Trại huấn tiếp huấn tiếp theo, ít nhất là ở trung tâm đào tạo. Trong một khoảng thời gian, Mạch Vĩ Triết có thể về nhà mỗi ngày. Cuối cùng cũng khiến hắn cảm thấy tốt hơn một chút.
Trại huấn luyện kéo dài liên tục trong hai tuần, bọn họ đã đào tạo được một nhóm thanh thiếu niên. Bởi vì hầu như thực tế những người trong đội hiện tại đều được chọn từ những nhóm thanh thiếu niên. Vì vậy, tất cả mọi người đều có nghĩa vụ tham gia các buổi đào tạo, toàn lực ứng phó.
Buổi chiều ngày thứ năm, vì máy làm đá bị hỏng nên một số việc bảo trì đã được thực hiện. Tình trạng sân trượt băng không tốt, không thể tiến hành luyện tập như đã dự định, các tuyển thủ đều có thể nghỉ một ngày. Mạch Vĩ Triết từ chối đến quán bar thả lỏng với các đồng đội, hắn trực tiếp về nhà.
Kết quả, trong phòng không có ai. Hắn tìm thấy ông nội đang làm vườn ở sân sau nhà.
"Sao cháu lại quay lại?" Ông nội đội một chiếc mũ che nắng, cầm xẻng nhỏ vừa nhìn thấy hắn, lập tức chấn động.
"Đây là nhà cháu, cháu không thể quay về hay sao?" Mạch Vĩ Triết có chút hoang mang, "Huyên Huyên đâu?"
Sau khi khiếp sợ qua đi, ông nội lập tức ngậm miệng, cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ, không chịu nói gì.
Mặc dù lúc ông nội tỉnh lại thường ít nói hơn, nhưng biểu hiện của ông già nhà hắn dường như không đúng. Hơn nữa, Lê Vĩnh Huyên đang ở đâu, vì sao ông không trả lời? Chỉ cần nói một câu, "Cô ấy đang đi mua đồ", "Đi thư viện mượn sách" hoặc gì đó tương tự, không phải tốt hơn sao?
"Huyên Huyên đâu?" Mạch Vĩ Triết tiếp tục hỏi, "Không có ở nhà?"
"Một người đã trưởng thành, đừng dính lấy lão bà như vậy." Ông nội quyết định khuyên bảo cháu trai của mình, "Vĩnh Huyên muốn đi đâu thì đi, cháu quản nhiều như vậy làm gì?"
Lời ông nói không sai, nhưng ai bảo hắn chỉ cần một phút không nhìn thấy Lê Vĩnh Huyên, cả người liền cảm thấy không thoải mái? Cô dễ dàng và cả tin như vậy, vạn nhất ở bên ngoài gặp phải lang sói có ý đồ xấu thì sao --
Sau khi bị nói như vậy, Mạch Vĩ Triết cảm thấy khó chịu, vừa hờn dỗi ngồi quanh nhà, vừa hậm hực dùng tay nhổ cỏ dại toán loạn.
Hắn buồn rầu nửa ngày, lúc này mới lẩm bẩm nói: "Phía bên hiệp hội dường như muốn cháu làm huấn luyện viên."
Ông nội nghe thấy thế, chỉ gật gật đầu, "Ừ, cháu nghĩ thế nào?"
Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, là độ tuổi đáng xấu hổ. Với muôn thể thao này của bọn họ, phần lớn anh hùng đều từ thiếu niên. Nhớ năm đó Mạch Vĩ Triết mới 19 tuổi đã đạt chức vô địch thế giới. Mấy năm gần đây, có thể thắng đều đã thắng, muốn tiếp tục huấn luyện và thi đấu, cũng không phải không được nhưng không thể tiếp tục mãi.
Trở thành huấn luyện viên thật sự là một công việc tương đối ổn định. Hơn nữa, sau khi trở thành huấn luyện viên, có thể ở lại trung tâm đào tạo lâu hơn, không cần chạy ngược chạy xuôi tham gia vào các hoạt động thương mại khác nhau.
Lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không để ý, cảm thấy thời điểm chưa tới, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý từ bỏ thi đấu để về hưu; Nhưng hiện tại......
"Là người chơi thì áp lực rất lớn, nhưng có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Là một huấn luyện viên thì ổn định hơn." Hắn nói vậy cũng bằng chưa nói, vô nghĩa.
Hai ông cháu lại lâm vào trầm mặc. Ông nội cũng biết tiền là yếu tố rất lớn trong suy tính của Mạch Vĩ Triết. Cuộc sống của hai ông cháu ngoại trừ tiền lương hưu của ông nội ra, mấy năm nay chỉ dựa vào tiền thưởng từ những trận đấu của Mạch Vĩ Triết. Hiện tại bọn họ đã có một cuộc sống rất thoải mái, nhưng --
Tuy nhiên, ông nội đột nhiên mở miệng: "Vấn đề tiền nong, cháu không cần lo lắng, cháu cứ làm đi. Mấy năm qua chúng ta đã gửi ngân hàng được một chút. Hơn nữa, cháu đã cưới được một lão bà tốt."
Lời này là có ý gì? Hắn hoài nghi nhìn ông nội.
"Vĩnh Huyên có chuyên môn. Sau khi các cháu kết hôn, ông sẽ chuyển hết tiền gửi ở ngân hàng, bất động sản và những tài sản khác cho cô ấy quản lý. Cô ấy đã nói qua với ông về chuyện đầu tư, cũng nói về việc tìm kiếm công việc môi giới thể thao, chắc là --"
Mạch Vĩ Triết bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai tràn ngập tức giận, "Cô ấy thà nói những lời này với ông, nhưng lại không bàn bạc với cháu? Vì sao?"
Ông nội hoàn toàn không hề dao động, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, "Cháu cả một buổi chiều tìm không thấy người, lập tức đã trở nên táo bạo như vậy. Như thế thì sao có thể đồng ý để cô ấy ra ngoài làm việc? Cháu cho rằng cô ấy là đồ ngốc sao, không thể nhìn ra?"
Có người bị nói đúng tâm sự, không thể phản bác lại, nhụt chí giống như quả bóng cao su.
Buồn buồn, thật sự không thể ngồi yên, hắn rầu rĩ thốt ra một câu: "Bỏ đi, cháu đi chạy bộ."
Thay quần áo xong, Mạch Vĩ Triết ôm một bụng tức ra ngoài chạy bộ. Hắn chạy như điên một đường vài cây số, cũng không biết bản thân mình đang chạy tới đâu, hắn chỉ muốn dùng thân thể phát tiết ra hết tất cả hờn dỗi!
Kết quả, hắn tình cờ chạy một đường tới chân đồi gần công viên. Khi hắn đang định quay lại và muốn đi vòng để chạy cầu thang, một chiếc xe thể thao sáng bóng đã hấp dẫn ánh mắt hắn.
Dòng xe thể thao Châu Âu sang trọng đang dừng ở trong bãi đỗ xe vắng vẻ và trống trải của công viên, thật sự có chút khó hiểu. Hắn tò mò nên nhìn nó một cái.
Khi hắn vừa nhìn qua, trái tim bỗng nhảy lên, gần như ngừng đập.
Lê Vĩnh Huyên đang đứng ở bên cạnh xe. Bên cạnh cô, chính là Lương Văn Hà.
Mạch Vĩ Triết cảm thấy ngực mình đột nhiên đau nhói, một tay chống vào lan can, điên cuồng thở gấp. Đôi mắt lại giống như keo dính chặt, không thể dời mắt đi.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và khoác chiếc áo tối màu, tóc được bối lên, giống như bộ dáng gọn gàng mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Thời gian dường như đang quay trở lại, hắn lại nhớ tới thời mình chỉ là một vận động viên, chỉ có thể nhìn cô từ phía xa. Và cô là quý tộc cao ngạo lạnh lùng, thông minh mạnh mẽ, ở trong một thế giới khác.
Thế giới kia có xe thể thao sáng bóng, có tổng giám đốc giàu có, có sự thành công của cô --
Hai người nói chuyện với nhau, sau đó, cô xoay người rời đi. Không hề có một chút lưu luyến hay do dự nào. Đôi chân dài mang giày cao gót ưu nhã nhưng kiên quyết bước đi từng bước, lập tức đã rời đi xa.
Lương Văn Hà lên xe, lái xe đuổi theo cô. Sau đó hắn cho xe chậm rãi đi theo bên cạnh cô, hạ cửa sổ xe xuống, không biết nói gì đó với cô. Lê Vĩnh Huyên không hề dao động, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Hắn cứ đi theo phía sau bọn họ như vậy, một đường cùng về nhà. Khi đã gần đến Mạch gia, Lương Văn Hà quả nhiên có chút kiêng kị, hắn ta không hề dây dưa, lái xe rời đi; Lê Vĩnh Huyên vẫn đi thẳng về nhà.
Mạch Vĩ Triết đuổi theo, vừa vặn đuổi kịp cô và gặp cô ở cửa.
"Ồ!" Cô cũng chấn động, "Sao anh lại ở nhà sớm vậy?"
Mạch Vĩ Triết nhìn cô thật sâu. Đôi mắt của cô mở to rõ ràng, không hề có chút chột dạ.
Hỏi? Hay là không hỏi?
Hắn cảm thấy ghét sự do dự của mình.
Mạch Vĩ Triết cuối cùng cũng không mở miệng hỏi. Hắn trở nên trầm mặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...