Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

Điện âm ầm, bóng người chập chờn, dưới ánh đèn mờ ảo, lóa mắt trong hộp đêm, mỗi người đều “high” đến không thể được nữa, trừ ba người đàn ông ngồi ở góc kia …

Bọn họ giống như đang thảo luận đại sự, hoàn toàn không để ý tới nhiều mỹ nữ tốt tới như thế, nói nhỏ, xem ra vừa đột ngột lại treo ngược quỷ.

"Bà nội hiển nhiên đã không có kiên nhẫn, Phong, em định làm gì?" Trưởng tôn Nghiêm gia, bề ngoài lịch sự lạnh lùng Nghiêm Hâm lấy ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi lên, trầm giọng hỏi.

"Nếu bà ngoại muốn chơi, chúng ta đùa với bà một chút có làm sao?"

Lắc lắc ly rượu trên tay, khóe miệng Mục Phong khẽ nhếch, xem ra có chút lưu manh: "Huống chi em là ngoại tôn, dù nói thế nào thì áp lực trên vai cũng không sánh bằng thân là trưởng tôn như anh, đúng không?"

Trong mắt Nghiêm Hâm thoáng qua một tia run sợ, anh quay đầu, dò xét người con trai đầu xp ngồi ở một bên, thong thả ung dung nói: "Quân, em thì sao?"

"Em còn lời nào hay để nói sao?"

Lạnh lùng đẹp trai một chút, Nhiếp Quân nhún nhún vai, bắp tay rắn chắc như ẩn như hiện sau lớp vải."Một trưởng tôn, một trường ngoại tôn cũng không đem uy hiếp bà ngoại để ở trong mắt, lời nói em đây cũng không bằng ngoại tôn, còn có cái gì may hay sao?"

Thì ra là ba người này cũng không phải là thế hệ bình thường, bọn họ kế tục cùng huyết mạch, là tài chính Nghiệp Long Đầu "Nghiêm thị Kim Khống" Đệ Tam Đại, trên tay mỗi người đều nắm giữ một số cổ phần Nghiêm thị gần như nhau, trong mắt người đời là những người đàn ông độc thân hoàng kim.

Mà bây giờ tụ tập tại đây là đang thảo luận đại sự xảy ra mấy ngày trước …

Người chủ trì Nghiêm gia: Nghiêm Trịnh Tố Linh gọi bọn họ tới giáo huấn, nói không chịu được cái giọng điệu gì mà "Độc thân vạn tuế" của ba đứa cháu yêu nữa, quyết định sử dụng đòn sát thủ, buộc các cháu trong ba tháng phải tìm được “chân mệnh thiên nữ”, nếu không thì thu hồi lại tất cả cổ phần Nghiêm thị.

Ba người sau khi nghe thì sắc mặt tái xanh, mấy ngày nay không ngừng bàn bạc đối sách.

"Em có thể không quan tâm, nhưng ba mẹ em đâu? Em phải ăn nói với bọn họ như thế nào?" Nghiêm Hâm chau chau mày, vân đạm phong khinh ném ra một câu hỏi, nhất thời làm Nhiếp Quân á khẩu không trả lời được.

Ba của Nhiếp Quân là Nhiếp Thế Hồng, năm đó sở dĩ cưới cô vợ kiêu căng thành thói Nghiêm gia nhị nữ Nghiêm Ngọc San, chính là vì tài lực cùng thế lực Nghiêm gia, hôn nhân hai người là hữu danh vô thực, đây là bí mật mọi người đều biết nhưng không nói ra, anh cũng không tin đôi vợ chồng coi tiền như mạng đó làm cho Nhiếp Quân xem thường bỏ đi.

". . . . . ." Nhiếp Quân nghẹn lời, sắc mặt xanh mét quay đi.

"Được rồi, được rồi, nói chuyện này làm gì?"

Bên môi Mục Phong, nụ cười chưa tắt, thoải mái mà dàn xếp: "Dù sao bà ngoại cũng nói ..., ở chung, cưới thử hoặc kết hôn toàn bộ do chúng ta quyết định, lão nhân gia bà không quản nhiều như vậy, chỉ cần trong vòng ba tháng chúng ta “đóng gói” đem một cô gái về cho bà không phải là được rồi sao?"

"Tốt nhất nên đơn giản như thế." Nghiêm Hâm hiểu rõ nhất Nghiêm Trịnh Tố Linh nhất, anh cũng không cho ràng bà nội lão hồ ly kia sẽ dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, ai biết bà sẽ dùng cái mánh khóe gì, khảo nghiệm cô gái bọn họ mang về có phải Chân Mệnh Thiên Nữ không?

"Mặc kệ các anh quyết định thế nào, phải nói trước, muốn em kết hôn tuyệt đối không có khả năng."

Nhiếp Quân hai tay đập bàn, hơi dùng sức nhanh nhẹn đứng dậy, sắc mặt khó coi rời đi.

Theo dõi bóng lưng anh từ từ đi xa, Mục Phong không khỏi cười ra tiếng: "Tiểu tử lúc nào cũng nóng này, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi."

"Không phải mỗi người cũng có thể em, nhìn đời mà cười!" Nghiêm Hâm lắc đầu một cái, Mục Phong chính là như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng có thể cười một tiếng mà qua.

Anh thân là trưởng tôn Nghiêm gia, trên vai đeo quá nhiều gánh nặng, thường bị ép tới không cách nào thở nổi, tự nhiên dưỡng thành thận trọng, tính tình không lộ ra hỉ nộ, điểm này hoàn toàn khác với Mục Phong.

"Không phải không làm được, mà là có chịu làm hay không."

Mục Phong phong độ, thoải mái mà đứng lên, xách áo khoác âu phục trên ghế dựa lên, tự nhiên rời đi.

Nghiêm Hâm đã uống vài ngụm rượu tây, ở trên chỗ ngồi một lúc lâu, sau khi thoáng hiện lên những suy nghĩ tạp nham trong đầu thì mới cầm tờ giấy trên bàn lên đi về phía quầy tính tiền.

Chịu làm thì đạt được sao?

Nếu chuyện này thật có thể dễ dàng như Phong nói, bà nội cũng không cần xuất tuyệt chiêu, bọn họ cũng không cần phiền não.

Ai ~~~

***

Đi ra khỏi hộp đêm tiếng nhạc ù ù, Mục Phong bới ra bới ra tóc, nghĩ tới lời bình Nghiêm Hâm dành cho mình.

Nhìn đời mà cười đúng không?

Nếu là thật có thể nhìn đời mà cười, uy hiếp của bà ngoại với anh căn bản không để ở trong lòng, nhưng anh cố tình chính là không muốn làm cho lão nhân gia nóng nảy, hiểu mình vẫn nên thỏa hiệp.

Chỉ là trong vòng ba tháng ngắn ngủn, muốn anh đi đâu tìm cô gái anh thích đây?

Nghe nói Nguyệt Lão trong miếu Thành Hoàng rất linh, xin gì được nấy, mặc dù anh không mê tín, nhưng mà bây giờ lại nghiêm túc suy tính có thật nên đi bái lạy cúi đầu hay không?

~~~

Mưa phùn bay tán loạn, Giang Mạnh Phi một thân trang phục, lái chiếc Motorcycles cô thích nhất đến trước tòa nhà trụ sở chính "Mục thị Kim Khống", đem xe dừng trên bãi đỗ xe trên lối đi bộ.

Bạn tốt của cô Lâm Ngọc Phượng ở làm ở bộ phận nhân sự của "Mục thị Kim khống", biết được phòng thư ký gần đây có một chỗ trống, liền nhanh chân thông báo cô tới ứng tuyển.

Bởi vì công ty trước kinh doanh không tốt nên đóng cửa, một tháng này cô đều đi khắp nơi nộp lý lịch, nhưng công việc tốt lại khó tìm, công ty lớn thì khó vào, thật vất vả có cái cơ hội này, cô đương nhiên phải nắm chặt.

Giang Mạnh Phi dừng xe, nhìn theo hậu kính sửa sang lại đầu tóc hơi rối bời, vô ý lại từ trong gương thấy có một người đàn ông đứng ở phía sau mình, quả thật dọa cô giật mình!

"Có chuyện gì sao?"

Cô xoay người, vẻ mặt không hiểu, nhìn chằm chằm tên đàn ông kia.


Anh có gương mặt góc cạnh, sắc sảo, sợi tóc tán loạn trên trán thoáng che đi cặp lông mày dày hai mắt to sáng, bên dưới sóng mũi cao là đôi môi mỏng hấp dẫn, hơn nữa vóc người có chiều cao tiêu chuẩn, cả người tựa như người mẫu nam từ trong tạp chí đi ra như vậy, bắt mắt có rất quyến rũ.

Soái ca như vậy có lẽ khiến các cô gái khác than phục hoặc ghé mắt, nhưng đối với cô, rất xin lỗi, bản thân cô không thích đàn ông quá xinh đẹp.

Dáng dấp so với nữ còn xinh đẹp hơn, muốn mặt mũi phụ nữ như cô để ở đâu chứ? Chậc chậc ~~

"Chiếc xe hạng nặng này của cô rất đẹp, hẳn là không rẻ chút nào đúng không?" Người này vừa mở miệng chính là ca ngợi, còn kì quái hỏi cô giá tiền đắt hay không.

". . . . . ."

Cô không trả lời, lòng tràn đầy đề phòng trừng mắt nhìn tên đàn ông một cái, sau đó không nói hai lời xoay người, từ bên phải phía sau trọng cơ trong túi hành lý lấy ra khóa lớn, người con trai nhìn xe yêu được khóa kỹ.

Hừ, người này không phải là muốn trộm xe cô chứ?

Đây chính là cô cắn răng, tiết kiệm nhiều năm, tìm ra một chiếc, hai mươi vạn mới mua được, bảo bối đắt đến đòi mạng khiến bao người mơ ước!

Khóa kỹ xe, từ trong túi cô lấy ra một túi giấy, đi vào tòa nhà "Mục thị Kim khống".

Bởi vì đi xe hạng măng, mặc quần thì thuận tiện hơn, nhưng hôm nay cô tới phỏng vấn, cho nên đặc biệt mang theo một bộ đồ công sở, chuẩn bị đến nhà vệ sinh công ty thay.

Giang Mạnh Phi đi vào trong tòa nhà bấm thang máy vô ý phát hiện tên đàn ông kia lại đi phía sau, thậm chí còn cùng cô đi vào trong thang máy, hại cô thực sự tức giận.

Người đàn ông này xem ra phong cách không kém, nhưng mới vừa có hứng thú "hư hư thực thực" với xe yêu của cô, bây giờ còn đi theo cô, rốt cuộc là như thế nào?

"Cô đến tầng 5 tìm ai?"

Người đó thấy cô ấn số 5, thuận miệng hỏi một câu.

Giang Mạnh Phi mím môi, không để ý tới anh.

Kỳ quái! Anh ta quản biển rộng sao? Tìm ai còn phải xin phép anh sao?

"Tiểu thư, tiểu đệ họ Mục, tên một chữ Phong, may mắn thế nào cô muốn đến công ty đi làm, nói không chừng cô người muốn tìm tôi vừa đúng biết, trò chuyện không sao chứ?"

Ý thức được cô có ý thù địch, Mục Phong vội vàng kéo mở nếp nhăn trên mặt khi cười, mặt dày cùng với cô trò chuyện.

Anh sở dĩ đối với cô gái này sinh ra hứng thú, tự nhiên là bởi vì cô cưỡi Motorcycles.

Người dân Đài Loan lái xe máy rất nhiều, nhưng phái nữ lái trọng cơ có thể đếm được, làm anh không khỏi ghé mắt.

Cô gái này có một mái tóc đen tuyền xinh đẹp, tóc dài qua vai, gương mặt trái xoan có đôi mắt sáng trong có hồn, một thân mạnh mẽ mặc quần tôn lên dáng người đẹp đẽ, đáng tiếc thái độ lại lạnh lùng, gần như muốn làm người khác tổn thương do giá rét.

Anh nói vài câu, cô lại không lên tiếng một chữ, chỉ hơi hơi chau mày, nói: "Anh họ Mục?"

"Khụ ~~"

Mục Phong ho nhẹ một tiếng, phát hiện mặc dù cô không nói nhiều, nhưng sức quan sát rất nhạy bén: "Đúng vậy, tôi họ Mục."

"Vậy. . . . . . Anh không phải sẽ “vừa đúng” là người nhà của ông chủ chứ?" Giang Mạnh Phi giống như lơ đãng xấu hổ nói.

"Ách. . . . . ."

Mục Phong chần chờ, còn tới không kịp trả lời, cửa thang máy đột nhiên keng một tiếng mở ra, anh theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy Lâm Ngọc Phượng bộ phận nhân sự đứng ở bên ngoài thang máy.

"Mạnh. . . . . . Ách, chào Tổng Giám đốc."

Lâm Ngọc Phượng thực ra định cho bạn tốt một cái ôm nhiệt tình, nhưng không nghĩ tới Mục tổng giám đốc lại đứng ở một bên, cả người cô thoáng chốc cứng đờ, cung kính lên tiếng chào hỏi, giới thiệu Giang Mạnh Phi cho anh biết: "Vị này là bạn của tôi Giang Mạnh Phi, tôi mời cô ấy đến công ty chúng ta ứng tuyển chức thư ký."

Tổng, tổng giám đốc?!

Giang Mạnh Phi trừng lớn mắt, mặt khiếp sợ nhìn Lâm Ngọc Phượng, lại nhìn "Tổng giám đốc" một chút. . . . . .

"Vậy sao? Các cô bận việc, tôi vào phòng làm việc trước."

Mục Phong nhếch miệng, vốn là anh cũng không tính nói thẳng thân phận của mình, dù sao cô chỉ là khách qua đường vô tình xuất hiện trong cuộc sống mình, không cần thiết biết quá nhiều chuyện riêng của anh, ai biết trời không chìu ý người, thân phận của anh ở trước mặt cô bị nhân viên phơi bày, muốn mặt dày tiếp tục đến gần cô cũng khó khăn, aiz ~~

"Giang tiểu thư, hi vọng chúng ta có cơ hội trở thành đồng nghiệp, cố gắng lên!"

"Cám ơn Mục tổng giám đốc, tôi sẽ nỗ lực."

Giang Mạnh Phi đè xuống cảm xúc lo lắng trong lòng, tao nhã gật đầu.

"Ừ. . . . . . Gặp lại sau, tạm biệt ~~"

Mục Phong sau khi nói xong xoay người rời đi, tuyệt không lưu luyến.

"Trời ạ! Mạnh Phi, vận khí cậu thật tốt, lại gặp phải tổng giám đốc chúng ta!" Đợi Mục Phong đi xa, Lâm Ngọc Phượng lập tức lôi kéo Giang Mạnh Phi vừa nói vừa nhảy.

"Gặp phải anh ta làm gì phải vui mừng như thế?" Giang Mạnh Phi không khỏi hỏi.

"Cô không biết được đó? Tổng giám đốc của chúng ta trong công ty là người đàn ông độc thân hoàng kim nhất, là người tình trong mộng của tất cả độc thân nữ nhân viên!"


Lâm Ngọc Phượng văng nước miếng nói "Địa vị" của Mục Phong trong công ty, không liên quan chức vị, tự nhiên vì vậy phái nữ nhìn phái nam trên lập trường tới phân định.

"Có khoa trương như vậy hay không?" Giang Mạnh Phi nghe vậy thấy buồn cười.

Cô thừa nhận Mục Phong đích xác là người đàn ông hấp dẫn, nhưng nói anh là đối tượng theo đuổi của tất cả phái nữ công ty? Này thật sự rất căng.

"Tuyệt không khoa trương, nếu là cậu có cơ hội đến công ty mình làm, sẽ hiểu lời nói của mình có thật không!" Dẫn Giang Mạnh Phi tiến về phía phòng nhân sự, Lâm Ngọc Phượng vừa đi vừa nói.

"È hèm, trước khi phỏng vấn mình phải thay quần áo trước." Cô chẳng nói đúng sai, đáp nhẹ một tiếng, cũng nhắc nhở bạn tốt cô muốn thay quần.

"Ok, không thành vấn đề!"

***

Người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, xác định kiếm được chức thư ký trong "Mục thị Kim khống", tâm tình Giang Mạnh Phi vô cùng tốt, trên mặt mang nụ cười thật to, vui vẻ ngâm nga bài hát.

Cùng người quản lý gặp mặt nói chuyện, cô mới biết vốn là vị kia thư ký bởi vì kết hôn nên đến vùng khác mà chào tạm biệt, cái chức đó đang cần gấp có người bổ sung, vì vậy quản lý cũng không muốn Mạnh Phi trở về chờ tin tức, mà ngay tại chỗ xác nhận cho cô nội dung công việc, nói hôm sau bắt đầu đi làm.

Cô và Lâm Ngọc Phượng vui vẻ đi ăn bữa trưa, sau đó lái chiếc xe yêu về nhà, ngay đầu hẻm Trung Hiếu Đông Lộ xảy ra va chạm với xe hơi, chụp ếch ngay tại chỗ!

"Ai ~~ cái người này sao lái xe như vậy?"

Giang Mạnh Phi nhếch nhác đứng lên, phát hiện mình trật chân, đầu gối bị thương, quần áo cũng bị rách, vết thương đang cảm giác đau đớn, cô căm tức vỗ nắp xe hơi kẻ gây chuyện ầm lên.

"Chính cô từ trong ngõ hẻm lao ra, cô mới có không có nhìn xe mà đi!" Lái xe xuống xe, thấy cô trừng mắt, bộ dáng không muốn buông tha người khác, nổi giận đùng đùng, chống nạnh cãi nhau với cô.

"Tôi lao ra? Nơi này đèn vàng nhấp nháy, tôi cẩn thận nhìn không có ai mới lái đi ra!" Giang Mạnh Phi bị hắn trách móc càng phát hỏa, rõ ràng là đối phương không đúng còn cãi chày cãi cối, thật là tức chết!

"Cho nên tôi nói phụ nữ lái xe hợp với mình một chút, không chú ý trước sau." Chủ xe khinh miệt hừ lạnh một tiếng.

"Liên quan gì tới phụ nữ chứ? Ông không cần nói đông nói tây!" Giang Mạnh Phi nghe xong lửa giận càng cháy càng rực, tiếp tục cùng ông ta tranh cãi ầm ĩ ngay đầu ngõ.

Hai người ở bên đường chỉ vào lỗ mũi đối phương mắng lẫn nhau, bốn phía nhanh chóng nhiều người tới xem, nhưng không có người nhảy ra chủ trì công đạo, hiện trường rất là hỗn loạn.

"Sao vậy?"

Đột nhiên có người lên tiếng, nhất thời khiến không khí của hiện trường lạnh lẽo.

"Do người này nè! Lái xe cũng không nhìn đường, đột nhiên lao ra. . . . . . Ah, là anh?"

Rốt cuộc có người ngay thẳng, Giang Mạnh Phi đang vui vẻ vì cõi đời này còn có người chính nghĩa, không nghĩ vừa nhìn tới khuôn mặt, nhất thời sửng sốt.

Thật mất mặt! Tại sao là ông chủ tương lai của cô? Gặp gỡ vô tình không khỏi làm người ta lúng túng.

"Tôi vừa lúc đi ngang qua."

Mục Phong nhìn Giang Mạnh Phi một cái, tự cho mình là người bảo hộ của cô, nói: "Tiên sinh, xin hỏi xảy ra chuyện gì?" Anh khiêm tốn lễ độ hỏi thăm đối phương.

"Ai ~~ cũng không có gì chuyện ..., chỉ là va chạm nhỏ."

Đối phương ban đầu nhìn cô một phụ nữ thì dễ ức hiếp, cố ý ở bên kia lớn nhỏ một tiếng, nhưng bây giờ thấy có người nhảy ra giúp cô, huống chi người này khi đứng so với mình cao hơn gần một cái đầu, chứ đừng cơ tay anh ta còn to hơn anh. . . . . .

Khí thế chủ xe nhất thời suy yếu không ít, giọng điệu cũng nhỏ đi rất nhiều.

Giang Mạnh Phi vốn muốn chen miệng, nhưng thấy đối phương đột nhiên thay đổi bất ngờ, cảm thấy rất buồn cười, muốn tiếp tục nhìn.

"Như vậy sao? Vậy thiệt hại của cô ấy nên tính sao?"

Mục Phong tỉnh táo nói, che cô ở phía sau mình: "Vẫn là phải tìm cảnh sát tới xử lý?"

"Hả. . . . . ."

Căn cứ theo thói quen người Đài Loan, xe ngựa đụng xe đẩy, xe ngựa sai; xe hơi đụng xa máy, xe hơi sai; tìm cảnh sát, tính thế nào anh cũng đuối lý.

"Được rồi được rồi, tiền thuốc thang tính cho tôi là được rồi chứ?" Chủ xe hơi xụ mặt xuống.

"Được, để lại phương thức liên lạc của anh, chúng tôi chi bao nhiêu, anh thanh toán bấy nhiêu, anh trả tiền mặt cũng được." Mục Phong không rầy rà, trực tiếp cùng đối phương nói điều kiện.

"Vậy anh ra cái giá, tôi trả tiền mặt là được chứ gì?"

Đối phương trợn mắt, có lẽ là sợ để lại số điện thoại thì sẽ có phiền toái ngày sau, định trực tiếp muốn Mục Phong ra cái giá, anh trả tiền là ổn.

"Tự anh nói bao nhiêu tiền hợp lý thì bấy nhiêu tiền."

Mục Phong cũng không làm khó khăn hắn, muốn hắn tự mình quyết định.

Đối phương ngẫm nghĩ, cuối cùng thanh toán hai ngàn Tân Đài tệ [*] mới đi.


[*] 2000 Tân Đài tệ (TWD) khoảng gần bằng 1 400 000 VND.

"Cám ơn anh."

Đợi chủ xe hơi sờ mũi một cái, không thể làm gì khác hơn rời đi, quần chúng vây xem cũng tản đi, Mục Phong Tướng hai ngàn nhét vào trong tay cô, cô mới cảm kích hướng tới anh nói cám ơn.

"Này không có gì, không cần nói cám ơn."

Anh cười yếu ớt, giúp cô đem xe ngã xuống đất đỡ dậy, đẩy tới một bên đầu hẻm khóa kĩ, thuận thế vỗ vỗ ghế ngồi."Ổn rồi, muốn đi chỗ nào là có thể đi đấy."

"Cám. . . . . . Á ~~"

Giang Mạnh Phi đang muốn nói cám ơn nữa, vô ý cái khẽ động đến đầu gối bị thương, làm cô bị đau đến muốn la lên.

"Sao vậy?"

Anh vô tình chú ý tới vết thương trên chân cô, để cô ngổi lên trọng cơ, còn mình ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương của cô.

Giang Mạnh Phi trong bụng căng thẳng, hoàn toàn không nghĩ tới anh đường đường là Tổng giám đốc đại nhân, lại sẽ vì kiểm tra vết thương của cô mà ngồi xổm ven đường, thật sự làm cho người khác kinh ngạc mà cảm động.

"Không sao, tự tôi có thể. . . . . ."

"Chân đã sưng thành như vậy rồi còn có thể gì nữa?"

Anh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, đứng dậy nhìn chằm chằm chân của cô ngẫm nghĩ, một lúc sau lấy di động ra gọi.

"Cái đó. . . . . ."

"Câm miệng, bây giờ bắt đầu nghe tôi."

Anh thu hồi vẻ mặt cợt nhã thường ngày, mặt nghiêm nghị ra lệnh cô yên lặng, nói chuyện với bên kia trong điện thoại.

Giang Mạnh Phi nhìn chằm chằm bóng lưng anh nói điện thoại di động, trong lòng cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua …

Thì ra là bả vai người đàn ông này rộng như vậy, khiến cô có loại cảm giác được bảo vệ . . . . . .

Thân là “lão đại” trong nhà, cô luôn luôn độc lập tự chủ, vả lại từ nhỏ lại dưỡng thành thói quen dọn dẹp cục diện rối rắm của đám em trai, em gái, hoàn toàn quên mình cũng có thời điểm cần người khác giúp đỡ, ví dụ như giờ phút này.

Khi người ta đang ngã bệnh hoặc bị thương đặc biệt yếu ớt, cũng mới chú ý mình cũng có lúc nhỏ bé vô dụng thế này, cô may mắn mình ở lúc cần nhất thì có người đúng lúc chìa tay giúp đỡ, mặc dù cô và anh cũng không quen thuộc lắm.

"Kết quả phỏng vấn của cô như thế nào?"

Sau khi cúp di động, Mục Phong đẹp trai đem điện thoại di động cất vào túi tây trang, áo sơ mi rộng mở cùng hai ông tay áo không gài, làm cả người anh phát ra một loại hơi thở nguy hiểm.

"Rất tốt, chúc mừng tôi trở thành nhân viên của anh đi!"

Giang Mạnh Phi cười vui vẻ, nhưng bởi vì té xe mà tóc loạn, xem ra có chút tiều tụy.

Nụ cười yếu ớt tiều tụy này giống như mũi tên bén nhọn, không hề báo trước, bắn vào ngực Mục Phong, anh rung mình, không tự chủ nắm chặt quả đấm.

Gặp quỷ! Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, anh lại có loại xúc động muốn cô nhét vào cánh chim mình mà bảo vệ?!

"Vậy rất tốt, tôi tin chúng ta sẽ làm việc vui vẻ."

Đáng chết, tám phần là bà ngoại đột nhiên đem anh em họ bọn họ giáo huấn, hại trong lòng anh có áp lực, nếu không cũng sẽ không suy nghĩ lung tung như thế mới đúng.

"Bộ phận nhân sự muốn cô khi nào đến công ty trình diện?"

"Ngày mai!" Cô không có suy nghĩ nhiều mà đáp nói.

"Ngày mai?"

Anh nhướng lông mày cao, cúi đầu nhìn qua chân của cô: "Tôi sợ rằng có chút khó khăn."

Một cái mắt cá chân sưng lên với mai rùa cũng không khác nhau lắm, cùi chỏ, đầu gối, quần áo cũng bị mài đến một số gần như rách, chắc hẳn sau khi cởi quần áo ra, trên người nhất định có rất nhiều vết thương. . . . . .

Anh nhắm lại mắt, ra lệnh mình chỉ tưởng tượng tay cô và da thịt trên đầu gối, không cho phép mở rộng.

"Không sao, tôi về lấy rượu thuốc bôi lên là ổn rồi."

Giang Mạnh Phi ra dấu “ok”, đang chuẩn bị lên xe yêu quý của mình, vô ý cái khẽ động vết thương trên người lại đau, làm cô nhíu mày.

"Bộ dáng cô như vậy còn muốn lái xe?"

Mục Phong tức giận rút chìa khóa, không để cô hành động thiếu suy nghĩ: "Bị thương trong hai mươi bốn giờ không thể xoa bóp, cô có học y học thông thường hay không?"

"Anh?"

Cô nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay anh, mặt kinh ngạc la ầm lên.

"Tôi gọi người lái xe tới rồi, chờ một chút tôi đưa cô đến bệnh viện."

Tựa như đối xử với điện thoại, anh lấy chìa khóa cô bỏ vào túi, rõ ràng không để cho cô lái xe.

"Tự tôi sẽ lái xe, trả chìa khóa cho tôi."

Cô nguy hiểm hé mắt, chưa từng gặp qua thằng cha nào vô lại như vậy.

Coi như anh là ông chủ tương lai của cô thì sao, ông chủ cũng không thể coi trời bằng vung, bá đạo như vậy.

"Không trả."

Cô gái này có thể đừng cậy mạnh hay không? Anh quay mặt, nhìn về đường lớn, giống như đang tìm cái gì.

"Cái người này. . . . . . Chẳng lẽ anh muốn có xe của tôi?" Nếu không anh ta sao cứ chiếm chìa khóa xe của cô không trả?


"Tôi muốn có xe của cô?!"

Mục Phong chỉ lỗ mũi mình, ở bên tai cô cắn răng nói nhỏ: "Cô yên tâm, công ty của tôi kinh doanh rất bình thường, cho dù muốn mua mấy trăm chiếc xe hạng nặng cũng không thành vấn đề, làm sao có thể mơ ước xe cô?"

"Nếu không anh đem chìa khóa trả tôi đi!"

Anh đột nhiên tới gần, Giang Mạnh Phi ngửi được vị đàn ông dễ chịu trên người anh, nhịp tim bất giác tăng nhanh, có chút bối rối mà nói.

"Cái chìa khóa để chỗ tôi, thuận tiện gọi người tới giải quyết."

Anh tức giận nhìn chằm chằm cô, chính là không đem chìa khóa còn cô: "Yên tâm đi! Tôi muốn thì cũng là xe lớn, cần xe nhỏ 20 vạn của cô làm gì?"

"Hừ!"

Đúng rồi! Anh ta là ông chủ lớn, xem thường xe nhỏ của cô, nhưng mà đây là xe cô khổ cực kiếm tiền mua, anh biết cái gì chứ? Hừ ~~

"A! Xe tới rồi."

Cô còn tới không kịp đem cảm tưởng đối với anh nói ra thì anh đột nhiên ném ra một câu, sau đó đưa tay vẫy vẫy với một xe cách đó không xa.

"Lên xe."

Sau khi anh mở cửa xe ra, bàn tay không nói lời gì chống cánh tay của cô, chuẩn bị nhét cô vào trong xe.

"Tôi nói rồi, tôi có thể tự đi mà!"

Từng động tác rất nhỏ cũng làm cho cô đau nhíu lông mày, cô thử khước từ ý tốt của anh.

"Nhanh lên một chút, phía sau có xe tới rồi, đợi chút bị ấn còi."

Như không nghe thấy cô khước từ, anh vẫn thúc giục, cẩn thận lấy tay che ở phía trên đầu cô, không để cho cô đụng vào mui xe.

Trong lúc Giang Mạnh Phi và anh đang giằng co lên xe, bất ngờ phía sau quả nhiên có xe tới, vả lại chiếc xe kia thật đúng như anh nói, không nể mặt nhấn còi inh ỏi, dưới sự thúc giục của xe sau, cô không thể không lên xe.

"Lái xe, đến bệnh viện."

Mục Phong đi theo lên xe ngồi ở bên cạnh cô, ngồi xuống nhất định chỉ hướng đi.

"Anh là anh họ em, không phải tài xế, làm phiền em thêm chữ “mời”." Nghiêm Hâm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn anh một cái.

"Không có cách khác, xe em bị kéo đi còn chưa kịp lấy, nếu không anh cho rằng em thích gọi anh tới chở chắc?" Mục Phong không để ý, ngược lại cười đáp lễ Nghiêm Hâm một câu: "Đi bệnh viện xong, anh còn phải đi lấy xe với em nữa."

"Ai bảo em dừng xe bậy bạ, bị kéo đi là đáng đời." Nghe được anh oán trách như thế, Nghiêm Hâm không nhịn được bật cười, ý xấu đạp vào chỗ đau của anh.

Không có biện pháp, ai bảo anh không cẩn thận nhận điện thoại người này, Mục Phong vừa mở miệng liền hỏi anh ở đâu, anh thuận miệng nói ra tên đường phố, thật trùng hợp là ở gần đây, mới có thể bị Mục Phong chộp tới làm tài xế, thật sự rất xui xẻo, khi về anh hiển nhiên phải đòi lại công bằng.

"Em nào biết ăn xong bữa cơm thì xe đã bị kéo chứ?"

Đều do anh mải mê quán thịt kho cơm ven đường, muốn nói tùy tiện tìm chỗ ngồi dừng một cái, cơm nước xong đã, không nghĩ tới mới chỉ mấy phút mà xe đã bị kéo: "Em chỉ có thể nói đại đội giao thông “trách nhiệm” quá mức rồi."

"Phụt ~~" Giang Mạnh Phi nghe vậy không nhịn được, cười ra tiếng.

Người có xe cũng biết, tâm trạng xe bị kéo đi vừa ảo não lại phát điên, không kể là xe hơi hoặc xe máy, bị kéo đi cũng rất tức giận, chứ đừng nói tiền phạt lúc lấy xe, thật là đau lòng người mà.

Chỉ là ông chủ tương lai của cô hiển nhiên không có hận đời như vậy, lần đầu cô nghe được "Người bị hại" khen tặng đại đội giao thông như thế, thật sự là. . . . . . Rất có sáng ý cũng quá ủ rũ rồi.

"Không tệ, còn cười được chứng tỏ chân cũng không đau lắm."

Mục Phong liếc cô một cái, không có lương tâm nói câu sau, vì cô giới thiệu "Công thần" chở khách phía trước: "Tên kia là anh họ tôi, người nối nghiệp『 Nghiêm Thị Kim Khống 』 Nghiêm Hâm."

"Xin chào, em tên là Giang Mạnh Phi, cám ơn anh đã đặc biệt tới đây."

Làm phiền người khác là chuyện cô không thích làm nhất, nhưng mà nếu đã thành sự thật, cô cảm kích tự đáy lòng, hoàn toàn không để ý Mục Phong giới thiệu Nghiêm Hâm thì đặc biệt nhấn mạnh thân phận của đối phương.

"Không sao đâu."

Nghiêm Hâm xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô gái phía sau, đem tiêu điểm chuyển tới trên người Mục Phong, đáy mắt có ý điều tra: "Bạn mới?"

Phụ nữ theo Mục Phong quá nhiều, nhiều đến mức làm người ta vĩnh viễn không muốn làm rõ quan hệ giữa phụ nữ bên cạnh nó rốt cuộc là gì, vì vậy Nghiêm Hâm mới đi hỏi thăm trước.

Chỉ là khi cô gái này ở biết anh là người nối nghiệp "Nghiêm Thị Kim Khống" thì ánh mắt, vẻ mặt cũng không để lộ ra bất kỳ vui mừng nào, nếu như không phải là giả vờ, như vậy anh sẽ không đánh giá thấp cô.

"Không phải, cô ấy là nhân viên công ty em, mới vừa rồi tại đầu đường xảy ra chút chuyện ngoài ý, vừa lúc em thấy, mới có thể gọi điện thoại nhờ anh tới đây." Mục Phong hời hợt nói.

"Đúng rồi, anh có thể trả chìa khóa cho tôi chưa?"

Nói đến chuyện ngoài ý muốn kia, Giang Mạnh Phi mới nhớ tới trước đây không lâu bị anh rút chìa khóa từ trên xe đi, vội vàng đưa tay đòi lấy lại.

"Đừng làm ầm lên, tôi đã quên chuyện này rồi."

Mục Phong vỗ xuống cái trán, nhún nhún vai, không có ý định trả chìa khóa: "Tới bệnh viện xem vết thương cô trước, nghe bác sĩ nói thế nào đã!"

"Có ý gì?"

Nếu không phải biết thân phận địa vị của anh, bằng vào việc anh ta lấy chìa khóa cô, cô thật đúng là không thể không hoài nghi anh ta có ý xấu với xe cô.

"Nếu là chỉ là vết thương nhỏ, vậy chúng ta trở về lấy xe cô; nếu tương đối nghiêm trọng thì . . . . . ."

Anh tạm ngừng, khóe mắt nghiêng mắt nhìn đến khuỷu tay bị thương của cô, nhíu lại mi tâm: "Tôi tìm người đem xe cô đưa về nhà."

Nghe vậy, Nghiêm Hâm thần sắc quỷ dị, nhìn trộm Giang Mạnh Phi qua kính chiếu hậu.

Anh hiểu Mục Phong, biết Mục Phong với mỗi người đàn bà đều có nói, có cười, thái độ cũng có chút ngả ngớn, nhưng bá đạo đối với phụ nữ? Đây chính là lần đầu!

Anh có dự cảm, sự xuất hiện của nữ đồng nghiệp này có lẽ sẽ khiến cuộc sống tương lai xuất hiện thay đổi đáng mong chờ . . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui