Chuyển ngữ: Gà Múp
Sáng ngày thứ hai, Khương Mộc thu xếp xong cặp sách đến trường, đi tới cửa đột nhiên nhớ hôm qua đặt cây dù ở hộc bàn học.
Giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang.
Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng động trên ghế sa lon, quay đầu nhìn lại, thế mà có người ngủ trên đó.
TV không tắt, lục tục hiện ra vài tiết mục tấu nói ngắn mang giọng Bắc Kinh, ánh sáng màn hình lấp lóe lấp lóe.
Sở Mạt một chân gác trên chỗ tựa lưng ghế sô pha, đắp một tấm thảm mỏng tanh.
Cậu cẩn thận từng li từng tí đi qua, cúi người tới gần ông chú, yên lặng quan sát một lúc, tóc ổng khô xoăn tự nhiên, tóc mái lại biến về trạng thái lộn xộn, thế nhưng, nhìn gần, dường như rất mềm, không biết dùng tay sờ lên có xúc cảm thế nào.
Ánh nắng từ phía bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi thẳng một bên mặt ông chú, lộ ra cái mũi rất cao, làn da cũng rất nhẵn mịn.
Kì thực nhìn dáng dấp rất đẹp người......!Nếu ông chú biết lựa lời ăn nói.
Khương Mộc quay đầu thoáng nhìn remote trên bàn trà, lấy qua tắt TV, không ngờ vừa mới tắt, liền nghe thấy giọng Sở Mạt buồn ngủ mông lung: Làm gì đấy?
"......".
Cậu sửng sốt, nói: "Tôi thấy chú ngủ thiếp đi, nên muốn tắt ti vi giúp chú......".
"Để đó tôi xem".
Sở Mạt trở mình: "Đừng tắt".
"......".
Cậu lập tức im lặng —— Chú đệt mợ rõ ràng đang ngủ say mà!!
Rơi vào đường cùng, cậu lại mở TV ra.
Ông chú ngủ tiếp một lúc, phát hiện cậu bạn nhỏ bên người không có ý định đi, mới quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì?".
"Có thể cho tôi mượn cây dù không".
Sở Mạt giương mắt: "Bên ngoài trời mưa?".
"Không có, tôi không che mưa".
Khương Mộc nói tiếp: "Tôi che nắng".
Sở Mạt nghe xong ngừng một lát, trong giọng nói lười biếng mang theo mùi vị trêu chọc: "Nhóc là baby girl hả?".
Nói xong đưa tay véo má nhóc một cái.
Thực ra cũng không tính là véo, với mức độ kia, gần như xẹt qua rất nhẹ trên da mà thôi.
Đột nhiên bị chạm vào khiến Khương Mộc giật mình, ngón tay ông chú thon dài, trong lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, cảm giác mơn trớn hai má rất đặc thù, cái này khiến đáy lòng cậu không hiểu sao hốt hoảng một chút, lui một bước nhỏ giọng nói: "Tôi không phải baby girl!".
Ông chú nhìn ngón tay mình, ngón cái và ngón trỏ vân vê một chút, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó mím môi hỏi: "Bình thường nhóc có chăm sóc da hả?".
"Tôi không có làm chuyện gái như thế".
Khương Mộc phủ nhận nói, ánh mắt lại lén dừng trên môi Sở Mạt.
Tại sao lại có ngón tay phối với dáng môi hợp đến vậy......!Cánh môi hơi mỏng, hình dáng đỉnh môi rõ ràng, đặt ngón tay lên đó, giống như người mẫu chụp bìa cứng trên tạp chí.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cậu lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Thật là một ông chú kỳ quái, rõ ràng nhìn qua bình thường, không hiểu sao đến cuối lại tỏa ra chút gì đó khiến người ta mê muội?
Sở Mạt chỉ chỉ tủ giày ở cửa: Dù ở kia.
"Cám ơn".
Khương Mộc cầm dù trên tủ giày, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghe thấy cái giọng ông chú đầy bối rối truyền đến từ trên ghế sô pha: "Chiều nay, tôi sẽ đi làm ở tiệm xăm lúc 3 giờ, có chuyện gì cứ đến tiệm tìm tôi".
"......" Uả? Ổng biết mình đang nói cái gì hông?
Cậu lui một bước nhìn chằm chằm, mà Sở Mạt đã ngủ co quắp trên ghế sa lon.
"Nói mớ à".
Khương Mộc lầm bầm một tiếng, ra cửa.
Lúc đi vào lớp, La Tiểu Duẫn ngồi cùng bàn lại gần lo lắng hỏi: "Mày thế nào rồi? Mắt quầng thâm nặng thế".
Cậu vùi mặt vào trong sách, khoát tay.
"......!Mày được chủ mới nuôi ra thế?"
"Trước JB!"
"Đúng, mày quả thực cần JB".
"Cút qua một bên!".
Khương Mộc cuốn sách giáo khoa lại làm bộ muốn đánh cậu ta.
"Được rồi, nói chuyện đứng đắn, chủ nuôi mới là hạng người gì?".
La Tiểu Duẫn tránh thoát một kiếp, dùng cùi chỏ chọt chọt cánh tay cậu.
"......!Ờ......!Đơn giản khái quát chính là, xoăn tự nhiên, ngậm điếu thuốc, vĩnh viễn ngủ không tỉnh".
La Tiểu Duẫn tưởng tượng một chút: "Mày nói có phải là, chủ tiệm xăm bên kia đường gần trường".
"Mày quen?".
"Không quen, chỉ là lúc tan học đi qua nhìn thấy ổng hút thuốc ở cửa".
"Đúng, chính ổng đấy".
"Đệt mợ, nhìn qua hung lắm luôn á, như dân đường phố ấy.
Nói không chừng trên người có trái thanh long phải bạch hổ".
Khương Mộc vô lực khoát khoát tay: "Không có, đừng hỏi tại sao tao biết, không có là không có".
La Tiểu Duẫn nuốt nước miếng, cả kinh nói: "Mày thật sự bị ông thượng!
"Thượng mày cái J......"
Chữ "Ba" còn chưa nói ra miệng, chủ nhiệm lớp đã đi đến, Khương Mộc còn đang giữ dáng miệng khi phát âm "Ba", lúng túng cứng đờ tại chỗ.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày: "Đang êm đẹp nhận bậy ba làm gì?".
La Tiểu Duẫn không nhịn được cười như điên, kết quả, cả hai song song bị phạt ra ban công đội sách.
"La Tiểu Duẫn, đồ thiểu năng, hại chết tao rồi".
"Mày mới thiểu năng!"
"Mày vốn thiểu năng mà!".
"Mày mới vốn JB Ba!".
"......"
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, Khương Mộc bị giáo viên Anh giữ lại hỗ trợ đổi bài thi, cậu rất bình thường, năng khiếu nho nhỏ duy nhất không đáng nhắc tới, cũng chỉ còn thừa lại thành tích không tệ lắm, thường hay bị giáo viên gọi đi hỗ trợ.
Đợi đến khi vác cặp sách đi ra phòng học đã 10h, cậu tới bãi đỗ xe dắt xe đạp, lại phát hiện vỏ bánh xe chẳng biết xì từ bao giờ, nhớ ra trên đường đi học có một đoạn đường đang sửa chữa, đoán chừng là bị đá nhỏ ở chỗ đó cà xì.
Khương Mộc dắt xe đạp, chậm rãi đi ra cửa trường.
Chợt nhớ tới buổi sáng, ông chú bảo có khó khăn thì tìm ổng.
Tình trạng bây giờ, xem như khó khăn?
Cậu lắc lắc đầu —— Mới quen người ta chưa tới một ngày, đã tự tiện đi làm phiền cũng quá thất lễ.
Dắt xe đạp đi trên đường phố vào ban đêm, có vẻ cô đơn lại dài dằng dặc.
Đột nhiên, cậu cảm giác có một chiếc xe màu đen chầm chậm đi theo phía sau.
Khương Mộc quay đầu nhìn qua, phát hiện lái xe là một người đàn ông xa lạ.
Gã ta làm gì thế?
Cậu cảm thấy mình đa nghi, liền phối hợp tiếp tục đi, chưa đi được hai bước, chiếc xe liền chạy song song bên cạnh, duy trì tốc độ đi đường với cậu.
Khương Mộc sững sờ, trên đường gần như không có ai, trong lòng nổi lên sự cảnh giác khác thường.
Đột nhiên, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt đàn ông nhìn qua hơn bốn mươi tuổi.
"Xin chào".
Gã ta mỉm cười chào cậu.
Khương Mộc trái nhìn phải ngó, sau đó chỉ chỉ vào cái mũi: "Chú gọi cháu?".
"Tôi thấy xe đạp cháu hỏng, có cần tôi chở giúp cháu đoạn đường không?".
Nhìn như gã hảo tâm muốn giúp đỡ.
Ai?
Người hảo tâm?
Cậu nắm chặt tay lái, do dự một chút mới nói: "Không cần cảm ơn".
Gã ta vẫn không từ bỏ, vẫn chậm rãi lái xe đi theo cậu.
Khương Mộc nghi ngờ trong lòng, cũng nghe nói có loại người chuyên chọn ban đêm ra tay với phụ nữ, thế nhưng, nhìn kiểu gì mình cũng là con trai, sao cũng dính phải chuyện này.
Đương nhiên, không loại trừ thật sự là người hảo tâm muốn giúp mình.
Nhưng dù sao, tốt hơn là không nên tùy tiện tiếp xúc.
Lúc này, người đàn ông trong xe lại mở miệng: "Đã trễ thế, đi một mình có nhiều nguy hiểm, vẫn nên để tôi đưa cháu về".
"Thật sự không cần......".
Khương Mộc vô thức nhanh chân hơn, kết quả tốc độ xe cũng nhanh theo.
A a a a (っ′□')っ!!!!!!!!!!!!!!
Lúc này còn đuổi theo không bỏ thì rất khả nghi!
Mục tiêu thật sự là tôi sao!!
Cậu càng ngày càng khẩn trương, đột nhiên đôi mắt thoáng nhìn, thấy một nhà có đèn bảng hiệu trắng sáng —— Văn Đông Các.
Cái tên này nhìn rất quen mắt......
Cửa tiệm Sở Mạt!
Cậu bỗng nhiên ngừng lại: "Không phiền chú nữa, cháu đi tìm bạn cháu".
Người đàn ông trong xe sửng sốt một chút, nhìn cái tiệm đó, sau đó không nói gì, rốt cục giẫm chân ga chạy đi.
Khương Mộc nhẹ nhàng thở ra, đứng tại cửa tiệm không khỏi buồn cười —— " Gì thế này, chẳng lẽ ông trời để mình tìm đến ông chú sao?".
Đang lúc xoắn xuýt, một chị gái mặc áo hai dây màu đen và quần đùi jean, ngón tay cầm điếu thuốc đi ra từ trong tiệm.
"Ủa?".
Chị gái tô màu son rất hợp, vẽ đuôi mắt thật dài, trên xương quai xanh có xăm hình con bướm, tỏa ra phong tình muôn vẻ.
Chị nhìn thấy đồng phục cấp 3 hiển nhiên có hơi giật mình, phẩy phẩy tàn thuốc: "Nhóc, đi nhanh đi, muốn xăm thì chờ tốt nghiệp lại đến".
"Ơ......!Không phải......".
Khương Mộc lúng túng khoát tay: "Em.....!Tìm người".
"Tìm ai?".
Giọng chị ấy rất gợi cảm.
"Ừm......Tìm Sở Mạt".
Chị gái nghe xong sững sờ: "Nhóc nói nhóc tìm ai?".
"Sở, Sở Mạt".
Chị gái lập tức lộ ra vẻ mặt lắm chuyện, quay người hướng trong tiệm hô to: "Lão đại! Có nhóc nào đến tìm anh này".
Chỉ lúc sau, truyền đến tiếng bước chân.
"Cái gì, cái gì đấy? Cho tôi xem một chút! Con riêng lão đại hả?".
Một thanh niên tóc vàng cao ráo vọt ra.
"Con riêng cái đầu cậu ấy!".
Chị nhấc chân đạp về phía hạ bộ Tóc Vàng: "Cậu có mà đánh rắm, người ta đến tìm lão đại".
Tóc Vàng che háng mắng: "Chị điên chắc, dịu dàng một chút không được à?".
Khương Mộc nhìn bọn họ, đột nhiên có xúc động rất muốn quay đầu bỏ đi.
Nhưng đã không còn kịp, Tóc Vàng ôm bả vai cậu: "Tới tới tới, nhóc để anh nhìn xem, lão đại tụi anh sinh một đứa trẻ như nhóc vào lúc nào, sao anh không biết chứ?".
"Em không phải con chú ấy......".
Khương Mộc giải thích.
"Không phải??".
Tóc Vàng giật hết cả mình, dò xét trên dưới một lúc"Ừm, cũng đúng, dáng dấp đáng yêu thế này, làm sao là con ruột lão đại được".
Chị gái nhìn không nổi nữa, dùng đầu thuốc châm vào mông Tóc Vàng: "Cậu có phiền không, kêu kêu gào gào như khỉ ấy".
Tóc Vàng kêu thảm một tiếng, buông Khương Mộc ra, xông tới quát chị: "Đậu má, con mẹ nó chị điên rồi đúng không?".
Chị gái không cho là thế, đẩy cậu vào trong tiệm: "Người nhóc muốn tìm ở lầu hai, mau đi đi, đừng để ý tới cái tên tâm thần này".
Tóc Vàng nhảy dựng lên: "Chị mới tâm thần, cả nhà chị đều tâm thần!".
Khương Mộc ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai.
Đây là lần đầu tiên cậu tới tiệm xăm, bên trong tất cả đều trang trí bằng đồ gỗ.
Trên lan can điêu khắc hoa văn cổ điển, trên trần nhà treo một loạt bóng đèn phục cổ, trên vách tường treo bức tranh có hình vẽ kỳ quái, nhìn không hiểu nội dung.
Toàn bộ trong tiệm sắp xếp rất nhiều gian phòng, mỗi gian phòng dùng một cái bình phong thủy mặc ngăn cách, trong phòng đặt một cái ghế nằm và đèn đặt dưới đất.
Không hiểu sao có phong cách Trung Quốc trang nhã.
Trong tiệm mở nhạc nhẹ chầm chậm, mùi thơm tinh dầu hoa cỏ pha lẫn mùi khói thuốc, không cảm thấy khó ngửi, mà ngược lại có cảm giác thư thái.
Không giống với tiệm xăm trong ấn tượng chút nào, quả thực......!Sang trọng chẳng giống vẻ nên có.
Lúc này trong tiệm không có khách, Sở Mạt mặc quần áo lao động màu xanh đậm, ngồi trên ghế trong một gian phòng, nghiêng chân ngậm điếu thuốc, đang dùng cồn lau dụng cụ.
Lớp tóc mái che phủ hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng, bởi vì chăm chú mà hơi nhếch lên, đường cong đẹp đẽ từ cổ lan vào trong cổ áo, lộ ra một phần nhỏ xương quai xanh.
Chẳng biết tại sao, Khương Mộc cảm thấy cái dáng vẻ Sở Mạt hơi hơi gợi cảm.
Từ từ......
Gợi cảm?
Cậu kinh hoảng khi trong đầu đột nhiên toát ra cái từ hình dung đó.
Không, không có khả năng.
Bất luận nhìn thế nào, thì ông chú lười nhác lôi thôi lếch thếch trước mắt không dính dáng đến sự gợi cảm.
Cậu dùng sức lắc lắc đầu —— Mình nhất định là bị màu sắc ấm ấp hài hòa với bầu không khí trong tiệm lừa dối, mới phán đoán sai lầm.
Lúc này, Sở Mạt đang chăm chú làm việc, ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Mộc, động tác dừng lại một lát, còn ra vẻ rất bất ngờ: " Nhóc, sao nhóc lại tới đây?".
"Ừm......!Xe đạp, hỏng rồi, lại một mình, sợ".
Đột nhiên bị tra hỏi khiến cậu rối loạn dòng suy nghĩ, ấp a ấp úng bật ra mấy từ, nhưng phát hiện mặc kệ cậu tổ chức ngôn ngữ ra sao thì khi nói ra miệng đều có vẻ đường đột.
Quả nhiên không nên đi vào......
Sở Mạt thả dụng cụ và vải trong tay ra, đi tới phía trước, liếc nhìn Tóc Vàng và chị gái tựa vào đầu lan can nghe lén, phất phất tay, dùng dáng miệng nói câu: Đi.
Thế là tổ hai người nghe lén vô cùng mất hứng, đành đi xuống lầu.
Ông chú một tay chống nạnh, một tay vịn lan can, toàn thân nghiêng về phía cậu: "Xe đạp làm sao hỏng?".
Cảm giác mình bị bóng dáng người nào đó bao trùm, Khương Mộc hơi không được tự nhiên nói: "......!Vỏ bánh xe xì hơi......".
"Thế xe đâu?".
"Dừng ở cửa tiệm".
"À...!Sở Mạt ngân âm cuối lên: " Cầu tôi giúp đi?".
Cậu cực kỳ quẫn bách: "Không phải chú nói, có việc thì tới tiệm xăm tìm chú à......".
Ông chú nghe cậu nói vậy, khóe miệng cong lên một chút: "Đúng, đúng, đúng là tôi nói, chỉ là không ngờ nhóc nhanh thế đã có chuyện.
Ngón tay thon dài cởi từng nút đồ, chẳng lẽ là......!Nhóc cố ý làm hư xe đạp, tới tìm tôi cho chút kích thích?".
Khương Mộc: "......!Tôi cần gì phải......".
"Chỉ đùa chút thôi".
Sở Mạt cởi đồ trên người, lộ ra áo sơmi hoa bình thường hay mặc.
"Chẳng buồn cười gì hết".
Cậu lầm bầm.
"Người trẻ tuổi ngẫu nhiên phải thưởng thức một chút hài hước của người trung niên chứ".
"Thưởng thức không nổi".
Khương Mộc thè lưỡi với chú ta.
Ông chú nhìn cậu một lúc, bỗng nhiên khẽ nói một câu: "Đừng tùy tiện vươn đầu lưỡi".
"Hả? Vì sao?".
"Quên đi, tùy nhóc".
Tác giả có lời muốn nói:
Sổ tay nuôi dưỡng trẻ con:
5.
Hiện tại học sinh cấp 3 khá chú trọng trắng trẻo đẹp đẽ và chống nắng, thảo nào cậu nhóc bắt đầu so sánh tôi trông có vẻ già.
6.
Đầu lưỡi nhóc rất đẹp.
(Cái này hình như không có ý nghĩa gì).
—— Sở Mạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...