựa theo trí nhớ trong mộng, phương pháp này hoàn toàn có thể, nhưng khi sử dụng, nhất định không dễ dàng, bởi vì tử khí có thể quá nhiều, nhanh chóng bộc phát tính ăn mòn thân thể, bao phủ ý chí, khó mà có thể cất số lượng lớn vào trong giới chỉ.
Lục Minh trong huyền diệu lĩnh ngộ được Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật, một bí pháp châm cứu, cùng một công pháp thần kì không biết tên giúp điều trị thân thể của Chúc Tiểu Diệp, phát hiện ra thân thể của nàng chuyển biến rất tốt, tin chắc rằng có tác dụng kéo dài sinh mệnh.
Phương án lợi dụng trữ vật giới chỉ để áp chế tử khí, xem ra trợ giúp rất lớn.
Ít nhất, mình có thể kéo dài được thời gian.
Bất quá, muốn hắn thi triển ra Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật cùng với công pháp không biết tên, căn bản là không có khả năng, giống như là lúc chế thuốc vậy.
Trừ khi trạng thái huyền diệu tự nhiên xuất ra, nếu không thì không có cách nào sử dụng thủ pháp châm cứu vô cùng kì diệu này.
Vương Đổng dưới lầu, hắn mang đến một thứ thật lớn, tựa hồ như là một tảng đá. Nếu như cục đá lớn đó là ngọc thạch, Lục Minh quả thật sẽ mừng như điên, bây giờ hắn đang lo không đủ năng lượng chế thuốc cứu người. Hơn nữa Đồng Tử Công đáng chết tầng mười mặc dù không còn xa, nhưng không cách nào đột phá, làm cho trái tim Lục Minh nóng vội vô cùng!
“Anh biết tiểu tử ngươi rất bận, cái này anh không bán, trực tiếp mang cho em vui mừng!”
Vương Đổng kéo miếng vải đen, lộ ra một khối đá màu xanh biếc. Quả nhiên về chất cũng không tốt cũng không nhẵn nhụi, nhưng dù sao cũng là một miếng phỉ thúy siêu lớn. Vương Đổng phải mời mười mấy người khuân vác mới có thể mang nó vào đây, đủ để thấy nó có bao nhiêu phân lượng. Càng làm cho Lục Minh cảm thấy kỳ quái chính là, phần trên của phỉ thúy trường thạch này, trải rộng thiên hình vạng trạng ngọc trùng, tầng tầng trông rất sống động. Thậm chí trên thân phỉ thúy thạch, đều có không ít trùng động, có thể được đầy đủ ngọc trùng vô khuyết trong đó.
Lục Minh lần đầu tiên nhìn thấy thứ cổ quái như vậy, nhìn đến ngạc nhiên.

“Tiểu Lục, lão ca nghe người ta nói, trong ngọc có trùng, đó là đại thụ ngàn vạn năm, trong nháy mắt bị chôn vùi xuống đất, chịu vô số áp lực, lâu ngày thành ngọc, cuối cùng ngay cả trùng trên bề mặt của nó, đồng hóa với ngọc. Trong giới ngọc thạch có một câu nói: Một trùng mười vạn! có thể thấy được loại ngọc này rất hiếm, ha ha, em kể ra ngọc thụ có bao nhiêu ngọc trùng?” Vương Đổng đắc ý giới thiệu, rồi tiếp nhận chén trà của Giai Giai, uống một hơi cạn sạch, may mà Giai Giai là một cô gái tỉ mỉ, đưa trà không nóng lắm, nếu không đã lột da miệng của hắn.
“Vậy chẳng phải muốn ngàn vạn lần?” Lục Minh không đánh vỡ ngọc trùng, nhưng tùy tiện nhìn, đoán đánh giá ngọc trùng ở ngoài đã hơn trăm.
“Trước kia sợ rằng ngàn vạn lần cũng không được, nhung chủ nhân ngọc trùng có vài vấn đề nên bán, đến tay bằng hữu của anh, hắn và anh có sinh ý lui tới, vì cần gấp tiền, lại muốn lấy lòng cha của anh một hợp đồng làm ăn, gia tăng năm trăm vạn, liền mua nó, anh nghĩ thứ này khẳng định có chỗ hữu dụng với em, cho nên không có ý kiến khác, lập tức đưa đến cho em!” Vương Đổng tranh thủ nịnh nọt vài câu, đưa cho hắn năm trăm vạn, phỏng chừng ngay cả mi của hắn cũng không ngẩng lên, nhưng đưa đến một khối phỉ thúy cự đại thế này, tuyệt đối trong lòng hắn sẽ vô cùng cảm kích.
“Vương ca thật sự rất hậu lễ, bất quá em rất thích thứ này, nên mặt dày nhận lấy” Lục Minh ôm lấy Vương Đổng, sau đó vội vàng đi xem phỉ thúy ngọc thụ.
Vừa chạm tay vào nó, trong lòng Lục Minh dâng lên một cảm ứng cổ quái.
Tựa hồ, thứ này là thực vật! Có thể ăn một thứ nào đó?
Trong một thoáng suy nghĩ hiểu ra, phỉ thúy ngọc thụ và ngọc trùng này, kỳ thật ngọc có hạt giống phát sinh đều giống nhau, cũng có thể trở thành thực vật, trở thành thức ăn, mặc dù không biết tên... Lục Minh trong lòng không nắm bắt được một điểm linh cảm, thứ không biết tên đó, tựa hồ mình rất quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra. Bản thân chắc chắn đã tiếp xúc qua nó, chỉ là đột nhiên không nghĩ ra.
Nó, rốt cuộc là cái gì?
Lục Minh đang trong trạng thái tự hỏi, Cảnh Hàn đột nhiên đi xuống, cầm điện thoại di động của Lục Minh trong tay, lạnh lùng nói: “Có người tìm, một người nữ”.
Nàng không đi xuống, đứng ở trên lầu, vứt nhẹ điện thoại di động cho Lục Minh. Điện thoại trên bầu trời, hình thành một đường đi cực kỳ tuyệt vời, vừa vặn rơi ngay tay Lục Minh.
“Ta nghĩ ra rồi, ta thật thông minh!” Trong đầu Lục Minh linh quang chợt lóe, giác ngộ ra một chuyện, hận không thể ôm hôn Cảnh Hàn một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui