Sống Cùng Biểu Tỷ


Tần Thiên rời khỏi rừng cây, lập tức trở về biệt thự, hắn cũng không dám quay lại chỗ tranh tài, ra đó thì bị biết bao người chỉ trỏ, dù sao vừa rồi hai người bọn họ làm trò trên sân đấu cũng quá bạo, làm người xem té ngửa, có thể nói là kinh hồn kiếp vía! Vừa trở lại biệt thự, Tần Thiên đã thấy đám người Sở Tương Tương đã trở về, Triệu Chỉ Nhược và Yến Thủy Dao, ngay cả Triệu Chỉ Vân cũng tới đây, cả đám ngồi trên ghế sa lon, thấy Tần Thiên trở lại, đều đồng loạt đứng lên, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng, một mùi giấm chua truyền khắp nơi này.

- Chuyện kia, các nàng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta với Linh Nguyệt không có gì cả, các nàng phải tin tưởng ta, mọi người đều thấy, trên sân là do nữ nhân kia điên cuồng chủ động hả, không phải ta chủ động, nàng muốn kiếm tiện nghi của ta, còn ta tuyệt đối chẳng dám làm gì.

Tần Thiên nhìn mọi người gấp gáp giải thích, khỏi cho các nàng tức giận.

Mọi người ở đây hiển nhiên không tin lời Tần Thiên, mặc dù lúc ấy mọi người đều nghĩ là do Linh Nguyệt chủ động, nhưng sau đó cẩn thận nghĩ lại, không đúng, một cây làm chẳng nên non, Linh Nguyệt cho dù lớn mật, cũng là một nữ nhân thôi, làm sao có thể không biết xấu hổ, trước mặt mọi người lao vào hôn Tần Thiên chứ.

Cho nên mọi người đều thống nhất, lấy chuyện của Tần Thiên thu Dao Dao ra đối chiếu, Yến Thủy Dao cũng bị Tần Thiên cao tay nắm ra ngoài, chuyện hắn và Yên Thủy Dao đúng là rất mập mờ, mọi người cũng bắt đầu đoán mò mối quan hệ của họ.

Hôm nay chuyện của Linh Nguyệt và Tần Thiên giống y hệt chuyện hắn và Yến Thủy Dao, cho nên mọi người đều cho rằng, Tần Thiên muốn thu Linh Nguyệt, hai người lại cùng nhau phối hợp, muốn ngầm tuyên bố chuyện Linh Nguyệt là nữ nhân của hắn.

Thực tế, không chỉ mình đám nữ nhân của hắn nghĩ vậy, cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ vậy, nếu không tại sao hai người lại mập mờ liếc mắt đưa tình cho nhau.

- Thành thật khai báo, đại sắc lang, lúc nào thu Linh Nguyệt, tại sao lại thần không biết quỷ không hay, nói mau.

Triệu Chỉ Nhược là người thứ nhất đứng ra tra hỏi Tần Thiên.


- Tần Thiên, nói mau!.

Sở Tương Tương cũng đứng dậy, bất quá giọng nói kia, căn bản vốn không phải là tra hỏi, nghe lại có chút nũng nịu, làm mấy người còn lại nghe được suýt nữa bật ngửa.

- Tần Thiên, lúc nào mà huynh lại đem chị em tốt của ta gom lại vậy, ta một chút cũng không biết, quá cầm thú mà.

Yến Thủy Dao nhìn Tần Thiên tức giận nói.

- Đúng vậy, cầm thú, ngươi lại dám trước mặt hai vị tỷ tỷ thu nhận thêm nữ nhân, không thể tha thứ, hai vị tỷ tỷ, chúng ta không cần để ý hắn, các ngươi sau này theo ta ở chung một chỗ, cho tên Tần Thiên này ở một mình, cho hắn chết, ta bảo đảm các ngươi sau này nhất định sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon, sao nào.

Triệu Chỉ Vân bộ dáng vô cùng men, vỗ vỗ bầu ngực, tay nắm Sở Tương Tương và Yến Thủy Dao, hào khí vô cùng, lời kia vô cùng bá đạo, trực tiếp muốn đào góc tường của Tần Thiên, chọc hắn Tần Thiên.

- Tiểu Vân, muội đứng đây làm gì, lăn qua một bên.

Triệu Chỉ Nhược trực tiếp đuổi Triệu Chỉ Vân sang một bên, Triệu Chỉ Vân nhất thời bĩu môi, bất quá rất nhanh lại hưng phấn, xem tuồng này có vẻ vui đây.

Tần Thiên nhìn ba người, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

- Mấy lão bà của ta ơi, ta bảo đảm, ta cùng nữ nhân Linh Nguyệt kia tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ, ta mới gặp nàng ta có mấy ngày, làm sao có thể có quan hệ, ta lợi hại như vậy sao, ta thề, ta nếu mà ta có nửa điểm quan hệ với nàng ta, ta liền bị sét đánh! Ô ô.

”Tần Thiên lời còn chưa dứt, đã bị Sở Tương Tương chặn miệng.

- Được rồi, Tần Thiên chúng ta tin, không cho phép huynh nói bậy ba5.

Sở Tương Tương nghe Tần Thiên thề, lập tức liền tin.

Hai nàng khác nghe Tần Thiên nói! , nhìn bộ dáng của hắn, cộng thêm Sở Tương Tương trong phút chốc đã bị Tần Thiên thuyết phục, cũng đành tin.

Thật ra, coi như Tần Thiên thu thêm nữ nhân , các nàng cũng không làm gì được hắn, cùng lắm là bỏ hắn mà đi, nhưng mà các nàng không có một ai, muốn bỏ hắn mà đi, nên đành bày ra một bộ dáng ghen tuông, bởi vì các nàng sợ Tần Thiên không cần các nàng nữa.

Nữ nhân trời sanh vốn vô cùng nhạy cảm, tâm tư cực kỳ nhẵn nhụi, mới vừa rồi biểu hiện bất quá là để dò xét Tần Thiên mà thôi, nếu Tần Thiên không quan tâm tới các nàng nữa! , thì vừa rồi Tần Thiên cũng sẽ không gấp giải thích thề thốt như vậy, từ hành động củaTần Thiên mà nói, Tần Thiên vẫn rất thích các nàng, cho nên, dù Tần Thiên lừa gạt các nàng cũng không quan tâm, ba người đều đang cao hứng, bởi vì một người đàn ông nguyện ý lừa gạt một nữ nhân, điều này nói rõ hắn còn yêu người đó, nếu mà một nam nhân mà ngay cả lừa gạt cũng lười biếng, vậy ngươi biết vị trí của mình trong long người ta là như thế nào rồi.

- Tốt lắm, lần này tạm thời bỏ qua cho huynh.


Triệu Chỉ Nhược vẫn giả bộ bực bội nói, Tần Thiên nhìn nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực hôn một cái, nhất thời sắc mặt Triệu Chỉ Nhược vô cùng xấu hổ, vội vàng đẩy Tần Thiên ra.

Tần Thiên ôm Yến Thủy Dao và Sở Tương Tương hôn một chút, hai nàng cũng không khỏi lộ ra ngượng ngùng, nhưng trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc.

Triệu Chỉ Vân bên cạnh thấy vậy cũng không thoải mái.

- Chuyện đã xong rồi, ta cũng đi thôi.

Triệu Chỉ Vân nhìn Tần Thiên chán ghét nói.

Tần Thiên nhìn nàng bước đi mà buồn bực, trong lòng thầm mắng, ngươi tới đây rình mò nữ nhân của ta làm mẹ gì.

Bất quá ngoài miệng Tần Thiên cũng không dám nói, dù sao mình còn bị nàng nắm thóp, cho nên chỉ có thể làm bộ không nghe thấy.

- Tốt lắm, ta cũng đói bụng rồi, mọi người đi thôi, ba vị lão bà của ta , chúng ta cùng đi nấu cơm nào.

Tần Thiên nhìn tam nữ nói, vừa nói chính là ôm tam nữ hướng phòng bếp đi.

- Ai là lão bà của ngươi.

- Ai mà muốn gả cho ngươi.

- Cái đồ lưu manh, đại sắc lang.


Tam nữ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng, nữ nhân mà, trong ngoài luôn không giống nhau.

Triệu Chỉ Vân ngồi trên ghế sa lon, nhìn ba nữ nhân và Tần Thiên hạnh phúc mỹ mãn, không khỏi có chút mất mác, trên mặt lộ ra vẻ đố kỵ.

- Hừ! Tên lưu manh đáng chết, đừng có mà đắc ý, chuyện của chúng ta chưa xong đâu, ngươi còn bị ta nắm thóp mà.

Linh Nguyệt nắm chặt tay lại nói thầm, bĩu môi, ngay sau đó đứng lên, bước ra ngoài.

Bất quá mới vừa đi được hai bước, Triệu Chỉ Vân đột nhiên lộn trở lại, trong miệng hắc hắc cười, nhìn một chút gian bếp, nhìn xem tam nữ và Tần Thiên đang ở đâu, ngoài, Triệu Chỉ Vân lặng lẽ hướng Sở Tương Tương gian phòng bước đi, mở cửa nhanh đi vào.

- Oa, rất nhiều nha.

Triệu Chỉ Vân mở tủ treo quần áo của Sở Tương Tương ra, bên trong một đống quần áo có màu sắc rực rỡ.

Quần áo, áo lót, quần lót Triệu Chỉ Vân hưng phấn sắp khóc rồi, lập tức liền chọn vài cái, chuẩn bị chôm mấy món.

- Ngươi làm gì!Đang lúc Triệu Chỉ Vân kích động, thanh âm Tần Thiên đột nhiên vang lên ở sau lưng nàng, nhất thời làm cho nàng giật cả mình, quần áo bên trong rơi vải trên mặt đất!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui