Song Bích

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, vẫn nhìn Minh Hoa Thường với ánh mặt vô cùng hoài nghi: “Rượu là do chính tay ngươi đưa, hắn uống rượu của ngươi xong rồi chết. Rất có thể những lời do ngươi nói chỉ là để kéo người khác xuống nước, làm xáo trộn góc nhìn.”

Minh Hoa Thường không phản bác lại được, gật đầu nói: “Được, các ngươi không tin ta, vậy phải tin lời người chết chứ. Kim Ngưu, lúc ngươi chết ngươi có cảm giác như thế nào?”

Giang Lăng nằm im lìm ở đó, yếu ớt cất giọng nói: “Ban nãy mới bảo thi thể không cần nói, bây giờ lại muốn xác chết sống dậy ư?”

“Đừng nói nhiều.” Minh Hoa Thường tức giận mà đánh hắn ta một cái: “Nói vào chuyện chính đi.”

Giang Lăng cẩn thận suy nghĩ lại một chút rồi nói: “Không có cảm giác gì. Rất ngỡ ngàng, rất nhanh.”

Minh Hoa Thường nói: “Vì vậy, trước khi ngươi chết, ngươi cũng không biết mình phải chết.”

“Đó chẳng phải là đang nói nhảm hay sao!” Có người nói thầm: “Đâu có người nào biết trước là mình sẽ chết đâu, nếu biết vậy thì đã tránh đi rồi.”

“Đây là hai việc khác nhau.” Minh Hoa Thường hỏi Giang Lăng: “Biểu hiện ban nãy của ngươi là theo như Tướng quân chỉ thị hết sao?”

Giang Lăng gật đầu. Hắn ta không biết mình chết lúc nào, không biết vì sao mình chết, cũng không biết ai muốn giết mình, hắn ta đang diễn rất tốt, nhưng tự dưng lại bảo hắn ta chết, có thể nói là trải nghiệm này cực kỳ tệ.

“Vậy suy đoán của ta sẽ không sai.” Minh Hoa Thường nói: “Dù có là kẻ nào thì mọi hành động cũng đều phản ánh nội tâm, suy nghĩ khác biệt, thế cho nên, dù bản thân có ở trong tình cảnh tương tự đi chăng nữa thì hành động cũng sẽ hoàn toàn khác biệt. Ít nhất là ở trong bữa tiệc rượu này, chủ nhân vô cùng lơ là, chẳng hề phòng bị và chẳng ngờ rằng trong đây có người hại hắn, bởi vậy nên khi chết mới bất ngờ. Nếu như ở đây có người bất hòa với hắn thì biểu hiện của hắn sẽ không thoải mái như thế.”

Mọi người cảm thấy Minh Hoa Thường đang nói nhảm: “Vậy thì sao? Đó không phải chuyện đã rõ như ban ngày rồi sao?”

Minh Hoa Thường cũng không tức giận, dù sao thì tâm lý bức tranh vẫn luôn là như vậy, trước lúc mọi người phát hiện ra bức tranh, nếu có thể miêu tả ra được thì sau đó tất cả mọi người sẽ trở thành Gia Cát Lượng. Minh Hoa Thường nói: “Nếu như chủ nhân vô cùng tin tưởng mọi người ở đây, vậy đã có thể chứng minh được rằng mọi người chưa từng có thù oán riêng, động cơ giết người không nhắm vào chủ nhân. Tướng quân, trong bữa tiệc này, ngoại trừ chủ nhân chết bất đắc kỳ tử ra, chắc chắn là vẫn còn xảy ra vài chuyện khác nữa đúng không ạ?”

Ánh mắt Hàn Hiệt bí hiểm, cười mà như không cười, nói: “Đúng thật là thế. Không ngờ ngươi có thể tìm ra được tin tức bị che giấu, là ta xem thường ngươi rồi.”

Ông ta nói với vẻ tiếc nuối, nhưng rõ ràng là nghe có vẻ rất hài lòng. Hàn Hiệt nói: “Chúc mừng các ngươi đã tìm ra được manh mối bị che giấu, không bị lớp vỏ bên ngoài mê hoặc. Đã như vậy rồi thì ta không ngại cung cấp cho các ngươi thêm chút lời nhắc, chủ nhân của bữa tiệc này là một vị họa sĩ nổi tiếng, trước khi tấu đàn tỳ bà, hắn ở đây để trưng bày bức tranh mới nhất của hắn, rồi hắn bảo tôi tớ mang tác phẩm đi. Sau đó, hắn, tân khách và ca cơ tiếp tục tiệc rượu mua vui. Về sau thì đã xảy ra phần diễn của các ngươi, không lâu sau khi chủ nhân chết bất đắc kỳ tử, hạ nhân tìm thấy thi thể người làm cầm bức tranh ở một góc hẻo lánh, bức tranh kia thì đã không cánh mà bay.”

Minh Hoa Chương ngồi im bên dưới, bấy giờ lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Bức tranh kia quý giá đến vậy sao?”

Hàn Hiệt quay người, nhìn vào mắt Minh Hoa Chương, nở nụ cười không rõ ý tứ: “Vô cùng quý giá.”


“Vậy thì là do thấy tiền nổi lòng tham.” Tạ Tế Xuyên nói: “Chắc chắn người nào ở đây thấy được tác phẩm mới của họa sĩ, ác tâm nổi lên nên mới cướp tranh rồi giết chết chủ nhân.”

Mọi người thì thầm với nhau và vô cùng đồng tình. Có người cao giọng nói: “Vậy càng chắc chắn khả năng hung thủ là nàng ta. Họa sĩ có chút tiếng tăm, thượng khách có thể nhận được sự tôn kính từ hắt thì ắt chỉ toàn là tài tử danh sĩ, chắc chắn sẽ không tham lam một bức tranh. Chỉ có những nữ tử thanh lâu có hiểu biết về tranh và thiếu tiền nên mới có thể bí quá hóa liều.”

Minh Hoa Thường nói: “Ta không đồng tình với lời nói này. Cho dù nữ tử thanh lâu tham tiền thật đi chăng nữa, nhưng các nàng thường xuyên ra vào phủ đệ quan quyền, đòi trang sức với khách làng chơi không hề khó, vậy thì sao lại phải tốn công tốn sức mạo hiểm chỉ để trộm một bức tranh và gánh trên lưng hai mạng người?”

Trong hai bên, bên nào cũng cho rằng mình đúng, hướng suy luận rơi vào tình thế bế tắc. Minh Hoa Chương nhìn về phía Hàn Hiệt: “Tướng quân, sau khi người chết thì lại xảy ra chuyện gì?”

Hàn Hiệt chậm rãi nói: “Sau khi chủ nhân chết, hiển nhiên là bữa tiệc cũng trở nên rối loạn. Trong cảnh hỗn loạn ấy, vẫn còn bằng hữu của chủ nhân, là Trương Tam, dũng cảm đứng ra sai người đi mời lang trung, bộ đầu, hòa thượng, quản gia phái xe ngựa đi đón người. Sau khi quan phủ xác nhận chủ nhân đã chết, Trương Tam lại lo liệu hậu sự cho chủ nhân, bảo quản gia đi đặt mua đèn nến, còn bản thân hắn ta thì tuy đi đứng không tốt, nhưng vẫn chống quải trượng bận rộn tới tận nửa đêm, quý phủ vô cùng cảm kích. Về phần những tân khách khác và ca cơ, ngay lúc án mạng xảy ra đã bị mời tới sương phòng, chờ người của quan phủ tới tra hỏi rồi mới được thả ra.”

Minh Hoa Chương hỏi: “Đã kiểm tra vật tùy thân của bọn họ chưa?”

“Đã kiểm tra.” Hàn Hiệt nói: “Nha môn công sai lục soát từng người một, trên người bọn họ cũng không có bức tranh.”

“Bức tranh lớn cỡ nào?”

“Sau khi cuộn lại thì khoảng ba thước.”

Minh Hoa Thường thử dùng tay áng chừng, nói: “Ba thước không phải là nhỏ, mang ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng.”

“Vậy thì kỳ lạ quá.” Tạ Tế Xuyên vỗ tay nói: “Nếu mục tiêu của hung thủ là bức tranh, vậy tất nhiên là hắn ta sẽ tìm cách để mang bức tranh ra khỏi phủ, vậy thì vì sao lại không có ai phát hiện ra cuộn tranh dài ba thước cơ chứ?”

Giang Lăng cảm thấy chủ đề đã đi xa mất rồi, nói: “Mặc kệ bức tranh đi, ta chết ở trên bữa tiệc, ta cảm thấy vẫn nên chú tâm vào hiện trường tử vong thì hơn. Lúc trước mọi người uống rượu mua vui chẳng sao cả, về sau quản gia đưa một bình rượu tới, Lý Tứ rót một chén rượu mời ta, người hầu rượu rót thêm rượu cho ta, ta uống xong chén rượu này thì chết.”

Giang Lăng nhìn ba người sắm vai quản gia, Lý Tứ, người hầu rượu rồi nói: “Bất luận thế nào thì chắc chắn hung thủ là một trong ba người các ngươi.”

Mọi người bên dưới chậm rãi gật đầu, đều có vẻ mặt vô cùng đồng tình. Mà Minh Hoa Thường, với tư cách là người duy nhất cầm chén rượu, chính là kẻ tình nghi lớn nhất.

Minh Hoa Thường cảm thấy mình cần phải thanh minh cho bản thân, nói: “Không ngại dùng phương pháp loại trừ, đầu tiên, không phải ta; tiếp theo, không phải Lý Tứ; và không phải quản gia. Vậy thì chỉ có thể là Trương Tam rồi.”


Giang Lăng trưng ra khuôn mặt “một lời khó nói hết”: “Thính quân nhất tịch thoại, như thính nhất tịch thoại [*]. Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy?”

[*] Nói mà chẳng có logic, ý nghĩa gì.

“Suy luận của ta rất có lý đó.” Minh Hoa Thường nghiêm túc giải thích: “Lúc hắn chết ta cũng rất bất ngờ. Nếu như ta là người hầu rượu, chắc chắn là ta sẽ không hạ độc trong rượu lúc ta dâng rượu, dù sao thì ta cũng ngồi cạnh hắn mà, muốn hạ độc lúc nào mà chẳng được, vậy thì vì sao phải ôm tội vào mình? Lý Tứ cũng như vậy, chủ nhân chết bất đắc kỳ tử đúng ngay lúc hắn ta mời rượu, nếu như hắn ta là hung thủ, thật tình là không cần phải làm bại lộ bản thân mình ra, chưa đánh đã khai như thế.”

Tô Hành Chỉ đã im lặng không nói gì cả một lúc lâu bỗng lên tiếng hỏi: “Nếu như hung thủ dự đoán được ý của quan phủ, cố ý làm ngược lại thì sao?”

“Không loại trừ khả năng này.” Minh Hoa Thường nói: “Nhưng mà ta vẫn cảm thấy Lý Tứ không nói dối. Lúc hắn ta mời rượu chủ nhân, hắn ta cứ ngâm thơ mãi không ngừng, hắn ta đã dùng nhiều biện pháp tu từ lắm, nghe không giống như là đang nói dối, giống đang bán tài hoa hơn.”

Đến đây, có rất nhiều người nghe mà không thể hiểu được, Tô Hành Chỉ hỏi: “Hắn ta sử dụng nhiều biện pháp tu từ thì có liên quan gì tới việc hắn ta nói dối?”

Minh Hoa Thường mím môi, không biết nên giải thích như thế nào: “Ta cũng không thể nói rõ ra được, đó là một loại cảm giác. Đổi vị trí lại đi nhé, nếu như ta muốn lặng lẽ giết một người, lúc ta đứng ở trước mặt hắn, chắc chắn mọi sự chú ý của ta đều sẽ dồn vào nét mặt của hắn, chắc chắn là ta sẽ không có lòng dạ đâu để mà nói quãng lớn bỉ hứng cú [*]. Vì vậy, trực giác nói cho ta biết, hung thủ không phải là Lý Tứ.”

[*] Quãng lớn bỉ hứng cú: Một biện pháp nghệ thuật trong thơ ca.

Bấy giờ Minh Hoa Chương cũng hỏi: “Vậy vì sao cũng không phải là quản gia?”

“Hắn ta không cần phải làm vậy.” Minh Hoa Thường nói: “Nếu quản gia muốn trộm tranh, nhân lúc đêm dài vắng người, vụng trộm lẻn vào thư phòng của chủ nhân đánh cắp là được rồi, tại sao lại phải giết chết chủ nhân ở trước mặt mọi người? Chủ nhân còn sống mới có thể tiếp tục vẽ tranh, cung cấp trang cho hắn ta trộm liên tục, quản gia không cần phải mổ gà lấy trứng như thế làm gì cả.”

“Có lý.” Tạ Tế Xuyên hăng hái cười hỏi: “Vậy vì sao muội lại hoài nghi Trương Tam? Hắn ta là bằng hữu tốt của chủ nhân, còn lo liệu hậu sự cho chủ nhân nữa, có nhìn thế nào cũng không thấy hắn ta có động cơ giết người bằng hữu tri kỷ này.”

Minh Hoa Thường chậm rãi nói: “Đến bây giờ ta chưa từng gặp Trương Tam, không biết hắn ta nghĩ gì, nhưng những manh mối bây giờ đều đang hướng về vào hắn ta. Có lẽ chúng ta sẽ rơi vào một sự nhầm lẫn, đúng là chủ nhân chết sau khi uống rượu, nhưng độc thì chưa chắc là đã ở trong rượu.”

Minh Hoa Thường chỉ về phía ghế xếp, theo như cách bày biện của nơi đây, ở chỗ này đang được bày một cái bàn vuông sơn vàng, bên trên có rất nhiều món lót dạ, đặt ngay ở giữa Trương Tam và chủ nhân. Minh Hoa Thường nói: “Độc có thể ở trong thức ăn, lúc chủ nhân nghe tỳ bà say sưa, đúng ngay lúc Lý Tứ mời rượu thì vừa hay độc mới phát tác.”

Đệ tử sắm vai Lý Tứ chớp chớp mắt mấy cái, bất tri bất giác nói: “Ý ngươi đang muốn nói là…”


“Chúng ta đều đã trở thành kẻ chết thay cho hắn ta rồi.” Minh Hoa Thường giận dữ nói: “Ta nhớ, vốn dĩ ngươi đang đứng ở bên cạnh tấm bình phong, Trương Tam nói gì đó với ngươi rồi ngươi mới trở về mời rượu.”

Đệ tử gật đầu: “Không sai, hắn ta nói ta chí lớn nhưng tài mọn, vất vả lắm mới gặp được thế gia nổi tiếng Trường An, nhưng chẳng thể ngờ là chẳng hề luận bàn kỹ nghệ, chỉ biết quấn quýt với nữ nhân không thôi. Ta rất tức giận nên chủ động đi đến mời rượu, cho bọn họ xem tài học của ta.”

“Vậy là đúng rồi.” Minh Hoa Thường nói: “Có vẻ như hắn ta hiểu rất rõ tính tình của ngươi, cố ý tính toán thời gian chờ ngươi đó.”

Giang Lăng gãi gãi cằm, “chậc” một tiếng: “Hai người các ngươi kẻ xướng người hoạ, không biết là đang hát đôi hay là đang cố ý giúp nhau rửa sạch hiềm nghi?”

Minh Hoa Thường giận dữ trừng Giang Lăng, tức giận đến nỗi chỉ muốn bóp chết hắn ta mà thôi: “Thích tin thì tin.”

Mọi người đều bàn luận sôi nổi, Hàn Hiệt chậm rãi nhìn qua mọi người, nói: “Được rồi, quay về đi. Cho các ngươi trong khoảng một nén nhang, nghĩ kỹ xem hung thủ là ai rồi ghi ra giấy và đích thân ta sẽ kiểm tra.”

Rất nhiều đệ tử lục tục quay trở lại chỗ ngồi, Tô Vũ Tễ cất kỹ tỳ bà đi, lúc đi ngang qua Minh Hoa Thường, bỗng dưng nàng ấy nhìn nàng một cái.

Chỉ e là không ai ngờ được rằng, Minh Hoa Thường trông có vẻ giống phế vật nhất, nhưng nàng lại có thể nói về vụ án giết người một cách hợp lý và rõ ràng đến như vậy.

Tạ Tế Xuyên tới gần Minh Hoa Chương, hỏi: “Ngươi cảm thấy là ai?”

Minh Hoa Chương đã ghi xuống giấy một cái tên, lạnh nhạt nói: “Ta nhớ ngươi là người chủ động đánh cược mà.”

Tạ Tế Xuyên hầm hầm nhìn Minh Hoa Chương: “Chẳng có ý nghĩ gì cả. Rất nhiều người cũng nghi ngờ người hầu rượu, ngươi thấy thế nào?”

“Không phải là nàng.”

Tạ Tế Xuyên nhíu mày: “Vì sao?”

Minh Hoa Chương gấp giấy lại, để bút mực vào chỗ cũ, ung dung nói: “Bởi vì nàng nói không phải là nàng.”

Tạ Tế Xuyên không đoán ra được đáp án này, bấy giờ hắn ta thấy vô cùng ngạc nhiên. Hắn ta khựng lại một chốc, rồi khẽ cười một tiếng: “Ngươi đúng là sáng suốt đó.”

Minh Hoa Chương vô cùng thản nhiên khi nhận lời bình này từ Tạ Tế Xuyên.

Người xung quanh chụm đầu ghé tai, nhỏ giọng thảo luận xem ai mới là hung thủ. Minh Hoa Chương đã viết xong đáp án từ lâu, hắn chờ hết một nén nhang để Hàn Hiệt tới lấy tờ giấy đi.

Trong bài kiểm tra đầu tiên của lớp, mọi người rất tò mò về kết quả, không nhịn được mà hỏi: “Tướng quân, rốt cuộc hung thủ là ai?”


Hàn Hiệt lật tất cả các tờ giấy của mọi người lên, biểu cảm trên gương mặt vẫn không hề thay đổi, gộp lại hết rồi hỏi: “Có mấy người có đáp án khác mọi người. Song Bích, ngươi thấy thế nào?”

Hàn Hiệt nói chuyện với Minh Hoa Chương, rõ ràng “Song Bích” ở đây là chỉ hắn. Minh Hoa Chương nói: “Nàng đã nói rõ ràng mạch suy nghĩ, ta tự thấy xấu hổ, chỉ bổ sung thêm mấy chi tiết. Vai trò của tỳ nữ Thất Sát và tài tử Lý Tứ của Dương Châu kia, thật ra là người của Huyền Kiêu Vệ.”

Giọng điệu hắn nghe bình tĩnh nhưng như một tiếng sấm vang lên bên tai mọi người. Nhậm Dao mím môi, Giang Lăng kinh ngạc mà nhìn về phía hắn: “Cái gì?”

Hàn Hiệt mỉm cười, hỏi: “Làm sao thấy?”

“Suy đoán.” Minh Hoa Chương nhẹ nhàng nói: “Thất Sát với tư cách là tỳ nữ, cơ hội nghe tỳ bà có lẽ không nhiều lắm, nhưng nàng ta lại không hề có hứng thú với tài tử hoa khôi trong phòng, mà lại có thái độ bất thường đi ra sau tấm bình phong. Khi ấy Lý Tứ cũng tựa vào bình phong nghe hát, hai người bọn họ trông như là không trao đổi gì, nhưng vừa hay ta để ý thấy tỳ nữ gõ nhẹ lên bàn tay Lý Tứ cách tấm bình phong.”

Minh Hoa Thường hoàn toàn không để ý đến những chuyện này, bất ngờ nhìn sang Nhậm Dao. Bọn họ vừa mới học xong tiết mật ngữ, tất nhiên nàng hiểu rõ, gõ lên bàn tay không chỉ có nghĩa là đang tán tỉnh, mà còn có thể là đang truyền tin tức.

Thị nữ này lại là nội ứng Huyền Kiêu vệ mai phục ở quý phủ họa sĩ ư? Minh Hoa Thường bỗng vô cùng tò mò về thân phận của người chết, có thể bị Huyền Kiêu vệ theo dõi, xem ra vị họa sĩ này không chỉ có kỹ thuật vẽ cao siêu.

Hàn Hiệt cười như không cười, chẳng nói đúng sai: “Chỉ có như vậy thôi sao?”

“Hung thủ là bằng hữu tốt nhiều năm của họa sĩ Trương Tam.” Minh Hoa Chương bình tĩnh nhìn đạo cụ, nói: “Về phần mất bức tranh, có lẽ là được giấu trong cây gậy bất ly thân của Trương Tam.”

Trong lớp lại xôn xao. Tạ Tế Xuyên hừ nhẹ một tiếng, không vui nói: “Lại đoán giống ta, không thú vị gì cả. Ta biết ngay là không thể trông chờ vào hắn rồi mà, haiz, người nào giúp ta chép bài đây.”

“Thật không đấy?” Các đệ tử nửa tin nửa ngờ, cất cao giọng lên mà hỏi: “Tướng quân, rốt cuộc sự thật là gì?”

Hàn Hiệt đứng lên, nói: “Ý nghĩ của các ngươi đều rất có lý, những thứ trên giấy này mỗi người một ý, thậm chí là còn có người cho rằng hung thủ là hoa khôi tỳ bà. Các ngươi về suy nghĩ lại thật kỹ, ngày mai viết một bài phân tích, tan học.”

“Cái gì cơ!” Nhậm Dao oán giận: “Phiền nhất là người thừa nước đục thả câu. Cuối cùng thì hung thủ là ai? Không thể nói cho chúng ta biết trong hôm nay sao?”

Minh Hoa Thường lặng lẽ nhíu mày, không nói gì. Hàn Hiệt cho diễn một vở kịch lớn nhưng rồi lại không đưa ra đáp án, phải chăng, có thể là không có đáp án?

——————

Tác giả nói:

Trương Tam ở ngoài vòng pháp luật phát điên: Không sai, chính là ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận