"Móa cái thằng này, miệng chó đúng là không nhả ra ngà voi được mà!" Diệp Thiên cũng cười mắng, từ nhỏ Triệu Viễn cứ mở miệng là lại một tiếng Đcmm, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn giống như trước, bất quá Diệp Thiên cũng không để ở trong lòng, đây chẳng qua là phản xạ tự nhiên của Triệu Viễn mà thôi.
Hai người trò chuyện đem những chuyện tai nạn xấu hổ khi còn bé nói ra hết một lần, những hình ảnh hồn nhiên thuở niên thiếu như hiện ra trong đầu bọn hắn, Diệp Thiên nói rằng tiếc nuối duy nhất của bản thân là khi đó không có một mối tình yêu đương đơn thuần, mà Triệu Viễn thì phàn nàn chính mình lại phá thân quá sớm, thế cho nên hiện tại chỉ biết ân ái nhưng lại không biết yêu đương thực sự là cái gì!
Thời gian nhoáng một cái đã đến sáu giừo, một chai rượu đế một chai rượu đỏ đã nhìn thấy đáy, Triệu Viễn uống đến say xẩm mặt mày chóng mặt, còn muốn lôi kéo Diệp Thiên cạn ly, tửu lượng ấy so với Diệp Thiên mà nói chỉ được một nửa mà thôi, cho nên ngoại trừ trên người có chút nóng lên, phát nhiệt ra bên ngoài, thì không có say mộ chút nào. "Huynh đệ, cạn..." Triệu Viễn mặt dí sát vào mặt bàn nhưng vẫn hô hào cạn ly, Diệp Thiên cười khổ lắc đầu, đi đến phòng Triệu Tiểu Văn gọi ra, "Ca của em uống say rồi, chăm sóc tốt cho hắn nhé, ta cũng cần phải trở về, lần sau có rảnh đi qua nhà của ta, ta mời lại mọi người!" Triệu Tiểu Văn gật gật đầu, "Diệp Thiên ca, anh không sao chớ, có cần em đưa anh trở về hay không?" Triệu Tiểu Văn tâm tư tinh tế tỉ mỉ, lo lắng Diệp Thiên không thắng nổi tửu lực, một mình trở về nguy hiểm. "Ta không sao, em cứ chiếu cố tốt ca ca của mình là được rồi!" Diệp Thiên nhún nhún vai, biểu thị chính mình không có vấn đề, giúp Triệu Tiểu Văn vác Triệu Viễn lên trở về phòng rồi hắn mới rời đi.
Vừa đi khỏi nhà Triệu Viễn, điện thoại Diệp Thiên vang lên, lấy ra xem thì là do mẹ kế Ninh Lạc gọi điện tới, Diệp Thiên lập tức ấn nút nghe, "Tan tầm rồi hả? Có cần con đến đón hay không a!" "Nhi tử thực nghe lời, bất quá ngươi có phải đã quên cái gì hay không hả?" Ninh Lạc trong điện thoại cười khanh khách nói, ở sau lưng nàng đang có một y tá đứng bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của Ninh Lạc, vẻ mặt không dám tin nhìn nàng, lập tức hai chân chay đuổi theo, "Ninh Lạc, ngươi có nhi tử sao? Thiên ah, không thể nào! Cái này nếu truyền ra ngoài sẽ làm tổn thương nam thanh niên chưa lập gia đình trong bệnh viện chúng ta a!" Ninh Lạc không nghĩ tới việc mình gọi điện thoại lại bị người khác nghe được, lập tức xấu hổ đỏ bừng cả mặt, "Trần Thần, ngươi chớ nói nhảm, ta còn chưa có kết hôn mà, làm gì có nhi tử ah!" Ninh Lạc cùng Diệp Sơn kết hôn được hai người che giấu rất kĩ, ngoại trừ trong nhà nàng, bên ngoài không có bất kỳ người nào biết rõ chuyện này. "Ah ah, cũng đúng, ngươi còn chưa có kết hôn mà!" Y tá tên Trần Thần dừng một chút, nghi ngờ nói: "Không đúng, ta vừa rồi rõ ràng nghe được ngươi nói nhi tử thực biết nghe lời ah!" Trần Thần nhìn xung quanh một chút, giảm thanh âm xuống thấp nhỏ giọng hỏi: "Ninh Lạc, ngươi trung thực nói cho ta biết, phải hay không thời điểm làm cái chuyện kia không mang đồ bảo hộ, không cẩn thận lại dính, cho nên chưa có lập gia đình ah!" Tính bát quái của nữ nhân chính là trời sinh, bất kỳ nữ nhân nào cũng đều không ngoại lệ, Trần Thần cùng Ninh Lạc làm cùng trong phòng y tá, nhịn không được muốn hỏi cho tinh tường. "Mẹ kế, làm sao vậy?" Diệp Thiên nghe được trong điện thoại có thanh âm của hai người, tò mò hỏi.
Ninh Lạc tranh thủ nói: "Không có việc gì, chốc nữa ta gọi lại cho ngươi!" Sau khi cúp điện thoại, Ninh Lạc trừng mắt nhìn Trần Thần nói: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, thật sự là không thể nói lý được mà, ngươi cảm thấy ta là cái loại nữ nhân tùy tiện ai cũng lên giường sao?" Trần Thần ha ha cười, "Ta không có ý đó, Ninh Lạc, nói thật, ta vừa mới rõ ràng nghe ngươi nói là nhi tử a?" "Gọi bạn trai ta là nhi tử không được sao?" Ninh Lạc lập tức nói, Trần Thần biểu lộ bộ dáng ngỡ ngàng, cười nói: "Nha... Đã minh bạch rồi nha, nguyên lai hiện tại các cặp đôi tình lữ ưa thích xưng hô như mẫu tử hả, chậc chậc... Khẩu vị thật nặng a!" Ninh Lạc cũng không cam chịu yếu thế, "Ta thế nhưng mà nghe nói mỗi ngày ngươi trực ban đều có nam nhân tới ah! Hơn nữa... Nghe nói còn có vài âm thanh kỳ quái từ trong phòng trực ban truyền tới đúng hay không nhỉ?" Ngay lập tức hai gò má Trần Thần bắt đầu hồng nhuận phơn phớt..., "Ninh Lạc, ta còn có việc, đi trước đây!" Trần Thần đi nhanh như đang chạy trốn rời đi, da mặt nóng bừng, không nghĩ tới việc mình cùng bạn trai trong phòng trực ban làm một lần lại bị người khác nghe được, thật sự là không có mặt mũi gặp người mà.
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...