Lời nói của Diệp Thiên cũng không phải là a dua nịnh hót, tất cả đều là thật lòng, Tô Mỹ Phượng nếu không chủ động nói mình hơn ba mươi tuổi, Diệp Thiên tuyệt đối với sẽ đối đãi với nàng như một mỹ nữ tỷ tỷ hơn hai mươi tuổi. "Đúng rồi Tô di, dì có biết người này là ai không?" Diệp Thiên chợt nhớ tới Hoàng Thế Văn, lấy trong túi áo tấm danh thiếp kia ra đưa cho Tô Mỹ Phượng.
Tô Mỹ Phượng nhận lấy danh thiếp trong tay Diệp Thiên nhìn nhìn, tựa hồ có chút ấn tượng, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, "Người này dì dường như đã nghe qua, nhưng nhất thời không nhớ ra nổi, cái này là ai đưa cho vậy?" "Tìm được trong văn phòng của cha a!" Diệp Thiên nói, hắn có một loại dự cảm, Hoàng Thế Văn nhất định có liên quan đến cái chết của phụ thân, hơn nữa loại dự cảm này còn phi thường mãnh liệt.
Tô Mỹ Phượng lần nữa cầm lấy danh thiếp yên lặng thì thầm, nhưng vẫn không nhớ nổi cái người tên Hoàng Thế Văn này là ai. Nàng gần đây mới liên hệ lại với Diệp Sơn, hai người từ biệt hơn mười năm, cho nên Tô Mỹ Phượng đối với chuyện cá nhân của Diệp Sơn không biết nhiều lắm. "Không có gì đâu, cháu chỉ tùy tiện hỏi thôi, Tô di đừng suy nghĩ gì cả, cháu chắc chắn sẽ có người biết được hắn là ai mà." Diệp Thiên ngược lại rất quan tâm, thấy Tô Mỹ Phượng nhíu mày trầm tư nghĩ nửa ngày trời cũng không nhớ ra được liền an ủi.
Có một số việc dù có gấp cũng sẽ vô dụng thôi, cái chết của phụ thân đã xảy ra, việc hắn cần làm là đi tìm thủ phạm thật phía sau màn, cho nên Diệp Thiên cũng không có nghĩ trong thời gian ngắn sẽ bắt được người, chỉ có thể tra từng bước một. "Ân, Tiểu Thiên ngươi cũng đừng có gấp, lộ tóm lại là tới đâu hay tới đấy, vụ án của ba cháu nhất định phải điều tra rõ ràng, nhưng người nên ăn thi ăn muốn uống thì uống, đừng vì cố gắng điều tra mà bản thân mình ngược lại mệt muốn chết rồi." Tô Mỹ Phượng là người từng trải, xem xét mọi việc càng tỉnh táo, người chết không có thể sống lại, kẻ sống càng phải chú ý an nguy.
Hai người ngồi cùng một chỗ hàn huyên hơn nửa canh giờ, Diệp Thiên từ miệng Tô Mỹ Phượng có được một tin tức đáng chú ý, Tô Mỹ Phượng nói phụ thân Diệp Thiên có cùng một nữ nhân qua lại mật thiết, Diệp Thiên mới đầu tưởng rằng Ninh Lạc, thế nhưng mà Tô Mỹ Phượng nói là một nữ nhân ba lăm ba sáu tuổi.
Diệp Thiên nhớ kỹ tên của nữ nhân này, xác định về sau chậm rãi tìm kiếm nữ nhân kia.
Hơn năm giờ Tô Mỹ Phượng tự mình xuống bếp nấu cơm, Diệp Thiên một mình cảm thấy nhàm chán, dù sao rảnh rỗi sinh nông nổi, nên đi vào phòng bếp giúp Tô Mỹ Phượng nấu cơm, nhưng không gian phòng bếp không gian hơi bé, hai người thường xuyên đi qua đi lại, tránh không được việc có chút ma sát thân thể, cậu nhóc của Diệp Thiên nhiều lần đội vào cặp mông đẹp căng tròn vô cùng đàn hổi của Tô Mỹ Phượng.
Diệp Thiên thấy mình nổi lên phản ứng sinh lý, biết rõ không ổn, nhưng căn bản chính mình không khống chế được, Tô Mỹ Phượng cũng không có lên tiếng, cũng không biết có phát hiện sự biến hóa trong quần mình không, khi nghĩ đến trong lòng Diệp Thiên không khỏi có chút lo sợ bất an.
Kỳ thật thời điểm Diệp Thiên rửa rau, khóe mắt Tô Mỹ Phượng luôn thỉnh thoảng hữu ý liếc qua đũng quần hắn vài lần, trong mắt thoáng hiện một ánh hào quang khát vọng.
Hai người bắt tay hợp tác, một bữa cơm rất nhanh đã làm xong, trù nghệ Tô Mỹ Phượng cũng không tồi, những món ăn đều đẩy đủ sắc hương vị, khẩu vị Diệp Thiên được khai mở, Tô Mỹ Phượng mang ra một chai rượu lâu năm đắt tiền, nói rằng khó có thể được cùng ăn với Diệp Thiên một bữa cơm, hôm nay hai người cùng uốn mấy chén.
Diệp Thiên không có nhiều sở thích, nhưng uống rượu là hắn yêu nhất.
Nói là uống xoàng mấy chén, nhưng đã uống rồi thì lúc sau sẽ rất khó khống chế, một chai rượu đế không bao lâu chỉ còn lại có non nửa, Tô Mỹ Phượng có vẻ tửu lượng không cao, uống mấy chén nhỏ trên mặt đã ửng hồng. "Tiểu... Tiểu Thiên, Tô di không thể cùng ngươi uống nữa rồi, uống nữa dì say mất!" Tô Mỹ Phượng nói chuyện bắt đầu khó khăn, nhưng nét mặt đỏ ửng khiến nàng càng tăng thêm vài phần mị lực. Diệp Thiên cười cười, "Đã bảo Tô di tửu lượng không tốt thì đừng có uống rồi, cháu thì cũng không cảm thấy xê xích gì nhiều." Tô Mỹ Phượng gật gật đầu, đi phòng bếp mang hai chén cơm đi ra, Diệp Thiên lúc ăn cơm không cẩn thận rơi chiếc đũa xuống mặt đất, lúc hắn cúi đầu nhặt chiếc đũa, vừa hay nhìn thấy đôi chân của Tô Mỹ Phượng.
Không biết là vô tình hay là hữu ý, thời điểm Diệp Thiên cúi đầu chân Tô Mỹ Phượng hơi tách ra, cái quần vốn rất ngắn lại còn vô tình lô ra một khe hở, Diệp Thiên nhìn khe núi thần bí kia như ẩn như hiện, liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...