Song Bích

Giang Lăng đứng ở cửa ra vào của phường Bình Khang, nhìn những nữ tử xinh đẹp ăn diện hở hang, trang điểm xinh đẹp, cười đùa mời chào khách quan thì cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Phía sau hắn ta là hai người hầu có ria, khuôn mặt vàng vọt, thân hình gầy yếu. Một người trong số đó nhíu mày kéo kéo râu, có vẻ như người đó đang rất mất kiên nhẫn, tên còn lại thì nhìn chằm chằm vào trong phường Bình Khang với đôi mắt sáng rực, trông như thể là không thể chờ được nữa.

Giang Lăng: “…”

Rõ ràng hắn ta mới là nam nhân kia mà, thế thì tại sao các nàng lại còn hăng hái hơn cả hắn ta thế?

Hai người hầu này là Minh Hoa Thường và Nhậm Dao, họ đã cải trang. Lầu Nguyệt Mãn là căn cứ của Huyền Kiêu Vệ, từ công cụ hóa trang, ám khí, cho đến vũ khí đều đã có sẵn hết. Năm người bọn họ trang bị vũ khí cho mình, Minh Hoa Thường và Nhậm Dao hóa trang thành nam tử, sau đó chia ra làm hai hướng, tập trung lại ở Thiên Hương các.

Đây là lần đầu tiên Minh Hoa Thường được tiếp xúc với công cụ hóa trang, nàng thấy vô cùng mới mẻ. Nhưng mặt thì có thể hoá trang, nhưng còn giọng nói và khung xương thì lại không thể, thật ra, nếu là người có kinh nghiệm thì chỉ cần nhìn một cái thôi là sẽ nhận ra nàng là nữ tử.

Bị nhìn thấu thân phận nữ nhi cũng không sao, kẻ quyền quý cho người hầu của mình cải nam trang đang là trào lưu mà, một công tử ca phú quý dẫn theo thị nữ tới thanh lâu hưởng lạc cũng không có gì là kỳ lạ cả. Các nàng chỉ cần đừng để cho người của Thiên Hương các thấy tướng mạo thật của mình là đủ rồi.

Tuy nói Thiên Hương các không qua lại gì với nhà công hầu, nhưng sau này phải dời đô, Minh gia, Nhâm gia cũng phải chuyển về Trường An. Nhưng, qua một khoảng thời gian dài, liệu rằng ai dám cam đoan là sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ rồi khiến cho Thiên Hương các gặp gỡ phủ Trấn Quốc Công, phủ Bình Nam Hầu?

Một khi để cho chuyện này xảy ra, thì sẽ không có ai có thể lường trước được hậu quả. Sau này Minh Hoa Thường sẽ rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, không quan tâm đến cái gọi là “danh tiết”, nhưng nếu thêm một chuyện thì chẳng thà cứ bớt đi một chuyện, tốt nhất là cứ cắt đứt tai họa ngầm luôn đi.

Minh Hoa Thường khá hứng thú về thanh lâu, nàng đã lớn đến vậy rồi mà chưa từng trông thấy thanh lâu bao giờ, thật lòng là đang cực kỳ tò mò. Nàng nóng lòng muốn đi vào, nhưng Giang Lăng lại đứng bất động ở đó rất lâu, như thể là đã bị đóng đinh ở trên mặt đất rồi vậy, Minh Hoa Thường nhìn hắn ta, ôm lòng nghi hoặc mà hỏi: “Ngươi còn chờ cái gì vậy?”

Giang Lăng bày ra vẻ mặt rất khó nói, hắn ta thích chơi thì thích chơi thật, nhưng vẫn biết giới hạn là đâu. Hắn ta không làm việc tử tế, tiêu tiền như nước, mang theo con báo hoành hành ngang ngược là một chuyện; nhưng nếu phải cưỡng đoạt dân nữ, dạo chơi thanh lâu thì lại là một chuyện khác.

Lúc hắn ta rảnh rỗi nhất thì cũng chỉ dẫn theo Bảo Bối đi vào rừng săn bắn thôi, chưa từng trêu đùa tình cảm của nữ nhân bao giờ. Thế mà lần này lại phải vào thanh lâu vì “việc công”, đã thế còn phải dẫn theo hai cô nương chưa xuất giá nữa.

Thật lòng là Giang Lăng thấy rất khó xử, đến nỗi không thể nói ra thành lời, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Các ngươi là nữ tử, vào nơi này thì còn ra thể thống gì.”

Nhậm Dao không thể chịu được sự ngứa ngáy trên mặt mình, bực dọc nói: “Phải vào thì vào, đừng có nói nhiều.”

“Đúng vậy, bản thân chúng ta còn chẳng buồn để ý đến, thế mà ngươi còn dông dài gì nữa đây?” Minh Hoa Thường nheo mắt nhìn Giang Lăng, như thể là đã hiểu ra gì đó rồi, lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ, vì là lần đầu ngươi tới đây nên ngươi không dám vào hả?”

Giang Lăng tức đến nỗi thở hổn hển: “Ai nói là ta không dám? Ta tới đây thành quen rồi đấy nhé! Đây là các ngươi tự chọn đấy, lúc đi ra thì các ngươi đừng có mà hối hận.”

Giang Lăng nói xong thì ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi vào phường Bình Khang, rõ ràng là chốn nhiều mỹ nhân lả lướt mà hắn ta lại bày ra tư thế “anh dũng hy sinh”.

Phía Đông phường Bình Khang giáp pháp trường, phía Bắc là đường lớn Xuân Minh, phía Nam giáp Tuyên Dương phường. Vị trí này rất sầm uất, xung quanh tề tựu rất nhiều quan to quyền quý. Cách đó không xa là công thự của Thượng thư tỉnh, có rất nhiều cử tử [*], thí sinh và quan lại các nơi vào kinh tụ họp.

[*] Cử tử: Những học giả được đề cử tham gia kỳ thi trong thời kỳ khoa cử.

Bởi vì có vị trí vô cùng đắc địa nên ở phường Bình Khang có rất nhiều nữ tử giáo phường ra vào, điều này cũng hấp dẫn nhiều thiếu hiệp phong lưu tới phường Bình Khang. Lâu dần, nơi đây biến thành chốn thanh lâu, chơi bời trăng hoa, hàng đêm sênh ca, là chốn không bao giờ hết náo nhiệt ở thành Trường An này.

Giang Lăng vừa bước vào phường Bình Khang thì có cảm tưởng như mình vừa lọt sang một thế giới khác, như thể là đã bước ra khỏi đô thành trang nghiêm sừng sững rồi. Đèn hai bên mập mờ, tiếng trống nhiệt tình gõ vào gió đêm, mùi son phấn bay lơ lửng trong không khí. Nữ tử xung quanh mặc y phục mỏng manh, thấy hắn ta thì cười ngả ngớn, thậm chí là còn có người to gan tiến lên kéo hắn ta đi nữa chứ.

Giang Lăng như bị bỏng, sải bước ra sau lưng Minh Hoa Thường và Nhậm Dao. Minh Hoa Thường mắng thầm một câu, hạ thấp giọng xuống mà chất vấn hắn ta: “Chẳng phải ngươi thường tới à? Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Giang Lăng cố vớt vát lại mặt mũi, mạnh miệng nói: “Ta tới thường xuyên thật mà, nhưng bây giờ các ngươi là người hầu của ta, vào những lúc thế này, người hầu nên cản phía trước và nên mở đường, nếu không thì người ta sẽ tìm ra được sơ hở.”

Còn lâu Minh Hoa Thường mới tin hắn ta, nàng đẩy mạnh Giang Lăng: “Trên dưới có tôn ti, sao ta có thể để cho chủ nhân đi sau được, ngươi đi trước đi!”


Hai người bọn họ đều muốn kéo đối phương ra làm bia đỡ đạn, nữ tử bên cạnh nhìn trúng Giang Lăng môi hồng răng trắng, dáng dấp đường hoàng, chỉ nhìn thôi là biết ngay, đây là kẻ có tiền. Mấy nữ tử nhìn nhau rồi đồng loạt xông lên, cười yêu kiều mà kéo bọn họ vào trong lầu của mình: “Lang quân tới lần đầu sao? Cô nương trong lầu chúng ta thích nhất là chiêu đãi tân khách, lang quân tiến vào nhìn thử xem.”

Minh Hoa Thường và Giang Lăng đang lôi lôi kéo kéo nhau, bất ngờ bị hương son phấn bao phủ, suýt chút nữa hai người đã bị sóng người này cuốn đi mất rồi. Đúng lúc nguy cấp nhất, vẫn là nhờ có Nhậm Dao đáng tin, mỗi tay nàng ấy túm một người, mạnh mẽ đẩy bọn họ ra khỏi vòng xoáy kia.

Minh Hoa Thường chưa bao giờ cố hết sức bỏ chạy như vậy, vất vả lắm nàng mới thoát khỏi vô số bàn tay ấy, bây giờ nàng đang đứng cạnh góc tường mà thở hổn hển, chưa hoàn hồn lại được.

Nàng ngước mắt nhìn Giang Lăng, Giang Lăng còn chật vật hơn cả nàng. Ban nãy, từ y phục cho đến tóc tai của hắn ta đều bị túm lấy, bây giờ chúng đang rối bù lên như một đóa hoa yêu kiều bị bão tố tàn phá.

Minh Hoa Thường bất giác thấy “xót thương” cho tình cảnh của Giang Lăng, nàng vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, nói: “Không ngờ ngươi lại được các tỷ tỷ chào đón như vậy. Về sau, nếu không có tiền, ít nhất thì người vẫn còn có nơi này để kiếm sống.”

Giang Lăng tức giận mắng: “Cút.”

Nhậm Dao liếc mắt nhìn sang, hỏi: “Các ngươi còn có tâm trạng cười đùa à? Chẳng biết chúng ta đã chạy tới đâu rồi đấy, làm sao tìm được Thiên Hương các đây?”

Minh Hoa Thường chỉnh lại chòm râu đã bị kéo lệch đi của mình, nói: “Đơn giản mà, chúng ta đi về hướng ít người, chắc chắn là chúng ta sẽ tìm ra được Thiên Hương các rất nhanh.”

Giang Lăng khó hiểu: “Vì sao?”

Minh Hoa Thường nói: “Mọi người đến phường Bình Khang mua vui, trước đó Thiên Hương các vừa mới có người chết, bây giờ còn kinh động đến cả quan phủ nữa. Thế nên, khách khứa sẽ chê nơi đây xui xẻo, chắc chắn là trong một khoảng thời gian ngắn, họ sẽ không tới Thiên Hương các đâu. Vì vậy, chúng ta chỉ cần đi tới nơi ít người nhất là được.”

Nhậm Dao thấy có lý, mắt nàng ấy tốt, bám vào tường nhìn thử rồi chỉ về một hướng và hỏi: “Các ngươi nhìn bên cạnh xem, đó có phải là nơi mà tất cả mọi người đều tránh đi không?”

Trong số hai người Minh Hoa Thường và Giang Lăng, người ngó bên trên, người nhìn xuống dưới. Quả nhiên họ đã thấy một tòa lầu các ba tầng hoa lệ. Nơi đó là một trong số những tòa nhà lớn nhất ở phường Bình Khang, nhưng giờ phút này đây, trước cửa lại vắng tanh, cả cửa và sân đều vô cùng vắng lặng.

Minh Hoa Thường thấy có hy vọng: “Không chừng chỗ đó chính là Thiên Hương các đó. Đi, qua đó xem.”

Ba người Minh Hoa Thường vẫn còn sợ hãi trước tình cảnh ban nãy, bọn họ không dám đi trên đường lớn nữa nên nép vào một bên mà dè dặt đi tới Thiên Hương các. Sau khi ba cái bóng lén la lén lút đi xa, có hai bóng người từ trong bóng tối đi ra.

Tạ Tế Xuyên cười nhẹ, nói: “Nếu như không yên tâm, vì sao không cho các nàng ở lại bên ngoài? Cùng lắm thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cứ về nói với Hàn Hiệt là mọi người đã làm cùng nhau.”

Thật ra đây là cách làm đơn giản nhất, ổn thỏa nhất. Để hai tiểu nương tử chưa xuất giá đi vào thanh lâu, thật sự là chẳng khác nào đang to gan làm loạn cả. Mà, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, chỉ e là Minh Hoa Thường và Nhậm Dao sẽ không thể bàn tới chuyện cưới gả được nữa, e là họ sẽ bị người đời chỉ trỏ cả đời vì “không biết giữ gìn nữ tắc”.

Dù không màng tới thanh danh, nhưng mưa gió, sóng ngầm cuồn cuộn sắp kéo đến Thiên Hương các rồi, việc để cho hai nữ tử đi vào nơi ấy chẳng khác nào đang lấy tính mạng của các nàng ra đùa.

Bất luận là vì thanh danh hay là vì an toàn, thì việc vào Thiên Hương các đều chỉ đem lại cái hại chứ không có lợi ích gì, nhìn thế nào cũng không giống như là đang bảo vệ muội muội.

Sao Minh Hoa Chương lại không biết cơ chứ? Hắn lẳng lặng nhìn bóng lưng mảnh mai phía trước, tới tận bây giờ hắn vẫn đang thấy hối hận. Lẽ ra không nên cho nàng tham gia vào, có lẽ hắn nên tìm một tòa nhà an toàn, sắp xếp cho nàng và Nhậm Dao vào ở trong đó, đến đến khi xong nhiệm vụ thì đón họ ra ngoài.

Nhưng, sau cùng, Minh Hoa Chương vẫn kìm nén sự bốc đồng muốn gọi các nàng về, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải đây chính là mong muốn của các nàng ấy hay sao?”

Vì sao Nhậm Dao gia nhập Huyền Kiêu Vệ, Minh Hoa Chương biết rõ. Nhậm Dao muốn kế thừa Hầu phủ, muốn được phong làm Bình Nam Hầu với thân phận nữ tử. Trong chuyện kinh hãi thế tục mà từ trước đến nay chưa từng có này, trừ phi sau lưng ngươi có người đương quyền ủng hộ, nếu không thì dù có kết giao bằng hữu rộng rãi, có tặng nhiều quà hơn nữa thì cũng vô dụng thôi.

Vì vậy, nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng với Nhậm Dao. Nếu như không làm nhiệm vụ đầu tiên chỉ vì nữ tử không tiện vào thanh lâu, thì sau này nàng ấy sẽ làm những chuyện khác như thế nào đây? Vì vậy, lúc nghe thấy ba người bọn họ sẽ phải xuất hiện ngoài sáng ở Thiên Hương các, Nhậm Dao không cân nhắc gì cả mà đã đồng ý ngay.

Nàng ấy muốn lập công, thật sự muốn chứng minh bản thân mình, Minh Hoa Chương hiểu rõ điều này. Bởi vì hiểu rõ nên hắn mới không đành lòng cướp đoạt.

Về phần Minh Hoa Thường, nàng không mang trong mình “hùng tâm tráng trí” như Nhậm Dao, nàng chỉ muốn biết người chết thế nào, hung thủ là ai mà thôi. Minh Hoa Chương có trách nhiệm bảo vệ nàng, nhưng mà, nàng cần sự bảo vệ này thật ư?


Bảo vệ khắp mọi nơi, chẳng phải đây là một cách thức khinh thường khác hay sao? Minh Hoa Chương nén cảm giác tự trách, lo lắng, bất an sắp nhấn chìm lòng hắn xuống, muốn buông tay đánh cược một lần, muốn tin tưởng rằng nàng có năng lực đối mặt với khó khăn và nguy hiểm.

Tạ Tế Xuyên nghe vậy thì khẽ cười rồi nói: “Ngươi vẫn hay mềm lòng như thế.”

Minh Hoa Chương từ chối cho ý kiến, lại nói: “Bọn họ đã tiến vào Thiên Hương các rồi, chuẩn bị, bắt đầu bước tiếp theo.”

Lúc này đây, hồng lâu hoa lệ đang ở ngay trước mặt, khi ba người Minh Hoa Thường, Nhậm Dao và Giang Lăng thấy rõ ba chữ “Thiên Hương các” trên tấm biển trước cửa lớn, họ vô cùng chắc chắn là chỗ này. So với những người trang điểm xinh đẹp lộng lẫy ở các thanh lâu khác, Thiên Hương các lại hiu quạnh hơn rất nhiều, đến nỗi, Giang Lăng phải ho khan một tiếng và cố ý lớn tiếng hỏi: “Haiz, sao nơi này chẳng có ai hết vậy?”

Sau khi Giang Lăng thắc mắc, một đám người tuôn ra từ Thiên Hương các. Có một phu nhân đẫy đà cầm đầu, bà ta khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt như trăng tròn, cơ thể đầy đặn, có cài một đóa thược dược lớn trên búi tóc. Ngũ quan của bà ta không hề tầm thường, nhưng làn da đã không còn căng mịn nữa, thậm chí là, đã có vài nếp nhăn xuất hiện trên khoé mắt ấy.

Trong độ tuổi ấy, con người ta lão hóa đi rất nhanh nên cảm giác về tổng thể đã giảm đi rất nhiều, miễn cưỡng lắm mới có thể nói là phong vận vẫn còn.

Nữ tử đẫy đà nhìn thấy Giang Lăng thì vui mừng nhướng mày lên, cười híp mắt mà đi ra đón, thịt trên người rung lên vì cười: “Chao ôi!!! Không biết khách quý tới cửa, không tiếp đón từ xa, là do nô gia thất lễ rồi. Trông lang quân lạ mặt, chắc đây là lần đầu tiên lang quân đến đây nhỉ?”

Nói rồi, bà ta nhịn không được nữa, bèn sờ lên mặt Giang Lăng một cái, che miệng cười duyên: “Lang quân thật là tuấn tú, lâu lắm rồi nô gia không thấy thiếu niên lang nào có dáng vẻ như thế này đâu.”

Trong nháy mắt, Giang Lăng buồn nôn tới nỗi sắp phun bữa cơm tối qua ra luôn, hắn ta nghiêm mặt, muốn quay người đi nơi khác thì lại bị Minh Hoa Thường và Nhậm Dao giữ lại từ hai bên.

Minh Hoa Thường “đỡ” công tử nhà mình dậy, nhiệt tình đặt câu hỏi thay cho công tử: “Lang quân nhà chúng ta mới tới Trường An, muốn tới phường Bình Khang mua vui. Chỗ này của các ngươi có thứ gì hay ho không?”

Tú bà nghe thấy Minh Hoa Thường nói vậy thì hai mắt sáng rực lên. Nghe thấy thiếu niên trẻ lần đầu tới Trường An mua vui, tú bà nhìn Giang Lăng với ánh mắt dịu dàng đong đầy yêu thương, nhìn thế nào cũng thấy đây là một con dê béo đang kêu be be.

Tú bà cười nói: “Có, tất nhiên là có rồi! Cũng không phải là do nô gia huênh hoang đâu, khắp trong phường Bình Khang này, không có nhà ai có nhiều thú vui bằng Thiên Hương các nhà chúng nô gia đâu. Lang quân à, bên ngoài lạnh lẽo, không ngại vào trong uống một hớp rượu cho nóng người chứ ạ?”

Giang Lăng rất muốn nói “Không lạnh, không uống, cút”, nhưng không biết tại sao mà thân thể lại không chịu nghe theo ý muốn của hắn ta. Hắn ta chẳng hề muốn vào, nhưng lại bị “người hầu trung thành” làm thay, họ mạnh mẽ kéo hắn ta đi vào trong Thiên Hương các.

Tú bà thấy Giang Lăng đi vào trong thì cười đến nỗi “chỉ thấy răng chứ không thấy mắt”, bà ta bước nhanh qua chính đường, cười nói: “Các cô nương, khách quý đã đến, xuống tiếp khách đi.”

Minh Hoa Thường không kéo được hắn ta, nhưng “ả nam nhân” Nhậm Dao này lại có bàn tay rất khỏe. Lúc Giang Lăng phân tranh cao thấp với Nhậm Dao, chợt, hắn ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy một đống nữ nhân lòe loẹt, khuôn mặt “dữ tợn” đang vẫy vẫy khăn lao về phía mình. Giang Lăng sợ tới mức khẽ run lẩy bẩy, vô thức ôm chặt Nhậm Dao bên cạnh: “Yêu quái, các ngươi làm cái gì vậy!”

Các cô nương chưa được khai trương cả ngày trời đang muốn cùng “thi triển” phép thần thông, cùng hành động để bắt “con dê béo” này lại, không ngờ là “dê béo” lại “bổ nhào” vào lồng ngực của nam nhân bên cạnh. Nếu là một thiếu niên đẹp đẽ thì cũng thôi đi, nhưng đằng này, đây lại là một nam nhân xấu xí, nhỏ gầy, đã thế lại còn xanh xao, vàng vọt nữa chứ!

Nụ cười trên mặt của các cô nương cứng đờ, Thiên Hương các như đã bị một thế lực thần bí nào đó ép phải tạm ngưng lại, may mắn thay, phản ứng của Minh Hoa Thường cực kỳ nhanh nhạy, bấy giờ nàng nói: “Lang quân của chúng ta ăn vàng uống ngọc, mắt nhìn cũng cao, người bình thường không xứng với lang quân của chúng ta. Đi, gọi cô nương tốt nhất trong Thiên Hương các của các ngươi tới đây đi.”

Tú bà nghe xong thì cũng thấy có lý, nhìn khí thế toát ra từ thiếu niên này, bà ta hiểu rõ, chắc chắn là người được nuôi trong phú quý, thế nên tư sắc bình thường sẽ không thể lọt vào mắt hắn ta được. Tú bà càng chắc chắn đây là một “con cá lớn”, quyết không để cho “chú cá” này chạy mất, vì vậy, bà ta nhanh chóng bảo các cô nương quay trở về: “Là do nô gia sơ suất. Còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi Kim Lăng Xuân Lai tới, đưa vào trong Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển, đừng để khách quý đợi lâu.”

Sau đó, tú bà nhìn Giang Lăng, tươi cười nói: “Lang quân, bao sương tốt nhất nằm ở lầu hai, ngài hãy đi theo nô gia.”

Giang Lăng không hề muốn nhưng vẫn phải đi theo, hôm nay hắn ta không thoát nổi. Hắn ta chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng, chỉnh sửa lại y phục, ngẩng đầu ưỡn ngực mà chạy lên lầu.

Nhậm Dao đi theo ngay bên cạnh Giang Lăng, phía sau là tú bà và các cô nương, Minh Hoa Thường đi chậm lại vài bước phía sau, tụt lại sau cùng, nàng nhân cơ hội này mà nhìn thật kỹ bố cục bên trong Thiên Hương các.

Nhìn sơ qua thì thấy Thiên Hương các rất thoáng đãng và tao nhã, đến cả bao sương cũng hợp bốn chữ “phong hoa tuyết nguyệt”. Thiên Hương các được xây nên vô cùng xa xỉ, có ba tầng lầu. Lầu một là rộng rãi nhất, có một vũ đài ở trung tâm như một cái sân vườn, tầm nhìn của các tầng lầu đều tập trung vào nơi đây. Xung quanh vũ đài [*] là lan can hoa cỏ, ba mặt Nam – Đông – Tây là chỗ ngồi, và có một tấm bình phong sơn thủy cực lớn ở phía sau và phía Bắc.


[*] Vũ đài: sân khấu.

Người ở lầu hai, lầu ba, đi về hướng Đông Tây, hành lang và phòng riêng được xây dựng xung quanh vũ đài, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cảnh ca hát, nhảy múa ở tầng dưới. Nhưng vì tầm nhìn của vũ đài nên cách bày trí ở hai bên hành lang lầu hai và lầu ba không hề giống nhau, như hai chiếc thuyền hoa nhìn nhau từ một nơi xa xa, cách một dòng sông ngân.

Lầu hai có phong cách trang trí vô cùng xa hoa, phòng rộng lớn hơn để chiêu đãi khách quý dùng bao sương; lầu ba thì có nhiều phòng ở, hơn một nửa số lượng phòng là phòng riêng của nữ tử thanh lâu.

Minh Hoa Thường đi lên cầu thang, Nhiễm Hàn Nguyệt Uyển nằm ở phía Tây của lầu hai, kề sát căn phòng phía Bắc, cũng cách cầu thang không xa. Sau khi Minh Hoa Thường vào phòng thì phát hiện ra là họ đã sắp xếp xong xuôi hết cho Giang Lăng.

Chỉ trong nháy mắt, trên bàn đã bày ra rượu thơm và thức ăn ngon, đủ kiểu mỹ nhân đứng ở trước mặt hắn ta, lặng lẽ nhìn hắn ta với ánh mắt như làn nước hồ thu. Tú bà nhiệt tình giới thiệu từng mỹ nhân một, khoe khoang là chỉ có ở trên trời mới có, chứ ở dưới mặt đất thì không có đâu.

Mà, cái người được nhận ánh mắt như làn nước hồ thu ấy lại hơi thất thần, hắn ta thấy Minh Hoa Thường vào rồi thì dốc sức chớp mắt, ám chỉ nàng mau tới cứu hắn ta đi.

Minh Hoa Thường lại vờ như không nhìn thấy, nàng đứng ở bên cạnh, nghiêm túc nghe tú bà giới thiệu giai nhân, thỉnh thoảng còn gật đầu hưởng ứng, như thể là đang suy nghĩ thật vậy.

Giang Lăng tức giận đến nỗi chỉ muốn ngã ngửa, nàng ừ cái rắm ấy, nàng chọn nữ nhân rồi có dùng được hay không? Chẳng phải đến cuối cùng cũng chỉ có mỗi mình hắn ta phải chịu đựng điều đó thôi sao? Tú bà giới thiệu hết một lượt các giai nhân mà bà ta đang có, nói tới mức miệng lưỡi khô đắng, rồi bà ra lại nhìn Giang Lăng với ánh mắt đầy mong chờ, mong chờ hắn ta sẽ chọn người.

Mí mắt Giang Lăng muốn co giật đến nơi luôn rồi, hắn ta ấp úng nói: “Việc này, ngươi có thể lặp lại thêm một lần nữa không? Ta không nhớ nổi.”

Tú bà từ hít sâu vào, Minh Hoa Thường nghe nói thanh lâu có nuôi tay chân, nàng sợ tiếp theo đây tú bà sẽ phất tay áo mà nói “Đánh hắn ta cho ta”, nên nàng vội nói: “Ý của lang quân nhà chúng ta là những người này quá đỗi tầm thường. Có người nào khác tốt hơn hay không?”

Tú bà sợ run lên, sắc mặt khó coi hơn rất nhiều: “Nơi đây có nhiều cô nương như vậy, ai cũng đều là trụ cột của Thiên Hương các chúng nô gia cả, thế mà lang quân lại chẳng vừa ý một người nào sao?”

Giang Lăng định gật đầu, nhưng hắn ta chợt thấy sắc mặt của một dàn mỹ nhân đối diện càng lúc càng tệ, Nhậm Dao nhanh tay nâng cằm Giang Lăng lên, không cho hắn ta gật đầu, cứng ngắc cười nói: “Cũng không phải là thế, chỉ là do chúng ta muốn người nổi tiếng nhất ở đây mà thôi.”

Tú bà “nhào tới” trước mặt cô nương đứng đầu nhanh như bươm bướm, cánh tay vung vẩy rất nhanh, Nhậm Dao thấy bà ta đã phấn chấn hơn rồi: “Sơn Trà đang là người nổi tiếng nhất hiện nay đó! Các ngài thử ra ngoài hỏi mà xem, liệu rằng trên khắp cả cái phường Bình Khang này, có ai không biết đến Sơn Trà nhà chúng nô gia hay không?”

Sơn Trà bị chê “tầm thường” cũng không vui, túm khăn mà nói với vẻ khó chịu: “Đúng vậy, nếu không phải là do hôm nay ít khách, thì bình thường có muốn gọi nô gia cũng không được đâu. Lang quân, ngài đã sỉ nhục chúng nô gia như thế, lẽ nào ngài đang muốn trêu đùa nô gia ư?”

Minh Hoa Thường bắt được sơ hở, hỏi ngay: “Ngươi nói thế không đúng lắm, nếu ngươi đã là nương tử đang nổi tiếng nhất của phường Bình Khang, vì sao hôm nay ngươi lại chẳng có khách nào?”

Sơn Trà bị nói tới nỗi đỏ mặt, tức giận giẫm mạnh chân, ném khăn rời đi: “Ma ma, ánh mắt của khách nhân đặt ở nơi quá cao, con với không tới. Hay là người mời Ngọc Quỳnh tỷ tỷ tới đây đi.”

Ba người Giang Lăng, Nhậm Dao và Minh Hoa Thường lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên là bọn họ cũng nghe thấy cái tên quan trọng ấy, Ngọc Quỳnh.

Tú bà thấy ba người Giang Lăng chọc cho bảo bối của mình tức giận đến mức bỏ đi, thì giận tới mức nhếch miệng: “Lang quân, chúng ta kính ngài là khách quý, bởi thế nên bây giờ chúng ta mới hết lòng nịnh nọt ngài, nhưng hình như là ngài lại chẳng hề nể tình. Ngài chướng mắt cô nương nhà của chúng ta, chúng ta cũng không dám trèo cao, nhưng ngài lại dung túng hạ nhân làm nhục người khác, có phải là ngài đã quá đáng quá rồi hay không?” [*]

[*] Vì tới đây tú bà đã thật sự tức giận rồi nên trong lời nói chỉ toàn chứa ý chất vấn, không còn muốn nịnh nọt như những lời thoại trước nữa, vậy nên ở đây mình xin đổi sang cách xưng “ta” thay vì “nô gia” như những đoạn trước nhé. Nếu sau đoạn này, thái độ của tú bà có thay đổi thì mình cũng sẽ đổi lại cho hợp với hoàn cảnh.

Bấy giờ, Giang Lăng hoàn toàn chẳng cần phải biểu diễn gì cả, mày kiếm dựng ngược lên, khí thế của tiểu bá vương thành Lạc Dương lại xuất hiện: “Ngươi mắng ai đấy hả? Người ở bên cạnh ta, dù có là con chó thì cũng tôn quý hơn bao người khác, nào đến lượt ngươi khua tay múa chân?”

Hắn ta còn chưa nói xong mà đã bị kéo mạnh một cái, cánh tay hắn ta vô cùng đau đớn, suýt chút nữa đã không giữ được biểu cảm của mình rồi. Hắn ta nhìn Nhậm Dao đầy khó tin, Nhậm Dao âm thầm trừng hắn ta, ánh mắt ấy ngập tràn sát khí.

Mắng ai là con chó đấy hả?

Giang Lăng cảm thấy nữ nhân này thật vô lý, điểm quan trọng nhất nằm ở đây hay sao? May mà còn có Minh Hoa Thường, so ra thì, Minh Hoa Thường thật thấu tình đạt lý biết bao, còn biết nhìn tổng thể nữa chứ, quả đúng là tiểu tiên nữ mà!

Ý nghĩ này của hắn còn chưa biến mất thì hắn bỗng nghe thấy Minh Hoa Thường phẫn nộ quát một tiếng, chống nạnh lên trông vô cùng hùng hổ mà chất vấn: “Càn rỡ! Các ngươi biết rõ đang nói chuyện với ai hay không?”

Tú bà bị dọa sợ bởi khí thế của bọn họ, không ngừng tính toán trong đầu.

Trường An nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ thì cũng rất nhỏ. Ở nơi đây, công tử ca cao quý chỉ có mấy người ít ỏi thôi, mà lang quân trước mặt tuy môi hồng răng trắng, cử chỉ cao quý, bà ta chưa từng trông thấy bao giờ. Có lẽ, cùng lắm thì hắn ta chỉ là nhi tử của một phú thương nào đó, hẳn là họ chỉ mới tới thành Trường An [*] để trải nghiệm thêm mà thôi, vậy thì hắn ta sẽ có được bản lĩnh gì đây?

[*] Bản gốc là “Lạc Dương”, nhưng mình nghĩ ở đây là “Trường An” thì sẽ hợp lý hơn, vì nơi này là thành Trường An mà. Vậy nên, mình xin phép đổi thành từ “Trường An” nhé.

Nghĩ vậy, tú bà cũng mạnh mẽ đứng bật dậy, hất cằm nói: “Ôi!!! Là nô gia có mắt như mù, không ngờ là nô gia lại không nhìn ra được thân phận của lang quân. Lang quân, ngài có thể giải đáp nỗi nghi hoặc trong nô gia, cho nô gia mở mang tầm mắt được không?”


Lời nói này của tú bà ẩn chứa ý cười nhưng lại không phải là cười, đôi mắt nheo lại và nhìn xuống, có thể thấy là bà ta đang cố ý trào phúng bọn họ. Minh Hoa Thường cười lạnh một tiếng, nàng mặc trang phục hạ nhân, dung mạo vàng vọt xấu xí, nhưng chẳng hiểu sao, lúc nàng nói chuyện, tú bà lại chẳng dám nhìn thẳng vào nàng.

Tú bà thầm nghĩ, kỳ lạ thật, mười hai tuổi bà ta vào nghề, mười bốn tuổi trở thành hoa khôi, đến hôm nay, ba mươi tuổi đã làm bà chủ, người bà ta gặp còn nhiều hơn so với lượng cơm mà mấy thanh niên này từng ăn. Cả đời bà ta lăn lộn trong chốn phong nguyệt, cũng đã dạy dỗ ra vài thế hệ “nữ nhi” rồi, tất nhiên là bà ta cũng có thể nhìn ra được rằng, người tôi tớ mặc nam trang, nho nhã yếu đuối này chính là một nữ tử.

Nhưng, thế thì sao? Đã theo nam lang đi vào thanh lâu, thì người này còn có thể là loại người tôn quý gì? Đơn giản là tỳ nữ được sủng ái, cáo mượn oai hùm mà thôi. Vậy thì tại sao ban nãy bà ta lại sợ hãi đến thế vậy nhỉ?

Tú bà thầm thấy kỳ lạ, phản ứng của bà ta chậm nửa nhịp nên sau đó mới nghe thấy Minh Hoa Thường nói: “Nói ra thì chỉ sợ sẽ dọa chết các ngươi, lang quân của chúng ta là trưởng tử Giang An Hầu, là Giang An Hầu thế tử được triều đình sắc phong đàng hoàng đấy!”

Giang Lăng gật đầu mạnh một cái rồi bỗng phát hiện ra điều không đúng, kinh ngạc nhìn Minh Hoa Thường: “Hả?”

Nhậm Dao yên lặng mở to mắt, che giấu mặt mình. Tạ ơn trời đất, may mà nàng ấy không là nam nhân, nếu như phải nói ra cái tên phủ Bình Nam Hầu ở nơi này, chắc chắn là tổ mẫu của nàng ấy sẽ đánh chết nàng ấy mất thôi.

Tú bà há to miệng, ngạc nhiên nhìn Giang Lăng, ấp úng nói: “Giang… Giang An Hầu thế tử?”

“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường nhíu mày, nhìn bà ta một lượt từ trên xuống, hỏi: “Chắc không phải là do ngươi không biết Giang An Hầu đâu nhỉ?”

Tú bà nào dám không biết! Tuy rằng ngày nay Hoàng thượng không còn ở Trường An nữa, nhưng nơi đây vẫn là nơi tập trung rất nhiều thế gia vọng tộc giàu sang quyền thế, lúc nào cũng theo dõi đường đi nước bước của triều đình. Ví dụ như hôm nay vậy, tuy không thể kết luận người nào có quyền thế nhất trong triều, nhưng chắc chắn người được sủng ái nhất chính là Thái Bình Công chúa!

Giang An Hầu là tâm phúc của Thái Bình Công Chúa, một Thiên Hương các làm ăn nhỏ lẻ, nào có dám đắc tội với Giang An Hầu thế tử đâu?

Vẻ mặt của tú bà thay đổi ngay tắp lự, nếp nhăn chồng chất trên khoé mắt như được kéo căng ra hết cỡ, ra sức cười làm lành với họ, bà ta lại nói: “Là do nô gia có mắt như mù, chưa tiếp đón thế tử chu đáo, thật đáng đánh đòn quá mà! Thế tử chờ một lát, nô gia đi gọi Ngọc Quỳnh đến ngay.”

Lòng Giang Lăng hơi tuyệt vọng, hắn ta không dám tưởng tượng ra cái cảnh, khi tin tức hắn ta dạo chơi thanh lâu truyền tới Lạc Dương, cha hắn ta sẽ có vẻ mặt gì. Giang Lăng chẳng còn gì để lưu luyến nữa, sắc mặt rất tệ, tùy ý xua tay mà nói: “Cút hết đi. Ta chỉ tùy ý tới thành Trường An chơi đùa một chút thôi, không muốn bị lộ ra, các ngươi đừng có nói bậy bạ.”

Tú bà hiểu ra ngay, thức thời mà thay đổi cách xưng hô: “Nô gia đã hiểu rồi ạ, lang quân cứ việc yên tâm, nô gia sẽ kiểm soát hạ nhân thật kỹ, không để cho bọn họ làm lang quân mất hứng đâu ạ.”

Nói rồi, tú bà liếc mắt ra hiệu cho những người xung quanh rồi vội vã rời đi. Chờ đến khi tất cả mọi người đã đi hết rồi, Giang Lăng cũng nhanh chóng thu hồi khí thế tiểu thiên gia không sợ trời không sợ đất lại, hạ giọng hỏi Minh Hoa Thường: “Ngươi đang làm cái gì thế?”

“Đừng sợ.” Minh Hoa Thường ung dung ngồi xuống, nàng rót chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Quả nhiên là rượu ngon. Vốn dĩ lúc đầu ngươi nhận lệnh tới thành Trường An mua đồ dùng trong nhà cho Thái Bình Công chúa. Mà, cả kinh thành này đều biết rằng ngươi là công tử bột, thế nên, việc ngươi không chịu nổi sự cô đơn lạnh lẽo, đến phường Bình Khang tầm hoan tác nhạc, chẳng phải chỉ là một chuyện rất bình thường thôi sao?”

Có lý, nhưng Nhậm Dao lại cau mày hỏi: “Nhưng mà, nếu làm thế này thì chẳng phải là sẽ bị bại lộ thân phận sao?”

“Sợ cái gì chứ?” Minh Hoa Thường nói: “Hắn ta vốn là Giang Lăng, có làm ra chuyện này thì cũng hợp với tính cách của Giang Lăng mà. Người cần được che giấu là chúng ta cơ, nếu bị người ta nhận ra thì sẽ dễ bị nghi ngờ. Vậy nên mới không ngại công khai thân phận, trong thật có giả, trong giả có thật, đánh bọn chúng dưới ánh đèn màu đen mới là an toàn nhất.”

Giang Lăng trầm ngâm, như thể là cũng thấy rất có lý. Nhưng mà, Giang Lăng nghiêng đầu nhìn Minh Hoa Thường, thấy vô cùng khó hiểu: “Bây giờ, khi ở bên ngoài, Minh Hoa Chương cũng đã ở Trường An rồi, vì sao ngươi không dùng thân phận của hắn đi?”

Minh Hoa Thường chớp chớp mắt mấy cái, nghiêm túc nói: “Nhị huynh là ngọc lang danh chấn đế đô, sao có thể hủy hoại thanh danh của nhị huynh ta như vậy được?”

Giang Lăng nghiến răng, tức giận đến mức ngứa ngáy tay chân: “Vậy nên ngươi mới hủy hoại ta sao?”

“Ôi chao, không có việc gì đâu.” Minh Hoa Thường hào phóng xua xua tay: “Trong mấy chuyện này, kẻ ẩn náu sợ người quang minh chính đại nhất, rất có thể là hung thủ giết Trương Tử Vân vẫn còn đang ở trong đây, ngươi đã nói rõ thân phận của ngươi ra rồi thì đối phương cũng không dám làm gì ngươi đâu. Dùng thanh danh đổi lấy an toàn, có lợi lắm mà! Hậu quả xấu nhất chỉ đơn giản là sẽ bị cha ngươi đánh cho một trận, thanh danh xấu đi, khó mà thành thân được thôi!”

Giang Lăng trừng to mắt mà nhìn nàng, chất vấn: “Sao ngươi không nghe thử xem ngươi đang nói cái gì thế hả?”

——————

Tác giả nói:

Minh Hoa Chương: Tránh được một kiếp nạn rồi.

Nhậm Dao: Cảm tạ trời xanh cho ta đầu thai làm nữ nhân, nhặt về được một mạng.

Giang Lăng: Ngươi thanh cao, ngươi giỏi đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận