Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Thì ra mấu chốt ở chỗ này!
Hạ Tiểu Nịnh trong lòng sáng ngời, rồi lại làm ra biểu lộ mệ hoặc, “Sáng nay có xảy ra chuyện này sao? Tôi như thế nào lại không nhớ rõ? Quản gia bá bá, ông nhớ rõ sao?”
“……” Quản gia dừng một chút, tiếp theo thanh âm lớn vang lên:
“Không nhớ rõ!”
Mới là lạ!
Lâm tiểu thư này gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, đám người hầu đều lặng lẽ thảo luận chuyện này sau mỗi bữa ăn!
Nhưng với một tư cách một quản gia được huấn luyện chuyên nghiệp bài bản, ông sẽ không làm bất cứ cái gì để cái vị khách tới nơi này cảm thấy khó chịu.
“Thật sự?” Lâm Vân Vân nghi ngờ mà nhìn bọn họ.
“Cô muốn à?,” Hạ Tiểu Nịnh giây tiếp theo trở thành chị em thân mật, đem cô kéo sang một bên, ghé tai nói nhỏ:
“Cô đi vào phòng Phong Thanh Ngạn sớm như vậy, lầu kia trừ tôi ra, còn có ai đâu? Tôi chưa có nói ra, Phong Thanh Ngạn sẽ đi nói ra ngoài sao?”
Lâm Vân Vân lập tức giải thích, “Thanh Ngạn ca ca anh ấy không phải loại người như vậy!”
“Vậy chẳng phải đúng rồi sao?” Hạ Tiểu Nịnh lộ ra vui mừng cười, “Lâm tiểu thư còn có cái gì phải lo lắng nữa đâu? Tôi nhớ rõ cô là tới trượt tuyết, vậy thì ở lại, an tâm chờ trượt tuyết đi!”
Cuối cùng, Lâm Vân Vân vẫn là dao động.
Rốt cuộc trong nội tâm cô, vẫn là vô cùng khát vọng cùng Phong Thanh Ngạn ở bên nhau.
Thấy cô quyết định tạm thời không đi, xách theo vali về lại phòng của bản thân, Hạ Tiểu Nịnh mới thật dài mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Quản gia ở bên cạnh tràn đầy khó hiểu, “Tiểu Nịnh, cô thật giống như rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của thiếu gia a?”
Hạ Tiểu Nịnh cười ha ha, một lần nữa cầm lên tách trà của mình, dựa trên ghế dài thoải mái mà phơi nắng.
Cái cô quan tâm mới không phải là cái gì mà chung thân đại sự của Phong Thanh Ngạn, mà chẳng qua là vì cuộc sống thanh tĩnh yên ổn của chính mình trong cái gia đình này!
……
Mấy ngày kế tiếp, trang viên đều an tĩnh đến cực kỳ.
Nghe quản gia nói Phong Thanh Ngạn đi công tác, cho nên mỗi ngày Lâm Vân Vân đều ngủ dậy muộn cũng không có tạo ra động tĩnh gì.
Hai tiểu gia hỏa bởi vì sắp tới kỳ thi cuối kì, mỗi ngày đều bị gia sư dạy kèm ở nhà bắt làm bài ôn tập.
Đối với những chút kiến thức kia, Phong Tu Viễn khinh thường, Phong Mạn Mạn không hiểu……
Đêm trước kỳ thi của hai nhóc, đế đô bỗng nhiên đã đón tuyết đầu mùa rơi.
Hạ Tiểu Nịnh thức dậy đúng giờ, đem tiểu nha đầu ra khỏi ổ chăn ấm áp, cùng cô bé rửa mặt, sau đó chải tóc thắt bím, rồi mang xuống lầu ăn bữa sáng.
Phong Mạn Mạn lo lắng đề thi sẽ không làm được, thậm chí ngay cả ăn cũng không ngon miệng.
Hạ Tiểu Nịnh thật vất vả dụ dỗ cô bé ăn hết một chén nhỏ, tiểu nha đầu vẫn là ngồi ở chỗ kia, khổ sở mà đếm trên đầu ngón tay đếm 9+9 rốt cuộc bằng mấy……
Tình cảnh bi thảm này, bộ dạng thật sự khiến người ta không đành lòng.
“Mạn Mạn, không cần khẩn trương. Chị dẫn em chơi một lát được không?” Cô nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, dỗ dành.
“Chơi cái gì vậy?”
“Thời gian còn sớm, chị dẫn em đi ném tuyết được không?”
“Được a!” Phong Mạn Mạn ánh mắt sáng lên, lập tức cầm tay của cô, “Nếu có thời gian, em muốn chơi lâu một chút!”
“Được.”
Một lớn một nhỏ chạy ra sân.
Thế giới phảng phất bị tuyết trắng cùng ánh mặt trời cắt thành hai nửa, đưa mắt nhìn lại một mảnh trắng xóa.
Tiểu gia hỏa té xuống một cái, không đợi người tới nâng mình dậy, vắt tuyết thành nắm đột nhiên ném thẳng tới Hạ Tiểu Nịnh.
Bông tuyết bắn lung tung, bay lả tả mà rơi xuống, phiêu tán đến khắp nơi……
Hạ Tiểu Nịnh cười to, cũng nắm một ít tuyết phản kích lại!
Hai người một nhỏ một lớn chạy trên nền tuyết, tiếng cười thanh thúy mà lạc vào trong gió chưa tản đi, tiếp theo là tiếng cười giòn giã lần nữa vang lên……
Phong Thanh Ngạn vừa mới xuống xe đi đến cửa, trên trán anh còn chưa kịp thu lại vẻ mệt mỏi sau chuyến bay dài, liền thấy được trong sân một lớn một nhỏ.
Hai người truy đuổi nhau, phảng phất giống như chỉ có hai con nai trong rừng rậm tự do vui sướng mà chơi đến vui vẻ như vậy……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...