Nói xong tôi cũng muốn tát bản thân một cái, nói nhăng nói cuội gì không biết.
Song Ma Thanh Thái chỉ thở dài một hơi cố gắng làm dịu cơn giận sắp bùng nổ trong người, hắn từ bỏ việc nói chuyện một cách bình thường với tôi, âm thầm trừng mắt với tôi, hắn ngồi phía trước, bắt chéo chân một cách cao quý, trông như một ông quan béo tốt.
"Đầu tiên là nghe lén, sau đó còn ăn trộm, có tang chứng vật chứng, rốt cuộc cô đến đây để làm gì hả?" Lúc Ma Thanh Thái nổi giận ngay cả cô Mỹ Lệ cũng không dám ra mặt chống cự, chỉ có thể nháy mắt với tôi ở sau lưng, bà sợ tôi nói thêm gì đó chọc giận hắn.
Nói thừa! Tôi sao dám chọc giận cái tên ma đầu hại nước hại dân này chứ? Có ăn no rãnh rỗi quá đâu!
"Tôi tới xem phòng.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả giọng cũng không dám nói quá lớn.
"Vậy cô xem xong chưa?" Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, không thể hiện biểu cảm đặc biệt gì khác, nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi.
"Xem xong rồi!" Nghiêm túc trả lời lại, gần như là dùng hết toàn bộ khí lực tích tụ trong đan điền ra nói!
"Cô rất hài lòng?"
"Rất hài lòng!" Vớ vẩn, căn nhà hoàn hảo như thế ai không vừa lòng? Mặc dù Ma Thanh Thái có hơi đáng sợ khó tránh nảy sinh lòng sợ hãi, nhưng người có thể vì năm đấu gạo mà khom lưng như tôi thì không chú trọng chuyện đó lắm, có ăn có ở có sống qua ngày, đối với tôi mà nói là hạnh phúc rồi.
"Vậy cô còn lằng nhằng chuyện gì? Ở đây có một bản hợp đồng, là hợp đồng cho thuê nhà nửa năm, cô coi cho kỹ, đừng có sau này thấy thiệt lại oán giận tôi."
Không biết từ đâu biến ra một bản hợp đồng, phía trên trắng đen rõ ràng, viết rất kỹ càng.
Trang thứ nhất còn khá bình thường, chỉ là nói về số tiền, thời gian thuê nhà thông thường, nhưng mà đến trang thứ hai miệng của tôi đã không thể không giật.
Ai tới nói cho tôi biết với, cái gì gọi là bên B (Người thuê nhà) sau khi ký hợp đồng sẽ trở thành bạn cùng phòng chính thức của bên A ( chủ cho thuê nhà), đồng thời là nô lệ về tâm hồn lẫn thể xác của bên B.
Tôi đọc tới hàng này cả người 囧 luôn rồi.
"Nô, nô lệ là sao?" Tôi kìm nén cơn run rẩy hỏi, còn ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin cô Mỹ Lệ giúp đỡ, đáng tiếc người đằng sau cũng chỉ biết há mồm kinh ngạc giống tôi, chứ không phản ứng gì được.
"Chính là phải nấu cơm ngày ba bữa từ thứ hai đến thứ sáu, quét dọn sạch sẽ nhà cửa, thứ 7 chủ nhật cho cô nghỉ ngơi, tôi kêu cô uống nước thì cô không được ăn cơm, kêu cô đi đằng trước thì cô không được đi đằng sau, tôi sẽ không bắt cô làm chuyện gì phạm pháp, càng không xâm phạm thân thể cô, với vóc dáng của cô tôi đây chắc chắn là bất lực." Lời này giống như sét trên trời đánh xuống làm tai tôi muốn điếc luôn.
"Vị đại hiệp này, ngài có thể đừng biến người ở trở nên đáng sợ như vậy được không, nô lệ gì đó quá là dọa người!" Nếu là nấu cơm quét dọn thì tôi vẫn có thể chấp nhận, người ngu cũng biết ba nghìn một tháng tiền nhà là hơi thấp, ở thành phố Đài Bắc tấc đất tấc vàng, một căn phòng chung một tháng đã sáu nghìn, huống chi là khu nhà cao cấp như này, cho dù cô Mỹ Lệ đồng ý cũng không có nghĩa là tôi có thể nhận.
"Tôi muốn gọi sao là chuyện của tôi, nếu cô không yên tâm thì có thể thêm vào trong nội dung công việc, một tháng ba nghìn vẫn là chúng tôi bị thiệt.
Ma Thanh Thái rất nghiêm túc cũng không hề qua loa, hắn nói kỹ càng cho tôi nghe nội dung bản hợp đồng, tôi cũng không hề lơ là mà nghiêm túc nghe, sau đó ký vào bản hợp đồng khiến tôi trong tương lai hối hận mãi thôi.
What the fuck! nếu tôi biết Ma Thanh Thái là một tên cực kỳ phiền phức, dài dòng và thích soi mói thì dù có chết tôi cũng sẽ không ký bản hợp đồng này, hắn thật sự là nguồn cơn giận dữ của tôi, là ngọn lửa của cơn giận!
Nhưng những cảm xúc này cũng phải sau này mới được trải nghiệm.
Bây giờ tôi đang rất thản nhiên tự đắc vì đã tìm được cho mình nhà ở, sắp xếp gọn gàng hành lý chuẩn bị vào ở ngày trong ngày.
Tối hôm đó cô Mỹ Lệ nấu một bàn đồ ăn để chúc mừng, ăn tới nỗi tôi chớp chớp đôi mắt trong sự hạnh phúc.
Nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, cô Mỹ Lệ ấp áp hiền lành đã tuyên bố quê nhà còn bộn bề công việc, dứt khoát vứt bỏ chiến hữu người cùng bà chịu sự áp bóc của Ma Thanh Thái (tôi), đáp máy bay trở về Nhật Bản xa xôi.
Biết được tin này tôi rất là đau lòng, đau nhất là dù tôi có đau buồn cỡ nào nữa thì cô Mỹ Lệ cũng sẽ không quay lại để cùng tôi chịu sự bóc lột của Ma Thanh Thái.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, 2 tuần nghỉ hè cuối cùng đã qua đi trong chớp mắt.
Cuộc sống chung nhà của tôi và Ma Thanh Thái vẫn cứ thế tiếp diễn, chầm chậm mà hỗn loạn như gà bay chó chạy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...