Lúc Liêm Tuấn lái xe đến “làng vịt”, Đỗ Lôi Ty đang quỳ xuống đất nghiên cứu đàn vịt qua đường, một con vịt già đầu đàn, trên đôi mắt có hai hàng lông trắng, nhìn có vẻ rất ngờ nghệch.
“Anh vịt, anh nói xem lát nữa phải giải thích với sếp tổng thế nào?”
Anh vịt choáng váng nhìn cô, “quác” một tiếng.
Sau đó một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt họ, Liêm Tuấn sa sầm mặt bước xuống, ánh mắt thờ ơ liếc qua Tiêu Doãn đứng sau lưng Đỗ Lôi Ty, sau đó bình tĩnh nhìn cô.
Đỗ Lôi Ty cảm nhận sau sắc rằng đó là sự yên tĩnh trước cơn bão.
“Đã bàn bạc xong phải giải thích thế nào với anh chưa?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ Lôi Ty nhìn đàn vịt trên đất vẻ đáng thương, lại ngẩng lên nhìn sếp tổng, hỏi: “Em có thể xin được kéo dài thời gian thảo luận không?”
“Được.”
“Nếu bàn bạc không xong, có thể không giải thích không?”
“Anh không ngại để em đưa bọn chúng về nhà để bàn bạc.”
>_<
Sếp tổng, anh thật rộng lượng!
Đỗ Lôi Ty trước khi lên xe còn nhìn đàn vịt ấy bằng ánh mắt vô cùng lưu luyến và ai oán: Các anh các em vịt thân mến, vĩnh biệt!
Đàn vịt đó dường như lại hiểu ánh mắt ấy, lần lượt đuổi theo chiếc xe, tiếng “quàng quạc” vang lên, trong bóng đêm yên tĩnh lại có thêm phần bi tráng.
Xưa có Kinh Kha mưu sát vu Tần, nay có Đỗ Lôi Ty bị bắt gian, tuy tính chất khác nhau nhiều nhưng kết quả đều giống nhau - gió xào xác vẳng tiếng vịt kêu, Đỗ Lôi Ty một đi không trở lại.
Tiếng vịt kêu dần biến mất, cuối cùng họ đã rời khỏi thôn làng, không khí im lặng trong xe ngượng ngùng đến cực điểm.
Đỗ Lôi Ty ngồi trên ghế phụ, cúi đầu, tỏ ra hối hận.
Lát nữa phải giải thích ra sao với sếp tổng? Làm sao giải thích đây? Làm sao… Trong đầu cô như có một cái máy đọc, không ngừng lặp lại câu hỏi trên, chỉ tiếc là không tìm ra câu trả lời.
Cô len lén ngước lên, nhìn sếp tổng đang chăm chú lái xe, anh nhìn thẳng phía trước, gương mặt không chút cảm xúc. Đỗ Lôi Ty ở bên Liêm Tuấn đã lâu, hiểu rõ vẻ mặt ấy là đáng sợ nhất, bây giờ anh chưa nổi điên chỉ vì đang dồn nén “lợi tức”, đợi khi dồn xong, lúc trút hết lên đầu cô như những quả cầu tuyết từ núi lăn xuống, hy vọng sống sót gần như bằng âm…
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty chỉ muốn ngửa mặt lên trời than thở - hồng nhan bạc mệnh! Hồng nhan bạc mệnh ơi!!!
Mà cái tên vô lương tâm Tiêu Doãn đó còn cho thêm đá vào “cầu tuyết” của sếp tổng: “Bao cao su, cô không khỏe à?”
Đỗ Lôi Ty càng chúi đầu thấp hơn, nếu anh bớt nói đi mấy câu, ít nhất tôi cũng không đau khổ như bây giờ.
“Bao cao su, từ chiều đến giờ cô không ăn gì cả, có đói không?”
Đỗ Lôi Ty rõ ràng cảm nhận được, bên cạnh truyền đến một luồng… hừm… sát khí!
“Tôi không đói.” Cô vội vàng đáp lại.
“Thế hả? Buổi chiều trong quán trà, cô có ăn gì đâu, tôi cứ tưởng cô sẽ đói chứ.” Tiêu Doãn lảm nhảm.
Mắc gì anh lại nhắc đến chuyện quán trà chứ? Đỗ Lôi Ty sắp khóc đến n: “Tôi thật sự không đói…” Sợ đến no luôn đây này!
“Em đi dạo cả buổi chiều, không đói à?” Liêm Tuấn đang lái xe bỗng hỏi.
Sếp tổng, anh có cần phải hỏi đểu em không? Đỗ Lôi Ty lại nghĩ đến cú điện thoại buổi chiều cô nói dối anh là đang đi dạo, nói dối cứ như là thật ấy, bây giờ thì hay rồi, lời nói dối bị vạch trần hết rồi. Quả nhiên, lời bà nội nói lúc nhỏ rất đúng: Trẻ con không nên nói dối, sẽ bị sói xám ăn thịt.
Bà ơi, cháu gái bà hai mươi mấy tuổi rồi, cuối cùng đã đụng phải một con sói xám biết ăn thịt người. T_T
Về đến thành phố thì đã là mười giờ đêm.
Con sói, à không, là sếp tổng đã đậu xe ven đường, rất không khách sáo mà ra lệnh tiễn khách: “Cậu xuống xe được rồi đấy.”
Lúc Tiêu Doãn xuống xe còn cố ý nháy mắt tình tứ với Đỗ Lôi Ty: “Bao cao su, lần sau chúng ta gặp lại nhé!”
Đỗ Lôi Ty kỳ này xem như đã biết thế nào là bị “lấy oán báo ân” rồi. Tên khốn này còn cố ý làm trò mờ ám với cô trước mặt sếp tổng, biết sớm thế này thì cô đã không thèm thông cảm với hắn, để ông bố hắn mắng hắn chết cho rồi! Hu hu hu…
Tiêu Doãn vừa đi, không khí trong xe như lạnh thêm mấy độ, Đỗ Lôi Ty không kìm được run lập cập.
“Bây giờ có thể giải thích chưa?” Liêm Tuấn hỏi.
Đó là lần thứ hai sếp tổng hỏi câu đó rồi, Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác muốn gào thét đau khổ cho hả dạ.
“Cái đó… vẫn chưa nghĩ ra…”
“Không sao.” Liêm Tuấn cười lạnh lẽo, “Chúng ta còn có thời gian.” Nói xong anh khởi động xe.
Còn có thời gian? Đỗ Lôi Ty bỗng thấy tim mình như rơi tõm vào hồ nước đóng băng, xem ra sếp tổng lần này đã quyết tâm tính sổ cho rõ rồi, thậm chí còn tính hết cả vốn lẫn lời! Cứ thế này thì cũng chỉ có nước chết sớm rồi siêu sinh sớm thôi.
Đỗ Lôi Ty cúi đầu, thầm ấp ủ một câu chuyện hoàn chỉnh, lại tạo thêm một đống câu ngụy biện, quyết định lát nữa sẽ tỏ rõ cho sếp tổng biết bản thân cô vô tội biết bao, ấm ức biết bao, bất lực biết bao.
Lát sau, cô ngẩng lên, chuẩn bị khai báo.
Lúc đó chiếc xe bỗng rẽ ngang, từ con đường lớn chạy vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ.
“Hình như lái nhầm hướng rồi…” Đỗ Lôi Ty chưa nói xong, xe đã tắt đèn.
“Anh biết.” Liêm Tuấn nói gọn.
Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác không lành: “Em… chúng ta về nhà đi…”
“Không cần”
“Nhưng… cái đó… ở đây… em…” Đầu lưỡi Đỗ Lôi Ty đã xoắn lại, có cảm giác sếp tổng cố ý kéo cô đến nơi hoang vắng này để tiện tra tấn bạo lực. Kinh khủng quá…
Trong bóng đêm tịch mịch bỗng một đám mây mù trôi qua, che khuất vầng trăng, ánh đèn vàng vọt chiếu lên chiếc xe màu đen đậu ven đường, toát ra một không khí kỳ dị.
Trong xe, không khí càng dâng lên đỉnh điểm.
“Nói đi.” Liêm Tuấn đặt tay lên vô lăng, một luồng ánh đèn rọi lên những ngón tay sạch sẽ, thon dài của anh, Đỗ Lôi Ty mới thấy những lời cô đã soạn sẵn đều trở thành phù vân, một luồng gió thổi qua là đã mất sạch không tăm tích.
“Em… em… em…” Nói liền mười mấy cái “
Đôi mắt lạnh lùng của Liêm Tuấn lướt qua cô: “Đứng nói với anh là em bị cà lăm.”
“…”
Dưới áp lực đó, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã suy sụp, khóc lóc gào, “Em sai rồi.”
Liêm Tuấn nhướn mày: “Thế hả? Nói thử xem, sai ở chỗ nào?”
Đỗ Lôi Ty nuốt khan, bắt đầu cung khai: “Em sai ở chỗ không nên đi gặp bạn trên mạng với Thôi Vũ Chi…”
Từ lúc đi cùng Thôi Vũ Chi, đến khi gặp Tiêu Doãn, rồi lại xảy ra xung đột với Tiêu Lễ Thạch, Đỗ Lôi Ty kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay xong, lén lút nhìn sếp tổng.
Anh sầm mặt, không nói gì.
Tiêu rồi, nhất định là giận rồi! Đỗ Lôi Ty thầm kêu khổ, quyết định làm theo những bước chỉ thị của baidu đại thần, cứ dìm hàng mình đã rồi tính sau.
“Em biết em sai rồi, nếu anh muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh đi!” Nói xong, cô cảm thấy lời này đúng là chẳng cho mình đường sống, thế nên yếu ớt bổ sung, “Có điều… anh đừng đánh vào mặt nhé.” Người ta có cái mặt để làm hàng, để kiếm cơm ăn đó! >_<
Bàn tay đặt trên vô-lăng của Liêm Tuấn đưa lên, Đỗ Lôi Ty tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt…
Sau đó, một bàn tay dịu dàng sờ lên má cô.
Trong bóng đêm, vẳng đến một giọng nói như đang thở dài: “Đỗ Đỗ, bao giờ em mới khiến anh an tâm được đây?”
Chỉ một câu thế thôi mà sự hổ thẹn trong lòng Đỗ Lôi Ty bỗng phun trào như núi lửa, mũi cay cay, chợt có cảm giác muốn khóc.
“Xin lỗi anh…” Cô cắn chặt răng vào môi dưới, đôi môi hồng bị cắn đến trắng bệch.
Tất cả đều không qua khỏi mắt Liêm Tuấn, anh có vẻ không nỡ làm gì.
Cô bé này quá thẳng thắn, cứ thẳng ruột ngựa với bất kỳ ai, thích thì thích, không thích thì không thích, thật không biết phải làm sao với cô? Thế nhưng chính tính cách đó khiến anh từ cảm thấy thú vị đến dần yêu thích, cuối cùng nảy sinh ra khao khát muốn được bảo vệ mãnh liệt, muốn ở cạnh cô, cả đời không xa rời.
“Đừng buồn nữa, anh không trách em đâu.” Anh an ủi.
“Anh mắng em đi, em không nên dối anh! Đều do lỗi của em! Đều là…”
Tiếng nói giấu trong môi, lưỡi của anh đã nhẹ nhàng liếm qua đôi môi bị cắn đến tái đi của cô, giống như đang vỗ về một đứa trẻ
bị thương. “Ưm…” Cô khẽ rên lên một tiếng, hàm răng đã bị tách ra.
Đó là một nụ hôn mềm mại, ấm áp, không mang bất cứ ham muốn nào.
Hôn cô, chỉ vì yêu cô, muốn bảo vệ cô, chứ không chỉ là vì muốn chiếm hữu cô.
Một nụ hôn kéo dài, đám mây mù lúc nãy đã bay đi, mặt trăng dịu dàng rải ánh sáng xuống, chiếu lên gương mặt cả hai, dát một vầng sáng mỏng manh mơ màng.
Anh thì thầm bên tai cô rất khẽ: “Sau này không cần dối anh, em nói gì anh cũng tin.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...