Sống Chung Nhưng Không Chung Giường



Mạch Vĩ Triết đương nhiên không phải vẫn thờ ơ như vậy, thực ra hắn cũng rất tò mò; Từ sau ngày ấy, hắn luôn có một khoảng trống, không tự chủ được bắt đầu nghĩ về nó, nhiệm vụ đặc biệt của cô rốt cuộc là gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy có quan hệ với vị tổng giám đốc kia. Mỗi lần nhìn thấy cô —— đương nhiên là vô tình nhìn thấy, hắn nào có thời gian rảnh rỗi để luôn quan sát cô —— cúi đầu gõ gõ trên máy tính, sẽ mỉm cười ngây ngốc; hoặc sẽ cầm điện thoại di động, cả người giống như đang xuất thần...... Đều bởi vì có liên quan tới tổng giám đốc Lương này.

Vì thế, lần đầu tiên trong đời của hắn, bắt đầu nghiên cứu một người không liên quan gì tới thi đấu.

Nói là nghiên cứu, đó bất quá chỉ là lên mạng tìm kiếm, sau đó hỏi một số người mà thôi. Thú vị chính là, sự tích của vị tổng giám đốc này cũng không khó tìm kiếm. Danh sách những vụ bê bối của hắn ta có có thể dùng George clone để so, hơn nữa, hắn ta cũng là con cưng được giới truyền thông yêu thích.

Lương Văn Hà là tổng giám đốc tập đoàn, thạc sĩ quản trị kinh doanh từ Southern California, năm nay ba mươi chín tuổi. Tin tức mới nhất là từ tháng trước, bị chụp ảnh ở khách sạn với một nữ minh tinh nổi tiếng quyến rũ.

Lúc ấy, Mạch Vĩ Triết đã nhìn chằm chằm vào những bức ảnh được chụp bởi những tay săn ảnh và nghĩ: Thời đại nào rồi, vẫn còn có người chải đầu theo kiểu này nữa sao? Vì sao cô ấy lại thích kiểu tóc này? Ba mươi chín tuổi, không phải quá già sao? Có sai lầm nào hay không?


"Thư dãn, thở ra, đừng nghĩ tới bất cứ điều gì." Giọng nói của huấn luyện viên chậm rãi bay tới. "Cơ bắp của cậu quá chặt. Thả lỏng, hít sâu ——"

Cường độ huấn luyện cả ngày, sau đó phải hoàn thành mát xa cơ bắp tầng sâu, mới được xem là kết thúc. Vốn dĩ nên là thời khắc thả lỏng nhất, hắn lại hết sức suy nghĩ đến chuyện của cô, vô tình căng chặt.

Khi mát xa đến đùi, loại cảm giác đau nhức càng sâu, thật sự không phải nói giỡn. Nhưng Mạch Vĩ Triết đã quen với nó. Nhiều năm như vậy, luyện cơ bắp căng chặt lâu dài, khiến cho sự tích lũy axit tăng lên dẫn đến đau nhức đã là chuyện thường ngày. Hắn cắn chặt hàn răng và nhịn đau đớn xuống, cố gắng dùng ý chí thả lỏng mình, sau đó để huấn luyện viên dùng đôi tay mạnh mẽ khủng bố của mình dùng sức mát xa.

"Tiểu Mạch, hôm nay cơ bắp của cậu quá căng, quay về nhớ ngâm nước ấm khi tắm." Mát xa kết thúc, huấn luyện viên cũng mệt mỏi đến nỗi đổ mồ hôi đầy người. Ông ấy vừa lau mồ hôi, vừa có chút kỳ lạ hỏi: "Đang lo lắng về trận đấu sắp tới hay sao? Cậu chưa bao giờ như vậy."

Mạch Vĩ Triết chỉ cười cười, không đáp lại.

Khi ra khỏi trung tâm huấn luyện, đã là buổi đêm. Dưới ánh sáng sao trời, hắn chậm rãi đi về bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe quay về ký túc xá. Trong suốt thời gian tập huấn, cuộc sống mỗi ngày đều theo quy luật buồn tẻ như thế. Buổi sáng 6 giờ phải đến trung tâm, buổi tối 9 giờ mới rời khỏi đó. Ở giữa, đã được lấp đầy với: làm ấm người, đào tạo nặng, huấn luyện băng, thực hành...... tất cả đều chỉ vì để khi ở trong sân thi đấu, trong vài phút ngắn ngủn, đạt được thành tích tốt nhất.

Cũng bởi vì như vậy, nên hắn mới đặc biệt chú ý tới Lê Vĩnh Huyên hay sao? Cô ấy có cùng lực chuyên chú tương tự như hắn, trong mắt chỉ có công việc, không có thứ khác. Và gần đây hắn cũng phát hiện ra, tất cả biểu hiện công việc của cô dường như đều là vì tổng giám đốc Lương, điều này khiến hắn...... rất để ý tới mà không thể hiểu được. Hắn để ý đến nỗi ngay cả huấn luyện viên cũng phát hiện ra.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt cũng có thể đi trên lối đi bộ, đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý tới ai đang đi bên cạnh, cho đến khi người đang đi đến đột nhiên dừng lại, chắn ngay ở phía trước hắn, hắn còn nghĩ cứ như vậy đi vòng qua người noi, tiếp tục đi về phía trước.

"Khụ khụ." Người cản đường lộ ra tươi cười hồn nhiên sáng lạn, là An Nhuận. "Tiểu Mạch ca, anh đi mà không hề nhìn đường."

"Cậu chắn tôi?" Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn An Nhuận một cái, "Cậu biết người ngăn cản tôi khi đang thi đấu trong sân, đều có kết cục gì sao?"

Đừng nói là An Nhuận, toàn bộ các tuyển thủ trượt băng tốc độ thế giới đều biết, bởi vì Mạch Vĩ Triết đã nhanh đạt tới đỉnh cao siêu việt của trò chơi và các đài truyền hình luôn phát lại những khoảnh khắc cuối cùng trong chuyển động chậm, từng khung hình......

An Nhuận vẫn mỉm cười tủm tỉm, không có ý định nhường đường. "Phải về nhà sao? Tôi có thể đi nhờ xe hay không? Tối nay cần phải đóng gói hành lý, một tuần cần phải mang bao nhiêu quần áo? À, một vài bộ?"


Mạch Vĩ Triết tiếp tục lạnh lùng nhìn An Nhuận. Tiểu quỷ này nhỏ hơn mình năm tuổi, là hậu bối trong đội, bình thường tuyệt đối không dám lỗ mãng như vậy. Hôm nay hành vi bất thường, nhất định là có quỷ.

Mạch Vĩ Triết nâng mắt lên, nhanh chóng nhìn quanh một vòng. A, thì ra nguyên nhân nằm ngay phía trước.

Vị tổng giám đốc kia là quân vương đầu thai từ thời cổ đại tới hay sao, một người đi tuần, bên người lập tức vây quanh đông đảo oanh oanh yến yến. Lê Vĩnh Huyên đang ở trong đó, dùng một loại ánh mắt sùng bái đơn thuần nhìn lên hắn ta ở trong đám người.

Hắn ta tốt như vậy sao? Yêu là như vậy sao? Mạch Vĩ Triết lạnh lùng nhìn xa vị tổng giám đốc Lương đang tận hưởng sự chú ý của tất cả mọi người.

Nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên. Thật sự là chẳng ra gì. Cô cần phải khẩn trương như vậy hay sao? Từ xa cũng có thể nhìn thấy ngôn ngữ cơ thể của cô ấy.

Chờ đã, hôm nay váy của cô ấy có phải ngắn hơn một chút so với ngày thường hay không? Áo sơmi có phải hơi bó hay không? Có phải thiếu mấy cái cúc áo trên ngực hay không, lại còn vuốt tóc vài lần ——

Trong bóng đêm, động tác nhấc tay vuốt tóc của cô, có một ánh sáng màu bạc léo lên bập bùng theo đường cong parabol, sau đó biến mất không thấy. Mọi người đang bận rộn cười nói, không ai chú ý tới.

Nhưng Mạch Vĩ Triết chú ý tới. Thị lực của hắn luôn luôn rất tốt, có phóng viên đã từng hình dung, chúng giống như mắt báo, đối với một chút di động nhỏ đều rất mẫn cảm. Cũng bởi vì bọn họ thường xuyên ở thi trong sân thi đấu lâu dài, thường xuyên phải đưa ra phản ứng ở trong vòng 0,01 giây nên mới huấn luyện ra được.

Hắn yên lặng chậm rãi đi qua. Phát hiện ra ánh sáng màu bạc thật sự là một chiếc nhẫn, bị rớt ở trên cỏ. Hắn cúi xuống và nhặt nó lên.


Đó không phải là một vật đắt tiền, không có đá quý hoặc chạm trổ đẹp đẽ, thậm chí đã bị oxy hoá và biến thành màu đen. Nhưng, vẫn là trang sức duy nhất ở trên người cô. Cô đã mê mệt đến nỗi thần hồn điên đảo vậy sao? Ngay cả nhẫn rớt cũng không chú ý tới.

"Đến gần thấy anh ta vẫn đẹp trai hơn nhiều." An Nhuận theo đuôi lại đây đột nhiên nói nhỏ một tiếng không đầu không đuôi.

Mạch Vĩ Triết lạnh lùng quay đầu lại liếc mắt một cái, anh bạn nhỏ vẫn mang vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Sau đó, An Nhuận đột nhiên chuyển đầu, vui vẻ gọi một tiếng về phía đám oanh oanh yến yến kia: "Chị Huyên Huyên! Hôm nay không theo chúng tôi luyện tập hay sao? Buổi tối nên về nhà sớm một chút!"

Mạch Vĩ Triết lặng lẽ cười chế nhạo. Chị Huyên Huyên? Gọi thật là thân thiết.

Một tiếng gọi vang lên như vậy, tất cả mọi người đều dừng lại. Lê Vĩnh Huyên cũng khiếp sợ quay đầu nhìn lại.

 Lê Vĩnh Huyên cũng khip sợ quay đầu nhìn lại


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui