Thụ lý vụ án của cha Diệp Thiên là đồn cảnh sát Nam Thành Thành phố Minh Châu, Diệp Thiên tiến vào đồn Nam Thành, phụ trách tiếp đãi hắn chính là một nữ cảnh sát, tuổi không lớn lắm, tầm 24~25 tuổi, mặc lên người đồng phục cảnh sát tư thế rất hiên ngang.
Diệp Thiên sau khi nói rõ lý do, thái độ nữ cảnh sát coi như hòa ái "Ah, cậuan là người nhà của Diệp Sơn sao, xin phép anh xuất trình thẻ căn cước!" Diệp Thiên phối hợp đem giấy tờ của mình đưa cho nữ cảnh sát, dáng người của nữ cảnh sát rất đầy đặn, lúc cúi đầu tập trung kiểm tra thẻ căn cước của Diệp Thiên, cổ áo hạ xuống làm núm vú lộ ra giữa hai ngọn núi no đủ, với chiều cao của Diệp Thiên cho dù không muốn xem cũng sẽ nhìn thấy. "Diệp Thiên?" Nữ cảnh sát trong lòng yên lặng thì thầm nhắc cái tên Diệp Thiên, dường như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, đem CMND trả lại cho Diệp Thiên rồi nói: "Cùng tôi tới đây, vụ án của cha cậu đã được bộ phận pháp y chúng tôi xác nhận, là do ngoài ý muốn ngã từ trên cao xuống." Diệp Thiên đi cùng nữ cảnh sát đến phòng làm việc của nàng, sau khi ngồi xuống, nữ cảnh sát giải thích tỉ mỉ, chi tiết với Diệp Thiên, cảnh sát phải đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới nhận được tin do người dân báo án. Bộ phận pháp y suy đoán, Diệp Sơn ngã từ tầng 8 xuống lúc tầm mười giờ đêm, gian phòng Diệp Sơn nhảy xuống chính là phòng làm việc của ông, hơn nữa không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào.
Đối với một cái kết quả như vậy, Diệp Thiên rất khó tiếp nhận, phụ thân không có bất cứ lý do nào, tại sao lại nhảy lầu? Coi như là nhảy lầu ít nhất cũng sẽ lưu lại một phong di thư a! Nhưng mà tại sao cái gì cũng không lưu lại, phụ thân đặt túi đồ kia ở chỗ Vương Oánh là từ trước đó rất lâu, không liên quan đến việc nhảy lầu lần này.
Nói cách khác, cho tới bây giờ cái chết của phụ thân vẫn là một điều bí ẩn, Diệp Thiên không cam lòng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, xin hỏi là ai báo án, có thể nói cho ta biết không?" Diệp Thiên muốn tìm hiểu nguồn gốc nên muốn đi tìm người chứng kiến, nhưng nữ cảnh sát không hề khách khí cự tuyệt: "Chúng tôi không thể lộ ra thông tin cá nhân của người báo án!" "Được rồi, cám ơn!" Diệp Thiên mang theo sự thất vọng đi ra khỏi cục cảnh sát, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, chuẩn bị đến công ty của phụ thân xem sao, thì Tào Nghiên lại điện thoại tới: "Tiểu Thiên, ngươi đã tới chưa, đồ ăn của ta đã làm xong rồi, mau tới đây ah!" "Nghiên tỷ, ta hiện tại không có thời gian, nếu không hôm nào ta mời tỷ ăn cơm!" Diệp Thiên muốn từ chối, thế nhưng mà Tào Nghiên tính tình tùy tiện căn bản không cho Diệp Thiên cơ hội từ chối. "Đừng lề mề, chuyện gì có thể quan trọng hơn việc ăn cơm đây, mau tới đây a, nhét đầy cái bao tử rồi nói sau!". Tào Nghiên một bên xào rau vừa nói: "Ngươi nói ta dễ dàng sao, hôm nay mẹ ta trực ca đêm cho nên không trở lại, ta vừa bế hài tử vừa nấu cơm cho ngươi, ngươi thấy có thể không đến sao." Diệp Thiên cười cười, nói: "Nghiên tỷ, ngươi đối với ta tốt như vậy không sợ ngươi lão công ghen sao?" Nội tâm Tào Nghiên không cho là đúng, "Hắn làm gì mà ăn dấm chua ah, ta mời ngươi ăn bữa cơm mà thôi, cũng không phải cùng ngươi lên... Được rồi được rồi, không thèm nghe ngươi nói nữa, mau tới đây a." Tào Nghiên chuẩn bị nói cũng không phải cùng ngươi trên giường, thế nhưng mà lời nói đến bên miệng mới ý thức được là không ổn, lập tức đổi giọng.
Diệp Thiên cúp điện thoại gọi xe taxi đến nhà Tào Nghiên, trong lòng đối với cô gái lớn hơn mình hai ba tuổi này thật sự rất cảm kích đấy, hai người tuy không thân chẳng quen, nhưng Tào Nghiên một mực đem Diệp Thiên làm đệ đệ đối đãi, lúc Diệp Thiên lên trung học cũng từng có rung động với nàng, nhưng lúc đó sợ xấu hổ không dám nói ra miệng mà thôi.
Khi đó Diệp Thiên cùng Tào Nghiên quan hệ so với chị em ruột còn tốt hơn, cả ngày dính cùng một chỗ, so với quan hệ nam nữ còn thân mật hơn, trừ việc không có làm tình ra thì cái thứ khác đều đã trải qua rồi.
Hai người đã từng đi chơi rồi ôm nhau ngủ chung trong một cái lều, hiện tại Diệp Thiên hồi tưởng cảm thấy khi đó mình thực sự rất đơn thuần, cũng ngu ngốc, một người nữ sinh chịu ngủ cùng ngươi, điều đó nói rõ ràng bất luận làm ra chuyện gì, dù cho có chiếm hữu nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Diệp Thiên đi tới khu nhà của Tào Nghiên, tại siêu thị mua một chai rượu đỏ mới đi lên lầu, tuy không phải quý trọng lễ vật, nhưng tốt xấu gì thì cũng không nên tay không đến thăm. "Leng keng..." Diệp Thiên đi thang máy lên trên lầu, đứng trước cửa nhà Tào Nghiên nhấn chuông, chỉ chốc lát Tào Nghiên chạy tới mở cửa rồi, Tào Nghiên đeo tạp dề, bên trong một áo T-shirt, hạ thân là quần ngắn màu đen, cặp đùi đẹp trắng nõn lộ ở bên ngoài, vì đang trong kỳ nuôi con bằng sữa mẹ, cho nên 2 nhũ hoa trước ngực đặc biệt lớn, trên người còn thoang thoảng mùi sữa thơm.
- ------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...