Khi nó ngất đi,Thủy Tiên cũng giả bộ ngất đi luôn,1 lát sau khi Thiên Kim phát hiện ra đã đưa 2 người vào bệnh viện,bác sĩ nói nó bị thương ở đầu do va chạm quá mạnh,còn Thủy Tiên thì….Cô ả đã mua chuộc bác sĩ nói ổng phải nói là đầu ả bị va chạm rất mạnh và gương mặt bị tát quá nhiều,hai người ở cùng một phòng,nhưng Phong lại qua bên giường ả trước làm nó có chút buồn,Phong hỏi ả:
_Sao em lại bị như vậy?
_Hức hức dạ,Băng Như ấy ạ,mới lên phòng,em thấy cậu ấy dọn phòng cực quá nên em xin làm giúp nhưng mà cô ta lại tát em,nắm tóc em giật và đập đầu em vào tường lúc đó em sợ lắm em kêu gào nhưng không ai nghe hết cậu ấy còn nói phải tránh xa anh ra nữa,hức hức!_Ả diễn như thật làm cho Phong tức giận,”Cô ta dám tát bạn gái mình sao?Được lắm!”
_Thôi em nằm nghỉ đi,anh đi mua cháo cho em ăn!
_Vâng ạ!_Rồi ả nhắm mắt với nụ cười không thể nào thâm độc hơn trên môi
……………Ở giường của nó……………
_Cô làm gì Thủy Tiên vậy hả?_Phong hét lên,cậu không thể giữ được bình tĩnh rồi
Nó nhạt nhẽo cười:
_Cô ta nói với anh như vậy ư?
Phong nắm cô tay nó:
_Phải là cô đã tát và đập đầu Thủy Tiên vào tường không?
_Đúng!_Nó nói bây giờ nó như người vô hồn,các bạn thắc mắc vì sao nó nhận ư?Vì nó ghê tởm ả (Thủy Tiên),ghê tởm tính cách “mới” của Phong,nó chỉ muốn thoát ra khỏi cái nhà quỷ quái đó thôi.
“Chát”
Phong tát nó,lần đầu tiên Phong tát nó,nó vẫn giữ gương mặt vô hồn,nó biết,cãi lại cũng không ai tin nó hết,Phong gằn từng chữ:
_Từ nay đừng ở trong căn nhà của chúng tôi nữa!Khi cô xuất viện tôi sẽ đưa cô về nhà lấy đồ!
Nó lạnh lùng:
_Không cần!Bây giờ tôi đi ngay cũng được!_Nó bước đi chậm chạp nhưng đau đớn,khi đi nó nghe thấy câu nói: “Tôi ghê tởm cô,Băng Như!”
“Tôi cũng quá ghê tởm tính cách mới của anh,Phong à!”
……………………………………
Nó nhờ Thiên Kim làm đơn xin xuất viện,dù T.Kim vẫn xin nó quay về nhà nhưng nó không chịu,nó nói muốn đi làm việc thử,những người kia ai cũng biết nó chuyển đi nhưng không ai nói lời nào cả……
…….Phải chăng họ đang luyến tiếc?
…………………………………….
Nó trở về nhà thu dọn đồ đạc,tham quan lại ngôi nhà lại một lần nữa,nó vào bếp chuẩn bị súp cho bọn họ rồi đi khỏi căn nhà ấy,nó phải đi về đâu đây?Qua nhà Lăng Nhi không được vì Lăng Nhi lo cho nó rồi quay sang 5 tên đó **** thì chuyện càng to….Bỗng một tiếng nói cất lên:
_Băng Như sao em lại xách va li đi đâu thế?
Nó ngẩng mặt lên vì người đó cao hơn nó,là chị Kim Dung,nó ngạc nhiên:
_Sao chị về vậy chẳng phải chị nói là…..
_Ông nói chị về sớm,còn 3 ngày nữa nhập học rồi em còn đi đâu nữa?
_À…..
“Rột rột”
Bụng nó biểu tình dữ dội,nó đỏ mặt nhìn Kim Dung,Kim Dung nhìn nó cười hiền:
_Về nhà chị đi,em bị đuổi ra khỏi nhà phải không?Chị nghe Vũ kể hết rồi!
_Ơ…..
_Vũ nói em qua nhà chị ở,khi nào vạch được mặt cô Thủy Tiên gì đó thì em hãy về nhà.
Nó hoảng hốt,nó không muốn quay lại ngôi nhà đó 1 chút nào cả:
_Chị ơi,chị kêu anh Vũ đừng làm gì hết ạ,cứ để vậy đi ạ,đừng nha!
_Thôi cũng được,về nhà thôi em gái của chị!
_Yes!_Nó nói,Kim Dung gọi nó là em gái thì cũng chả lạ lẫm gì,vì nó và Kim Dung kết nghĩa chị em mà
……………Ở Biệt thự hotboy……………
Phong và Tuấn đang đứng ở hành lang,hai ly cà phê đã nguội từ lâu,Tuấn nói:
_Mày tát cô ấy?
_Đúng!
Tuấn vẫn lạnh lùng như thế:
_Cô ấy đang ở đâu?
Phong cười khẩy,Tuấn cũng biết lo lắng sao ?:
_Tao không biết,mày….lo cho cô ấy ư?
Tuấn ngạc nhiên,nhấp một ngụm cà phê:
_Tao không lo cho cô ấy,tao sợ dì My thôi,dù gì thì đó cũng là cháu của dì My
_Thế à?_Rồi hai người im lặng,ánh mắt hai người cùng nhìn về một phía……
………………….Nhà Kim Dung………………….
_Cảm ơn chị đã chỉ bài cho em,không có chị chắc em chưa hoàn thành xong đống bài tập này đâu!_Nó cười khì khì nhìn Kim Dung,cô chỉ nhìn nó,cô coi nó như em gái vậy,cô đã thấy ánh mắt Thiên nhìn nó,đôi mắt trìu mến và ấm áp,khác xa với cô,Thiên nhìn cô bằng ánh mắt khác,một ánh mắt chán ghét….”Chị biết người đó là em,nhưng chị sẽ không làm hại em đâu!”
_Chị Dung!
Im lặng
_Chị Dung!
Im lặng
_Chị Dung!!!!!!!!!!!!!!!_Nó hét lên
Dung giật mình:
_À,hả chuyện gì?
_Chị bị sao vậy?
_Không,chị buồn ngủ,thôi em lên phòng đi!
_Vâng!_Nói rồi nó bước lên phòng “mới” của mình
…………………..Buổi tối………………
Nó đứng ở lang cang,nhìn những ngôi sao trên bầu trời tối mịt,nó chợt nghĩ đến Phong,người đã tát nó,nó cười khinh bỉ,nó đã hỏi chị Mai_quản gia trẻ trong gia đình của Kim Dung,chị ấy rất thẳng thắn,nó đã kể lại cho chị ấy nghe hết câu chuyện của mình,chị ấy nói: “Thế thì thằng đó đâu khác gì một thằng khùng,em nên xa thằng đó đi!” Một câu nói khiến nó bất ngờ,không ai dám nói Phong như vậy cả,nó lấy trong túi ra một chiếc điện thoại màu xanh dương,màu mà nó thích nhất,nó gắn dây phone vào để lên lỗ tai,bây giờ nó chỉ muốn nghe một bản nhạc buồn,nó cũng chả hiểu tại sao nữa…..
Nếu không là hẹn ước em đã chẳng mơ thật nhiều.
Nếu không là của nhau em đã chẳng đau vì anh.
Nếu như lời anh hứa em đã chẳng thêm vô vọng
Và những nỗi đau ngày hôm qua đến khi nào nguôi...
Bản nhạc “Hãy buông tay em” văng vẳng trong đầu nó,một giọt nước mắt chợt lăn trên gương mặt tươi hồng ấy,nó nhắm mắt hòa mình vào từng câu hát,khóc một lần cuối thôi,từ nay xem như nó không quen biết 6 người con trai ấy (Khải nữa là 6),xem như những kí ức ấy là của người khác,nó sẽ sống một cuộc sống mới (bà này thiệt là…)cuộc sống không có 6 tên đó,cuộc sống mới của nó chỉ có tiếng cười,sẽ không bao giờ có một giọt nước mắt nào nữa!Tối hôm đó,trời mưa lớn lắm,nó cảm thấy lạnh,nhắc đến lạnh nó lại nhớ đến Tuấn,một người con trai băng giá,một làn gió bay vào phòng nó…..
….Nhói lạnh….
3 ngày sau…….
Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới,nó thức dậy sớm,làm vscn,chải tóc gọn gàng,thay đồng phục mà chị Kim Dung đã đặt vào 2 ngày trước,xuống lầu nó ăn thật nhanh sau đó đi học,nhưng bị Kim Dung kéo lại nói:
_Em quên là hôm nay có buổi lễ văn nghệ à?
_Làm gì có?!
_Chị mới nói ông hiệu trưởng tổ chức đó,hồi nữa em sẽ lên biểu diễn,cho nên em không thể mặc áo dài được!
_Chứ mặc gì hả chỉ?_Nó ngu ngơ nói
Kim Dung đưa cho nó cái váy đen,nói:
_Em cứ mặc áo dài,hồi nữa lên diễn em mặc đồ này!
_Vâng ạ!
Nó và Kim Dung vào trong chiếc xe ô tô ngồi,tài xế lái chầm chậm để giữ an toàn cho 2 người
……………Đến trường……………
Kim Dung và nó chạy nhanh vào cánh gà thay đồ,nó thay xong đã bị Kim Dung lôi vô make up ,xong,tiếng ông thầy vang lên:
_Chúng ta hãy đến với tiết mục hát của bạn Băng Như
Nó bước lên sân khấu,bình tĩnh cúi chào các bạn,nói:
_Xin chào các bạn,mình là Băng Như,năm nay mình học lớp 11a2,mình xin trình bài ca khúc có tên là “Tìm anh”
Tìm lại anh trong bóng tối
Gom nhặt những giấc mơ
Đã xa rồi còn đâu ký ức xưa êm đềm
Mình em chìm trong bóng đêm…..
Cả trường im lặng nghe nó hát,giọng hát của nó sao buồn thế?Nó hát xong,vội vã chạy vào cánh gà,nó phải thay cái áo này ra mới được,khó chịu quá,bỗng một giọng nói cất lên:
_Ba ngày trôi qua,cô sống tốt chứ?
Chap này và chap trước coi như là hợp lại 1 chap nha!
Đây là cái váy nó mặc nè!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...