Sống Chung Sau Ly Hôn

Tô Dao và Cố Nguyên ngồi túc trực trong phòng bệnh
chăm sóc mẹ Tô Dao suốt một đêm. Sáng sớm hôm sau, nhận được tin, bố Tô Dao vội
vã đi từ Bình Thành lên.

“Các con đi đón cháu đi.”

Bố Tô Dao nhìn sâu và mắt Tô Dao và Cố Nguyên:

“Còn ở bệnh viện, bố sẽ chăm sóc mẹ. Cứ gửi con mãi ở
bên nhà người khác cũng không tốt, sắp đến Tết rồi.”

Tô Dao dạ một tiếng, chuẩn bị cùng Cố Nguyên rời đi
thì bị bố Tô Dao giữ lại: “Cố Nguyên, con đi đón Tô Thư. Dao Dao, con đừng đi,
bố có chuyện muốn hỏi con.”

Cố Nguyên nhìn Tô Dao khích lệ, vỗ nhẹ vào vai cô rồi
đáp lại lời bố Tô Dao, sau đó anh đi đón Tô Thư.

Phòng bệnh vô cùng yên lặng. Đây là phòng đôi nhưng
lúc này chỉ có một mình mẹ Tô Dao, sau khi Cố Nguyên đi khỏi, trong phòng chỉ
còn lại ba người.

Bố Tô Dao thở dài, kêu Tô Dao ngồi xuống bên cạnh:
“Dao Dao, con và Cố Nguyên rốt cục có chuyện gì? Tại sao lại làm mẹ tức giận ra
nông nỗi này?”

Bố Tô Dao khẽ dừng lại: “Bố và mẹ con không yên tâm về
con và Cố Nguyên nên mới để mẹ con đi ngặm tới thăm hai đứa. Con phải biết
những lời nói của dì Cố Nguyên hai ngày trước có thể sẽ khiến người phụ nữ mang
ô nhục cả đời.”

“Nó không vụng trộm.”

Mẹ Tô Dao nằm trên giường đột nhiên cất giọng lạnh
băng: “Con gái ông và con rể ông đã ly hôn rồi, người ta nói bây giờ con gái
ông sống độc thân, có theo đuổi cũng là chuyện bình thường.”

“Cái gì?”

Bố Tô Dao “hả” một tiếng rồi đứng dậy, nhìn Tô Dao một
cách nghiêm khắc: “Tô Dao, con hãy nói cho rõ ràng, chuyện như thế nào?”

“Ba.”

Tô Dao không biết phải giải thích với ông về cuộc hôn
nhân của mình ra sao.

“Nói như vậy là việc con và Cố Nguyên ly hôn là sự
thật?”

Tô Dao gật đầu: “Là thật.”

“Ly hôn bao lâu rồi?”

Bố Tô Dao không nổi giận đùng đùng như mẹ Tô Dao, ông
bình tĩnh đến phát sợ. Ông chầm chậm ngồi xuống, nhìn con gái một cách nghiêm
khắc.

“Hơn nửa nă

“Tại sao lại ly hôn?”

Tô Dao khẽ cắn môi dưới, làm sao có thể nói với bố mẹ
nguyên nhân ly hôn của mình, chẳng lẽ nói rằng cuộc hôn nhân của cô và Cố
Nguyên ngay từ đầu chỉ là một vở kịch, cô vì muốn cho Tô Thư một danh phận hợp
pháp, còn Cố Nguyên là vì trả nợ?

Cho đến tận hôm nay Tô Dao mới nhận thức được, hôn
nhân không phải là thức có thể dùng để trao đổi hoặc có thể coi như trò chơi.
Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu được xây dựng trên một nền tảng không thành khẩn
đã chứa đựng những nhân tố rủi ro sâu bên trong đối với tương lai.

Tất cả những gì xảy ra bây giờ đều là sự báo ứng cho
hành động bồng bột của cô.

Tô Dao im lặng không nói gì. Bố Tô Dao nắm chặt tay
lại, cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình, giọng hết sức bình tĩnh: “Có phải
là vì những năm trước đây Cố Nguyên luôn ở bên ngoài không lo gì đến gia đình,
vì vậy con đã có người khác hay không?”

“Ba, không phải như vậy.”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn cha mình: “Con và Hứa Đông Dương
gặp nhau là sau khi về tới Nam Thành…”

“Con về Nam Thành được bao nhiêu thời gian?”

Mẹ Tô Dao quay sang nhìn con gái mình: “Người đàn ông
đó trong một thời gian ngắn như vậy đã đối với con như vậy sao? Tô Dao, tới bây
giờ con còn không chịu nói thật với bố mẹ?

“Dao Dao, hôm hai lăm khi dì Chân nói con, bố mẹ đều
đứng về phía con.”

Bố Tô Dao vỗ nhẹ tay an ủi mẹ Tô Dao, ra hiệu cho bà
không nên nói tiếp: “Chúng ta đều cảm thấy con gái của mình không phải là người

như vậy nên mới ủng hộ con một cách vô điều kiện. Sau này vẫn còn sợ con ở đây
bị Cố Nguyên ức hiếp nên mới để mẹ con vội tới đây. Bây giờ Cố Nguyên không có
ở đây, trước mặt bố mẹ mình, con nên nói thật cho chúng ta biết.”

Tô Dao cảm thấy có một áp lực nặng nề khiến mình dường
như không thể chịu đựng nổi. Nếu thừa nhận nguyên nhân khởi nguồn của cuộc hôn
nhân này là một thỏa hiệp giữa cô và Cố Nguyên thì sẽ lộ ra thân thế của Tô
Thư, nếu lộ ra điều này thì sẽ có lỗi với Cố Nguyên, đúng như lời dì Chân hôm
trước đã nói, là mình cắm sừng cho Cố Nguyên.

Tô Dao đang trong lúc do dự thì cử phòng bệnh bị đẩy
mạnh. Ba người trong phòng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mẹ Cố Nguyên đang đứng
ở cửa phòng với nét mặt tức giận. Tay bà vẫn còn cầm một giỏ hoa quả, nhìn dáng
vẻ có lẽ là vội vã tới thăm mẹ Tô Dao khi vừa nhận được tin. Chỉ là không biết
bà đã đứng ở ngoài phòng bệnh bao lâu, và nghe đã nghe được gì.

“Bà thông gia.”

Bố mẹ Tô Dao nhìn nhau, mẹ Tô Dao nghiêng mình gượng
ngồi dậy thì bị bố Tô Dao ngăn lại, ông vội đi ra đón: “Chị tới Nam Thành sao
không nói một tiếng để Dao Dao đi đón…”

“Nói với mọi người thì sẽ không nghe được vở kịch hay
như vậy, cũng sẽ không biết gia đình nhà họ Tô các người đã làm những việc có
lỗi với gia đình họ Cố nhà tôi, vẫn còn ru ngủ nhà tôi.

Mẹ Cố Nguyên đay nghiến, bố Tô Dao vốn định đưa tay ra
đỡ lấy giỏ hoa quả, nghe vậy chết sững, ông thở dài: “Bà thông gia, chúng tôi
thực sự là mới biết chuyện của hai đứa. Chị nhìn xem, chẳng phải mẹ Tô Dao tức
đến mức phải nằm viện sao?”

Mẹ Cố Nguyên không để ý tới lời bố Tô Dao nói, ném giỏ
hoa quả lên giường bệnh còn trống bên cạnh rồi đứng quay lưng lại với Tô Dao
đang đứng trước mặt bà: “Tô Dao, con nói xem, họ Cố nhà ta có điểm nào có lỗi
với con? Cố Nguyên nhà ta, cần tài có tàu, cần tướng mạo có tướng mạo, làm sao
không tìm được một người con gái tốt? Làm sao lại với phải con hồ ly tinh như
con?”

“Bà thông gia.” Bố Tô Dao thấy mẹ Cố Nguyên càng nói
càng quá đáng, biết rõ bà là người tính khí nóng nảy, vội lên tiếng ngăn cản:
“Việc các con, chúng ta không phải là vẫn chưa làm rõ hay sao?”

“Làm rõ? Còn muốn là rõ như thế nào nữa!”

Mẹ Cố Nguyên quay đầu nhìn bố Tô Dao, giọng càng lúc
càng nặng nề: “Bây giờ thì làm sao, lẽ nào Cố Nguyên nhà chúng tôi có lỗi với
Tô Dao nhà các người? Là Cố Nguyên nhà chúng tôi ra ngoài tìm phụ nữ hay là Tô
Dao nhà các người ra ngoài tìm đàn ông? Tôi nói nó là hồ ly tinh thì có chỗ nào
là sai?!”

Giọng của mẹ Cố Nguyên càng lúc càng lớn, tiếng của bà
càng lúc càng lanh lảnh khiến cho những bệnh nhân và thân nhân ở phòng bệnh
khác vây tới xem, các y tá cũng đứng ở cửa nhìn vào, nhưng thấy mẹ Cố Nguyên
như vậy không ai dám vào khuyên can.

Bố Tô Dao “Ai da” một tiếng, không chịu nổi những lời
chỉ trích của mẹ Cố Nguyên: “Không phải chúng tôi đang hỏi là tại sao Dao Dao
và Cố Nguyên ly hôn…?

“Ly hôn!”

Giọng mẹ Cố Nguyên bỗng chốc vút cao. Tô Dao quay ra
nhìn bố. Bố Tô Dao bây giờ mới nhớ ra là mẹ Cố Nguyên vẫn chưa biết chuyện Tô
Dao và Cố Nguyên đã ly hôn nên mới ăn nói hàm hồ, đúng là càng nói càng sai.

“Được rồi, được rồi.”

Mẹ Cố Nguyên tức đến mức toàn thân run lên: “Con gái
các người ra ngoài tìm đàn ông, thì ra đã tìm được và tới mức ly hôn với Cố
Nguyên nhà chúng tôi, thế mà vẫn còn giấu gia đình chúng tôi. Đúng là thiệt
thòi cho Cố Nguyên nhà tôi thật thà, có người đàn ông nào có thể chịu được sự
sỉ nhục như vậy, thế mà nó vẫn giúp đỡ nhà các người, còn đưa con gái các người
về nhà đón tết. Đón tết, đón tết á, tôi nhổ vào.”

Mẹ Cố Nguyên đổi hết tội lỗi lên đầu Tô Dao: “Tô Dao à
Tô Dao, ta và bố Cố Nguyên nhìn cô lớn lên, nhưng thực là không nhìn ra, bề ngoài
thì cô tỏ ra nhu mì, nhưng sau lưng thì cô là con rắn độc! Cố Nguyên nhà chúng
ta rốt cục đã ăn bùa mê thuốc lú gì mà bị cô ức hiếp tới mức này, thế mà còn
chẳng nói năng gì…”

Tình cảnh càng lúc càng tồi tệ nhưng Tô Dao không thể
giải thích, bố Tô Dao cũng không thể phản bác lại, mẹ Tô Dao thì tức đến mức ôm
ngực, bên ngoài người vây quanh càng lúc càng đông, đột nhiên có tiếng lanh
lảnh vọng tới: “Bà nội!”

Cố Nguyên ôm Tô Thư len vào trong đám đông, Tô Thư
tuột xuống khỏi vòng tay Cố Nguyên, nhào vào lòng mẹ anh: “Bà nội!”

Mẹ Cố Nguyên nhìn thấy Tô Thư đành nuốt những lời còn
lại, một tay bế cháu, thơm má con bé, một tay ôm lấy mặt: “Tô Thư ngoan, bà nội
thơm một cá

Tô Thư thơm xong bà nội lại nhào vào lòng bố Tô Dao:
“Ông ngoại! Bà ngoại!”

Sự xuất hiện của trẻ nhỏ khiến không khí có vẻ dịu

xuống. Dù người lớn có mâu thuẫn căng thẳng đến đâu cũng đều không muốn tạo
thành ám ảnh trong tâm lý trẻ nhỏ, vì vậy mà căn phòng bỗng chốc trở nên im
lặng.

“Về nhanh vậy à?”

Bố Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Cố Nguyên gật gật
đầu: “Vâng, nhà trợ lý của con cách viện không xa.”

Quét mặt nhìn qua, cộng thêm với việc khi đi lên tầng
nghe thấy tiếng ồn áo tức giận, Cố Nguyên đã biết xảy ra chuyện gì, anh quay ra
đóng cửa phòng bệnh lại: “Trong nhà xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, chẳng có gì đáng
xem cả, mọi người về đi.”

Hai y tá đứng ở cửa nhìn Cố Nguyên tỏ vẻ đồng tình với
anh, người đàn ông xuất sắc như vậy tại sao lại bị cắm sừng. Một y tá nhân đó
lên tiếng cảnh báo: “Này anh kia, trong viện không được gây lộn xộn.”

“Được.”

Cố Nguyên đáp lại rồi đóng cửa phòng bệnh, anh quay
người kéo rèm cửa sổ xuống, ngăn những ánh mắt tò mò từ bên ngoài. Làm xong
việc, anh mới đến bên Tô Dao, nhìn mẹ mình, cất giọng buồn: “Mẹ, việc chưa rõ
ràng mẹ đã om sòm lên làm gì, đây là nơi công cộng, để người ta nghe được thì
hay lắm sao?”

“Làm sao à? Danh dự của con không phải đã vợ con làm
cho mất từ lâu rồi à?”

Mẹ Cố Nguyên gườm gườm nhìn con trai. Không hiểu Tô
Dao đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó bênh chằm chặp như vậy?

“Cố Nguyên, con và Tô Dao rốt cục tại sao lại ly hôn?
Con nói đi, ba tin con.” Bố Tô Dao lên tiếng. Lời nói của ông khiến ánh mắt của
các bậc phụ huynh đều đổ dồn vào anh, mọi người đang đợi anh giải thích.

“Mấy năm trước con bôn ba bên ngoài, thời gian ở nhà
rất ít. Khi đó Tô Dao vừa đi làm vừa chăm sóc Tô Thư, con không hề có chút
trách nhiệm nào khiến cô ấy buồn phiền, nghĩ rằng không có cách nào để sống
chung với con được nữa, vì vậy đợi con từ nước ngoài về rồi đưa ra yêu cầu ly
hôn.”

Cố Nguyên ôm chặt Tô Dao: “Là con có lỗi với Dao Dao,
con không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, cũng không làm tròn trách
nhiệm của một người cha.”

Lời nói của Cố Nguyên khiến căn phòng phút chốc trầm
lắng. Cố Nguyên cúi đầu, bóp chặt tay Tô Dao: “Sau khi ly hôn với Dao Dao, con
mới nhận ra lỗi của mình, vì vậy con mới quay lại đề nghị cô ấy đừng nói chuyện
chúng con ly hôn cho gia đình, hi vọng cô ấy cho con thêm một cơ hội để tiếp
tục cuộc hôn nhân của chúng con.”

Giọng anh bình tĩnh, thái độ thành khẩn như liều thuốc
trấn an khiến cha mẹ hai bên đều cảm thấy bình tâm hơn. Từ trước tới nay Cố
Nguyên làm việc gì cũng luôn thỏa đáng, vì vậy lời anh nói mọi người có thể tin
tưởng, không hề nghi ngờ.

Bố mẹ Tô Dao quay sang nhìn nhau, bố Tô Dao nhìn Tô
Dao rồi nói: “Vậy người đàn ông đó là như thế

“Ba” – Cố Nguyên thở ra nhẹ nhõm – “Dao Dao tuy đã là
mẹ của đứa bé năm tuổi nhưng cô ấy xinh như vậy, tính cách nhu mì, lại độc thân
nên đàn ông bên ngoài theo đuổi là chuyện hết sức bình thường. Trên thực tế thì
chuyện người đàn ông đó con cũng biết. Dao Dao đã từ chối anh ta rất nhiều lần
rồi, nhưng anh ta vẫn kiên trì. Chúng con không ngờ lại xảy ra chuyện ngày hôm
nay, còn khiến mẹ giận quá phải vào viện. Thực sự chúng con xin lỗi, đều là vì
chúng con xử lý sự việc không khéo.”

Cố Nguyên cũng giống như bao nhiêu lần trước, là chiếc
ô che chở cô, anh luôn đứng ra xử lý những việc mà cô không thể đối diện.

Mẹ Cố Nguyên nghe những lời nói của con trai nên cũng
có phần dao động: “Lời con nói là thật sao?”

“Vâng, là sự thực.”

Cố Nguyên cúi đầu nhìn Tô Dao, chỉ có cô là nhìn thấy
những lời cảnh cáo trong mắt anh: “Anh tin rằng không có một người đàn ông nào
có thể chịu đựng những việc như thế này, vì thế…” – ánh mắt của anh trở nên
trìu mến – “Dao Dao, hãy hứa với anh là chúng ta sẽ tái hôn, anh tin em.”

“Các con à.”

Bố Tô Dao thở dài một tiếng: “Một đứa thì sắp ba mươi,
một đứa thì đã ba mươi mấy rồi, còn coi hôn nhân như trò chơi sao, nói kết hôn
là kết hôn, ly hôn là ly hôn. Nếu không phải các con đã ly hôn thì làm sao có
thể tạo cơ hội cho người khác chen chân vào?”

Lời nói của bố Tô Dao tuy là chỉ trích nhưng nghe
giọng của ông dường như đã tin lời nói của Cố Nguyên và cũng đã tha thứ cho họ.


“Mẹ, con biết là mẹ giận.”

Cố Nguyên quay sang nhìn mẹ của mình: “Mẹ thấy Dao Dao
lớn lên từ bé, cô ấy là người như thế nào chẳng lẽ mẹ không hiểu rõ? Cô ấy là
con dâu của mẹ bao nhiêu năm nay, có chỗ nào có lỗi với con? Trước đây khi con
còn bôn ba bên ngoài, mọi việc trong nhà không phải là cô ấy đã lo sao? Khi đó
cô ấy không hề có lỗi với con, vậy mà vừa tới Nam Thành một thời gian làm sao
cô ấy có thể làm những việc có lỗi với con được?”

Lời nói này của Cố Nguyên đã làm tiêu tan những nghi
hoặc cuối cùng trong tim bà. Bà ngượng ngập nhìn nhà Tô Dao, nhớ lại những lời
vừa rồi của mình, nhưng ngay lập tức chẳng thể xuống giọng được.

“Mẹ con là người trực tính, chúng ta biết nhau bao
nhiêu năm nay, bà ấy là người thế nào chúng ta còn không biết sao? Huống hồ sự
việc này đừng nói mẹ con có thể hiểu nhầm mà chúng ta cũng rất tức giận.”

Bố Tô Dao vội vàng gỡ rối cho mẹ Cố Nguyên: “Dù nói
thế nào, là hiểu nhầm thì tốt rồi. Chúng ta hiểu các con không muốn cho gia
đình biết những chuyện thế này. Nhưng bây giờ thì chuyện này gia đình cũng biết
rồi, nếu con và Cố Nguyên có ý định tái hôn thì phải làm luôn đi, đừng để lâu,
đêm dài lắm mộng.”

“Đúng, đúng” – Mẹ Cố Nguyên mặt đỏ bừng, bước tới gần
giường mẹ Tô Dao, nắm lấy tay bà – “Chị à, tính khí của em… ầy…”

“Tính này của cô!”

Mẹ Tô Dao nhìn mẹ Cố Nguyên một cái, tỏ ý trách, nhưng
hai bà nắm chặt lấy tay nhau, nhìn dáng vẻ thì những hiểu lầm về con cái đã
tiêu tan, hai bên vẫn tiếp tục làm thông gia tốt.

An lòng bố mẹ hai bên, việc ở bệnh viện thì có mẹ Cố
Nguyên và bố Tô Dao chăm sóc, Cố Nguyên lái xe đưa Tô Dao và con về nhà.

Tô Thư chơi ở phòng bệnh một lúc nên đã thiếp đi, Tô
Dao nhẹ nhàng bế con lên xe. Suốt dọc đường đi hai người không nói với nhau câu
nào, đến khi về nhà đặt con lên giường, Tô Dao mới bước tới đằng sau Cố Nguyên,
vòng tay ôm lấy anh: “Cảm ơn anh.”

Cố Nguyên khẽ hít một hơi nhè nhẹ rồi nắm chặt lấy hai
tay của Tô Dao, kéo cô ra trước mặt mình: “Dao Dao, anh hi vọng là trải qua
những việc như vậy có thể khiến em giữ được quyết tâm ở lại bên anh. Em hãy nhớ
tới sự lựa chọn của mình, chúng ta mới có thể là người một nhà.”

Tô Dao gật đầu. Cố Nguyên nhìn sâu vào mắt cô: “Lúc
trước khi anh đi đón Tô Thư, Hứa Đông Dương có điện thoại cho anh, nói em ngày
mai tới công ty để làm các thủ tục bàn giao. Anh ấy để em đi.”

Mẹ Tô Dao nằm viện hai ngày, sau khi kiểm tra không có
gì nghiêm trọng nên đã làm thủ tục xuất viện, Tô Dao đón bà về nhà Cố Nguyên
nghỉ ngơi.

Mẹ Cố Nguyên lo lắng bố Cố Nguyên ở nhà nên sang ngày
thứ ba đã trở về Bình Thành. Tết năm nay, quyết định cuối cùng là bố mẹ Tô Dao
sẽ đón tết ở nhà Cố Nguyên và Tô Dao tại Nam Thành.

Sắp đến ngày cuối năm, cả thành phố Nam Thành dường
như trở nên tĩnh lặng. Dòng người đông đúc trên phố mấy ngày trước không biết
đã đi đâu hết, con phố trong ngày đông trở nên cô quạnh.

Buổi tối đêm ba mươi, bên ngoài đốt những tràng pháo
lớn, sáng sớm m một, Tô Dao và Cố Nguyên bị những tiếng pháo làm cho giật mình
thức giấc. Đêm hôm trước vì đón giao thừa tới tận sáng mới ngủ, mới sáng sớm đã
bị đánh thức nên Tô Dao lười biếng không muốn dậy. Cố Nguyên đưa tay ra kéo cô
nằm gọi trong vòng tay mình.

Anh cúi xuống hôn lên trán cô. Tô Dao lắng nghe những
tiếng động vọng lại từ bên ngoài, hình như mẹ cô đã thức dậy, đang chuẩn bị đồ
ăn sáng trong bếp.

Bố mẹ đều đã lớn tuổi, thời gian ngủ càng lúc càng ít.
Mẹ Tô Dao lần này vì tức quá nên mới phải nhập viện. Tô Dao tới bây giờ vẫn cảm
thấy rất hối hận và sợ hãi, nghe thấy tiếng mẹ, cô cũng vội vã ngồi dậy.

“Em không ngủ nữa à?”

Cố Nguyên nhìn Tô Dao rồi quay sang cầm lấy chiếc điện
thoại đặt ở đầu giường, nhìn qua một cái, giọng anh có phần lười biếng: “Dao
Dao, sáng mồng một mà, bây giờ mới bảy giờ.”

“Anh ngủ đi, em ra ngoài giúp mẹ.”

Tô Dao nói rồi rời khỏi phòng. Mẹ cô quả nhiên là đã
thức dậy, đang bận bịu trong bếp, Tô Dao bước tới, đón lấy chiếc chảo từ tay
mẹ: “Mẹ, mẹ vừa ra viện, sao mẹ không nghỉ ngơi, nằm yên tĩnh dưỡng, sao mới
sáng sớm đã dậy rồi.”

Mẹ Tô Dao tiện tay đưa những thứ đang cầm cho Tô Dao:
“Tuổi cao rồi, tỉnh rồi nằm trên giường cũng không ngủ được, chi bằng dậy sớm
một chút làm đồ ăn sáng cho cả nhà.”

Tô Dao không nói gì tiếp, quay sang lấy vài quả trừng
gà từ trong tủ lạnh để chuẩn bị làm bánh trứng. Mẹ Tô Dao nhìn ra bên ngoài:
“Cố Nguyên vẫn còn ng

“Vâng. Tối qua thức đón giao thừa muộn như vậy.”

Tô Dao nói rồi đập trứng vào nồi. Tiếng “rắc rắc” vang
lên, mùi thơm bỗng chốc lan tỏa khắp nơi.

“Trước đây khi con nói đi theo Cố Nguyên, nói thực là
bố mẹ vẫn có chút lo lắng.”

Mẹ Tô Dao dựa lưng vào tủ bếp nhìn cô: “Cố Nguyên cái
gì cũng tốt, chỉ là thích nhiếp ảnh, khi đó vẫn chưa phải là ngành nghề gì,
cũng may sau khi hai đứa kết hôn nó cũng tu tâm nên cũng tu chí làm ăn ở nhà.
Lần này xảy ra chuyện như vậy, nhìn tình cảm của nó đối với con, mẹ và bố con
coi như đã yên tâm rồi. Dao Dao à, có được người chồng tốt như Cố Nguyên, con
phải biết giữ lấy.”


“Con biết rồi ạ.”

Tô Dao đáp lại. Dường như cùng lúc đó, Cố Nguyên và bố
Tô Dao cùng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài, rồi cả hai chào nhau và đi vào nhà bếp.
Bố Tô Dao nói mẹ cô pha trà cho ông, Cố Nguyên thì qua phụ với Tô Dao.

“Sao anh không ngủ thêm lúc nữa?”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên, anh cười nhẹ nhàng:
“Anh tỉnh rồi.”

Trong phong tục ngày tết ở Nam Thành và Bình Thành,
sáng sớm mồng một phải đi lên mộ thắp hương ở trên núi, hơn nữa phải đi vào
buổi sáng. Bố Tô Dao là người theo phong tục truyền thống điển hình, tuy lần
này là đón tết ở Nam Thành nhưng tập tục thắp hương treo cành thì không thể b.
Sau khi tỉnh dậy ông bắt đầu gọi điện cho bà con thân thích ở nhà, hẹn gặp ở
trên núi.

May mà mộ của nhà họ Tô ở trên ngọn núi giữa Bình
Thành và Nam Thành, lái xe đi cũng không mất nhiều thời gian. Mẹ Tô Dao trong
người không khỏe nên ông không định để bà đi theo. Tô Dao và Cố Nguyên thì tốt
hơn hết ở nhà chăm sóc mẹ Tô Dao, sợ nhỡ có xảy ra chuyện gì thì còn có người
chăm sóc. Vì vậy lần này chỉ có bố Tô Dao đi đại diện. Xong việc ông sẽ đưa mẹ
Tô Dao về Bình Thành. Trước tết xảy ra chuyện như vậy nên vẫn phải về để bồi
đắp quan hệ với nhà ông bà thông gia.

Thế là bố Tô Dao ăn sáng xong bèn rời đi, buổi chiều
về đến nơi, Cố Nguyên lái xe đưa bố mẹ về Bình Thành. Tô Dao ở nhà trông Tô Thư
tại Nam Thành một đêm.

Sáng sớm ngày mồng ba, Cố Nguyên nhận được điện thoại
từ Thượng Hải gọi sang cho biết, tác phẩm mà anh gửi dự thi trong cuộc triển
lãm ảnh tổ chức bởi Hiệp hội mỹ thuật Thượng Hải giành được giải thưởng lớn,
mời anh tới Thượng Hải lĩnh thưởng.

Tin này khiến cả nhà ai ai cũng vui mừng. Thời sự buổi
tối còn đưa tin Cố Nguyên giành được giải thưởng. Bắt đầu một năm mới tuy có
chút sóng gió nhưng đối với Cố Nguyên mà nói thì đây là một năm vô cùng may
mắn, Tình yêu, sự nghiệp đều có thu hoạch, khiến một người đàn ông sống nội tâm
như anh cũng không kiềm chế được mà bộc lộ niềm vui.

Phía bên Thượng Hải mời anh đi tham gia vài cuộc hội
thảo, sau đó là lễ trao giải thưởng. Cố Nguyên vội vàng đặt vé máy bay vào ngày
mồng năm tết, bay sang Thượng Hải.

Trước đó, Tô Dao và Cố Nguyên quyết định quay về Bình
Thành sống, vì thế họ đã để lại thông tin cho bên môi giới nhà đất ở Nam Thành,
nếu thuận lợi thì sẽ bán căn nhà ở đây đi, nếu không thuận lợi thì cũng sẽ cho
thuê dài hạn. Cố Nguyên vừa đi thì ở bên Nam Thành điện thoại nói muốn mua nhà
của họ, hẹn Tô Dao quay về để xem

Tô Dao ban đầu muốn một mình về, xong việc rồi quay về
Bình Thành. Sau khi Cố Nguyên đi rồi thì Tô Thư cứ lưu luyến mẹ, nói gì cũng
đòi đi cùng Tô Dao, ông bà có dỗ thế nào cũng không được, thế là đành để cho Tô
Dao đưa Tô Thư về lại Nam Thành.

Sau khi Tô Dao về Nam Thành, người điện thoại xem nhà
chưa kịp tới thì cô đã nhận được điện thoại từ phía công ty. Ngày mồng năm công
ty bắt đầu đi làm trở lại, Hàn Thụy thông báo cho cô ghé qua công ty để làm thủ
tục.

Đón tết xong thì dì Dư cũng bắt đầu đi làm trở lại. Tô
Dao tạm thời phải gửi Tô Thư cho dì Dư trông giúp, còn mình thì vội vàng đi tới
phòng nhân sự của công ty. Lần này mọi thủ tục đều được thực hiện một cách
thuận lợi, không có bất kỳ khó khăn nào.

Trên đường về cô không kìm được, muốn nói cho Cố
Nguyên biết sự việc, cô gọi điện thoại cho anh nhưng bên đó rất ồn ào. Tô Dao
khó khăn lắm mới nhận được giọng anh nên chỉ nói nhanh vài câu rồi cúp điện
thoại.

Buổi chiều trung tâm môi giới nhà đất đưa người đến
xem nhà, hai bên vô cùng hài lòng với căn hộ của Cố Nguyên nên đã đồng ý cái
giá mà Cố Nguyên đưa ra trước đó, cũng đồng ý thời gian giao nhà có thể lùi
lại.

Tới Thành phố này mới chỉ vỏn vẹn có vài tháng nhưng
cảm giác như đã trải qua rất nhiều việc. Buổi tối dì Dư về, Tô Dao ở một mình
trong căn phòng rộng lớn xem tivi, đột nhiên trong lòng cảm thấy lạnh giá.

Cầm lấy điều khiển, cô hờ hững chuyển qua các kênh,
xem đồng hồ thì đã rất muộn, cô nhẹ nhàng đứng dậy, trở về

Nhìn kỹ thì Tô Thư càng lớn càng hiện rõ những nét của
Hứa Đông Dương.

Tô Dao tựa vào con gái, cúi đầu nhìn gương mặt quen
thuộc. Con bé thừa hưởng đôi mắt của Hứa Đông Dương, khuôn mặt của cô, cái mũi
của anh và cái miệng của cô. Những nét đẹp của hai người đều hội tụ trên người
con bé, hài hòa trong một thân hình bé nhỏ.

Tô Dao khẽ thở dài. Khi Tô Thư mới chào đời, tất cả
mọi người đều nói nó giống cô, vì vậy mà thân thế của con mới được giấu giếm
thuận lợi. Nhưng bây giờ gương mặt con lại có những nét như vậy… mà thôi, về
Bình Thành cũng cắt đứt mọi mối quan hệ với Hứa Đông Dương, sẽ không có người
nào so sánh liên hệ dung mạo của con bé với người đàn ông đó.

Tô Dao đột nhiên nhớ tới một bộ phim mà cô đã xem qua
trước đây, đàn ông là một loại động vật vô cùng ích lỷ, dù có nhìn qua gương họ
cũng không thể nào nhận thức được bản thân một cách rõ ràng.

Trong bộ phim đó, khi người bố nhìn thấy đứa con giống
hệt mình thời niên thiếu thì ông trở nên cuồng dại, bất chấp mọi thứ.

Còn Hứa Đông Dương thì sao?

Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, anh
cũng bị những nhận thức cá nhân mơ hồ làm mụ mẫm nên không nhìn ra chân tướng
sự việc.

Tô Dao nằm xuống, khẽ ôm Tô Thư vào lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận