Toàn thân Lý Tuyết Vân bắt đầu vặn vẹo..., trong miệng không ngừng thốt lên tiếng rên rỉ trầm thấp đầy mị hoặc, ngón tay Mã Đức Hoa tựa như dòng điện, không ngừng lắc lư, đâm thẳng đảo quanh sâu trong hoa tâm của nàng, đem tới khoái cảm vô tận.
Lý Tuyết Vân nâng cặp đùi trắng bóng móc trên cổ Mã Đức Hoa, hai tay của hắn trèo lên ngực vân vê cặp vú đầy đặn săn chắc nhưng lại vô cùng mượt mà, nàng cảm giác cao trào của mình sắp đến, nhắm mắt lại chờ đợi cái thời khắc dục tiên dục tử kia. "Thế nào, không thua kém so với cái thứ đồ chơi của lão công ngươi chứ hả!" Mã Đức Hoa thấy bộ dạng Lý Tuyết Vân nhắm mắt lại hưởng thụ, có chút dương dương tự đắc, tiểu đệ hắn không được, nhưng cái võ công nhất dương chỉ này cũng có thể xưng bá một phương, trừ khi có một lão Nhị vừa thô vừa to, thì ngón tay của hắn đều có thể thay thế. "Ân!" Lý Tuyết Vân ứng phó ừ một tiếng, cười hỏi: "Mã viện trưởng, mỗi lúc trời tối trên người lão bà ngươi cũng là dùng ngón tay sao?" Lý Tuyết Vân có chút tò mò, lão bà Mã Đức Hoa như thế nào lại chịu đựng được, chỉ dựa vào ngón tay, lần một lần hai còn có thể làm, thời gian sau chắc chắn không có cảm giác gì cả.
Nàng rất hoài nghi lão bà của hắn có lẽ ở bên ngoài sẽ đội lên đầu hắn vô số nón xanh.
Mã Đức Hoa không có nghe Lý Tuyết Vân đang trào phúng chính mình, cười đắc ý nói, "Đương nhiên, bất quá trong nhà của ta cô nương kia không có tính dục gì cả, mười ngày nửa tháng không xực nàng cũng được." Lý Tuyết Vân trong lòng cười lạnh, chỉ sợ là lão bà ngươi ở bên ngoài câu trộm nam nhân a! Mười ngày nửa tháng không cạn cũng được? Mã Đức Hoa bốn bảy bốn tám tuổi, vợ của hắn so với hắn ít hơn mấy tuổi, tuy ở cái tuổi này dục vọng của nữ nhân đang ít dần, nhưng nếu ba ngày không cạn nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, tuyệt đối không giống như lời Mã Đức Hoa nói.
Nếu thật sự mười ngày nửa tháng không muốn làm, điều đó chứng tỏ rõ nàng ở bên ngoài làm đã quá đủ rồi, về nhà đương nhiên không muốn nữa! "Ah... Tới rồi, Mã viện trưởng, sâu hơn một chút...Ah...Nhanh... Nhanh một chút...Ah!" Lý Tuyết Vân bỗng cảm thấy hạ thể có cảm giác mạnh liệt truyền tới, nhưng vẫn chưa có phóng xuất ra.
Mã Đức Hoa chui vào giữa hai chân Lý Tuyết Vân, hưng phấn nhìn ngón tay hắn ra ra vào vào, càng mãnh liệt lắc lư đầu ngón tay của mình, hai ba phút sau, PHỐC...
Hạ thể Lý Tuyết Vân như vừa được tắm gội, nước xuất ra như mưa bắn tung tóe, bắn thẳng vào mặt Mã Đức Hoa! Vậy mà vẫn còn chưa có xong, sau đó sâu trong hoa tâm của nàng vẫn không ngừng chảy ra nước, tựa như nước suối chảy nhỏ giọt.
Mã Đức Hoa chưa bao giờ thấy qua nữ nhân lúc cao trào dữ dội như vậy, lập tức cũng hưng phấn không chịu được, tay cho vào trong đũng quần, nắm lấy cái thứ đồ vật mềm nhũn kia không ngừng xóc, rất nhanh, một dòng nước ấm phun vào bên trong quần của hắn. "Ah ah... Sảng khoái!" Cứ như vậy, hai người yêu đương vụng trộm đã xong, mặc dù không có dùng súng thật đạn thật, nhưng từng người đều đạt đến đỉnh phong, cảm thụ khoái cảm phiêu phiêu dục tiên dục tử.
Sau khi Lý Tuyết Vân thanh lý hết bãi chiến trường, mặc xong quần áo, "Mã chủ nhiệm, chuyện kia ngươi nhớ giữ đúng lời hứa a, đừng đi tìm Diệp Thiên gây phiền toái!" Lý Tuyết Vân cùng Mã Đức Hoa làm ra giao dịch này, mục đích đúng là vì bảo vệ Diệp Thiên, vì con đương thăng chức mà đánh bạc một phen.
Mã Đức Hoa lập tức có chút không vui..., nam nhân kiêng kỵ nhất thời điểm đang làm chuyện này mà nữ nhân lại đề cập đến nam nhân khác, tuy hai người vừa mới xong việc, nhưng Mã Đức Hoa cũng rất không thoải mái, "Như thế nào, hẳn là ngươi vừa ý cái tên tiểu bạch kiểm kia hay sao?" Mã Đức Hoa chỉ nghe nói Diệp Thiên cùng Tôn Mai quan hệ có chút bất thường, nhưng Tôn Mai đã đi rồi, cho nên hắn cũng không muốn truy cứu, thế nhưng không nghĩ tới Lý Tuyết Vân tựa hồ cũng rất quan tâm đối với Diệp Thiên, hắn có chút hoài nghi liệu có phải Lý Tuyết Vân đã cùng Diệp Thiên lăn lên trên giường rồi.
Lý Tuyết Vân ha ha cười nói, "Ơ, lời này nghe sao lại có vị chua a! Mã viện trưởng, ngươi cũng quá coi thường Lý Tuyết Vân ta đó à nha, ta sao có thể nhìn trúng tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đó chứ!" Lời này đương nhiên không phải là nói thật, nếu đem so sánh Diệp Thiên với Mã Đức Hoa, Lý Tuyết Vân đầu óc phải có vấn đề thì mới chọn Mã Đức Hoa.
Mã Đức Hoa tin là thật, kéo quần lên rồi đi tới cạnh Lý Tuyết Vân sờ vào đùi nàng, "Ha ha, là lão tử suy nghĩ quá nhiều rồi!" Lý Tuyết Vân lập tức không thấy tự nhiên, đẩy Mã Đức Hoa ra, "Mã viện trưởng, thời gian không còn sớm nữa, ta xin phép quay trở về phòng, chuyện kia mong ngài giúp đỡ!" Mã Đức Hoa dù sao cũng đã đắc thủ, về sau khi muốn sẽ đi tìm nàng, "Ân, người trẻ tuổi đều có thời điểm xúc động, ngươi bảo hắn đến chỗ ta nói lời xin lỗi, việc này coi như xong!" Lý Tuyết Vân trong lòng thầm mắng, cái tên lão hồ ly này, chơi lão nương xong còn nghĩ đến chuyện để cho Diệp Thiên đến xin lỗi! Thật là vô sỉ đến cực điểm! "Ha ha... Vậy thì tốt, ta sẽ đi khuyên bảo Diệp Thiên a!" Lý Tuyết Vân trước tiên cứ đáp ứng trước, ngược lại kéo dài thời gian một chút, nói không chừng Mã Đức Hoa sẽ quên đi, huống chi công việc trong viện còn rất nhiều, hắn nào có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy đến nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên....
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua một ngày, ngày đầu tiên Diệp Thiên đi làm nói chung cũng không tệ, chỉ là cái tên Mã Đức Hoa kia khiến cho hắn buồn nôn, chính mình đang ăn ngay nói thẳng, nếu lão già kia thực có can đảm đụng đến mình, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không chịu thua.
Điều làm cho Diệp Thiên cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Mã Đức Hoa đến trưa cũng không có tìm hắn, lúc sau Lý Tuyết Vân nói với Diệp Thiên, hắn mới biết được, nguyên lai Lý Tuyết Vân đã đi tìm Mã Đức Hoa rồi, Diệp Thiên cho rằng Mã Đức Hoa nể mặt Lý Tuyết Vân nên mới không có so đo chuyện kia. "Nhóc đẹp trai, đến giờ rồi, công việc chúng ta cũng đã làm xong!" Hách Phân vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên cười ha hả nói.
Những người khác cũng nhao nhao cỡi áo blouse trắng trên người, ngoại trừ Hồ Lệ trực ca đêm bên ngoài, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị tan tầm. "Bác sĩ Hách, ngươi như vậy mà lại ăn đậu hủ của ta, ngươi không sợ ta mách lão công ngươi chứ!" Diệp Thiên đứng lên cỡi áo vui đùa với Hách Phân. "Phi phi... Ngươi chớ nói lung tung, ta lúc nào nếm đậu hũ của ngươi ah!" Khuôn măt Hách Phân bỗng chốc đỏ ửng.
Nghiêm Uyển Đình cùng Hồ Lệ ở trong phòng làm việc nhìn hai người đấu võ mồm cười khanh khách. "Ha ha, bác sĩ Hách, chúng ta đều thấy rồi nha!" Nghiêm Uyển Đình cũng tham dự vào, nhưng cá tính Hách Phân càng ngày càng phóng khoáng, cường ngạnh nói: "Ăn thì ăn, để xem lão công hắn còn có thể làm gì được ta nào!" Một đoàn người cười cười nói nói đi ra khỏi văn phòng, Diệp Thiên đi tới cửa bệnh viện đến bãi đỗ xe, thời điểm gặp mọi người đi ngang qua, phất tay chào hỏi, lập tức những nữ nhân này nhao nhao chay tới hâm mộ, "Oa... Bác sĩ Diệp, ngươi thật sự là thâm tàng bất lộ ah, ngày đầu tiên đi làm đã mua xe tốt như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi là con ông cháu cha?" Bây giờ không phải là trong văn phòng, Diệp Thiên nói chuyện cũng tương đối thoải mái, ha ha cười nói: "Ta đâu phải con ông cháu cha gì ah, nếu ta được như vậy thì đến bệnh viện để làm gi, trực tiếp mở một bệnh viện riêng đem mỹ nữ bác sĩ các ngươi qua đó luôn a." "Ha ha..." Hách Phân hỏi: "Vậy ngươi còn mua xe mắc như vậy, hơn trăm vạn a, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như thế?" "Bán mình luônđó!" Diệp Thiên mập mờ cười nói, lập tức mấy nữ bác sĩ tất cả đều bị chọc cười.
Bất quá tiếng cười rất nhanh biến thành tiếng thét chói tai, Diệp Thiên ở bên cạnh cùng mọi người chào hỏi nói giỡn, xe bên kia có ba đến năm người cầm ống tuýp hung hăng nện vào xe Diệp Thiên mới mua, bịch... Cửa sổ thủy tinh vỡ tan rơi đầy đất, cửa xe cũng bị nện đến lõm vào trong. "Ah..." Mấy nữ bác sĩ, tuy thường xuyên nghe nói có người đánh bác sĩ, nhưng chưa từng thấy ở khoảng cách gần như vậy, nguyên một đám bị dọa hét ầm lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...