Nữ hài toàn thân run rẩy, Diệp Thiên sững sờ, trong lòng tự nhủ, cô nàng này chẳng lẽ mới chỉ như vậy mà đã đạt cao triều rồi sao? Lão tử cái gì cũng không có làm a! Khuôn mặt cô bé ửng hồng, hơn nữa Diệp Thiên chợt phát hiện, giữa hai chân của nàng còn có nước chảy ra, tập trung nhìn kỹ thì đúng là từ khu rừng rậm đen nhánh phía dưới kia đang chảy róc rách.
Diệp Thiên căn bản là không có đụng tới chỗ đó của nàng ta, chỉ mút độc tố ở miệng vết thương nằm tại bẹn đùi của nàng mà thôi, "Chẳng lẽ nó lại là xuân dược?" Diệp Thiên lập tức bắt mạch, nhưng cũng không phải là trúng mị độc, bất quá vẫn giúp cho hắn tra được một chút dấu vết, độc tố trong người cô bé này chưa thanh trừ được triệt để, dù sao thời điểm Diệp Thiên phát hiện ra thì nàng đã trúng độc một khoảng thời gian rồi, chất độc ở miệng vết thương đã bị nhổ ra, thế nhưng vẫn còn có lưu lại dư độc tiến vào trong cơ thể.
Đây cũng không phải là điều mà có thể dùng ngoại lực để có thể bài tiết ra, phải dùng thuốc Đông y để giải độc, cũng may độc tố tiến vào trong cơ thể nàng không nhiều lắm, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tiếp theo Diệp Thiên tính sẽ lấy đầu đạn trong cơ thể cô bé ấy ra, từ hòm cứu thương đổ rượu cồn vào vết thương trên bụng để tiêu độc khử trùng, sau khi lau khô thì Diệp Thiên lấy ra một cái kẹp, nhưng mới vừa chạm vào miệng vết thương, nàng lập tức phát ra một tiếng thét thống khổ! "Ah..." Diệp Thiên quan sát nữ hài vẫn đang mê man mơ mơ màng màng như cũ, trong lòng không hiểu gì cả, mình rõ ràng đã phong bế huyệt đạo của nàng, vì sao còn có phản ứng dữ dội như vậy?
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên gặp được tình huống chính mình sử dụng điểm huyệt mà không mang lại hiệu quả, trong lúc tác chiến, Diệp Thiên dưới tình huống không có thuốc tê, hắn giúp đồng đội phong bế huyệt đau nhức để lấy đầu đạn, thì họ đến nhăn một cái lông mày cũng không có.
Nhưng bây giờ mới chỉ đụng nhẹ một cái, còn chưa bắt đầu lấy ra, nàng đã kêu bi thảm như vậy rồi, Diệp Thiên ngừng lại, nhìn vết thương trên đùi nàng, lập tức kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ chính là độc tố thần kinh?" Diệp Thiên vì nghiệm chứng, lại đưa cái kẹp nhẹ nhàng chạm vào đầu đạn kia, lập tức, nữ hài lại hét lên một tiếng, lần này đây động tác của hắn nhu hòa hơn, nhưng nàng vẫn đau nhức đến thấu xương. Sau đó, Diệp Thiên liên tưởng đến tình huống hạ thể của nàng tiết ra nước, lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vị trí mẫn cảm dưới bụng nàng vài cái, lần này nữ hài không có kêu lên thống khổ thảm thiết nữa, mà là rên rỉ phát ra như lúc bình thường đạt được cao trào vậy.
Thì ra là thế, Diệp Thiên đã chứng minh được phỏng đoán của mình, quả nhiên nàng đã trúng độc về thần kinh.
Đây là một loại chất độc cực kỳ hiếm thấy, Diệp Thiên ở nước ngoài cũng mới chỉ là nghe nói qua, cũng chưa tận mắt thấy bao giờ, trong người trúng loại độc tố này, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi trúng độc độ nhạy cảm của dây thần kinh sẽ tăng thêm mấy chục lần, cức kỳ khủng bố.
Nói trắng ra là cảm giác đối với con người sẽ tăng lên thêm mấy chục lần, vô luận là đau đớn hay là khoái cảm cũng đều tăng cường, đây cũng là lí do dù Diệp Thiên đã phong bế huyệt đạo, nhưng nàng vẫn cảm thấy cực kì đau đớn.
Diệp Thiên vừa mới dùng miệng giúp nàng hút độc tố trên đùi, giúp cho nàng có cảm giác cực kỳ thoải mái, cho nên thân thể tự nhiên xuất hiện phản ứng, phía dưới mới có thể lập tức tiết ra xuân thủy.
Tìm ra được nguyên nhân thì dễ dàng giải quyết rồi, Diệp Thiên đưa tay đặt ở trên huyệt Bách Hội, dùng sức nhấn xuống một cái, lập tức nữ hài mê man, lúc này đây mới thực sự khiến cho nàng bất tỉnh thực sự, trước đó mặc dù không có tỉnh lại, nhưng đại não vẫn còn có ý thức, nàng ta hiện tại giống như là người thực vật, sẽ không còn có bất cứ cảm giác nào.
Vì huyệt đạo này không thể phong bế quá lâu, cho nên Diệp Thiên bắt đầu hành động ngay lập tức, sau khi xác định chính xác vị trí đầu đạn, dùng cái kẹp cầm lấy một đầu đạn mà kéo ra!
Sau khi thấy đầu viên đạn Diệp Thiên mới biết là thương tích này là do đâu, đây là loại đạn súng ngắn M1911 của Mỹ, loại súng này chỉ có lính Mỹ mới có quyền sử dụng, đầu đạn lấy ra được từ trên người cô bé này cũng có thể suy đoán thêm một điều, đây là loại M1911 sau cải tiến, súng đã qua cải tiến khác biệt so với súng được dùng trong quân đội, đường kính của nó nhỏ hơn, nhưng uy lực thì lại lớn hơn cùng với tầm bắn được cải thiện, rất thích hợp cho việc ám sát.
Nhưng quân đội Mỹ quản lý vô cùng nghiêm ngặt, bên ngoài rất ít khi nhìn thấy loại M1911 cải tiến này, Diệp Thiên lại thêm một lần nữa nghi ngờ vẫn thân phận cô bé này, nàng rốt cuộc là ai? Làm cái gì? Vì sao ngay cả quân đội Mỹ cũng tham dự vào?
Xem ra đáp án chỉ có thể đợi nữ hài này tỉnh lại mới có thể biết được!
Diệp Thiên băng bó miệng vết thương lại, giúp nàng mặc xong quần áo, sau đó giải huyệt đạo cho nàng, Diệp Thiên chuẩn bị đi ra ngoài bảo Hầu tử đi mua một chút thuốc Đông y, tính mạng nữ hài bây giờ đã an toàn, nhưng độc tố thần kinh vẫn cần phải thanh trừ.
Ngay thời điểm Diệp Thiên quay người, đôi mắt nữ hài đột nhiên mở ra, sau khi nàng nhìn thấy khung cảnh lạ lẫm xung quanh thì phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng mình bị bắt rồi! Ánh mắt hiện lên một tia âm lãnh lạnh lẽo, lập tức nàng thấy được trong hộp cứu thương có một cái kéo, lặng lẽ đứng dậy cầm lấy, chuẩn bị lao tới từ sau lưng đánh lén Diệp Thiên.
Xoát...
Diệp Thiên đột nhiên cảm giác sau lưng mình có một cỗ hàn khí đánh tới, vội vàng lách sang bên trái, con mắt quét qua nhìn thấy trên cái kéo có vết máu từ cổ của hắn, nếu vừa rồi không né tránh kịp thời, chỉ sợ Diệp Thiên bây giờ đã trở thành một cỗ thi thể!
Nữ hài cũng không có đình chỉ công kích, tấn công ác liệt, nhưng Diệp Thiên cũng không phải là dạng ăn chay, một chiêu Triêm Y Thập Bát Điệt đánh bay nàng lên trên giường, miệng vết thương vừa mới được băng bó kĩ càng lại bị rách ra nhuộm đỏ một mảng lớn, trên trán sưng to như quả trứng do đập đầu vào thành giường.
Độc tố trong cơ thể nàng còn chưa có loại bỏ triệt để, cho nên cảm giác đau đớn so người bình thường lớn hơn rất nhiều lần, sau khi bị Diệp Thiên đánh trả lại, cơn đau nhức kịch liệt thêm một lần nữa bộc phát ra. "Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi định làm gì ta?" Nữ hài lúc này mới phát hiện vết thương trên người mình đã được băng bó kỹ càng rồi, đối phương tựa hồ cũng không có ý định hại nàng.
Diệp Thiên hơi hơi tức giận, chết tiệt, lão tử hảo tâm cứu sống được ngươi, ngươi lại còn muốn mạng của lão tử, lập tức không vui nói, "Cái gì cũng chưa có làm, mới chỉ cởi hết quần áo ngươi nhìn một lần!" Nếu không phải vừa rồi né tránh kịp thời, chắc chắn sẽ chịu thương tổn, Diệp Thiên ngẫm lại mà cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...