Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
Hạ Tiểu Nịnh nhanh như chớp mà chạy về phòng nhỏ của mình, cô đóng cửa rồi ngã xuống giường, cho mình thời gian nghỉ ngơi thật nhiều.
Lại không có chú ý tới vừa rồi Phong Thanh Ngạn sau khi cô rời khỏi, sắc mặt đã càng thêm trầm hơn……
Lâm Vân Vân thấy cô đã xa, lập tức chủ động nắm lấy cánh tay Phong Thanh Ngạn, õng à mở miệng, “Thanh Ngạn ca ca, anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh ăn nha!”
“Muốn ăn thịt người!”
Nặng nề nói xong, anh không màng Lâm Vân Vân vẻ mặt ngạc nhiên, rút cánh tay mình về. Anh bế hai tiểu gia hỏa vẫn còn ở trên sàn nhà, lập tức đi lên lầu.
Ăn, ăn thịt người……
Lâm Vân Vân kinh ngạc một lát, bỗng nhiên trên mặt bay ra hai rặng mây đỏ.
Thanh Ngạn ca ca thật đáng ghét a!
Cô vẫn còn là cô gái lớn chưa lấy chồng đâu, tự nhiên cứ như vậy mà ám chỉ cô!!
……
Hạ Tiểu Nịnh ở trong phòng mình một giấc ngủ đến hửng sáng.
6 giờ đúng, thói quen nghề nghiệp làm cô rời giường đúng giờ.
Mấy ngày hôm trước cô đã cùng Phong Mạn Mạn giao ước rồi, cho nên mỗi lúc sáng sớm này, đều là cô lên lầu đi gọi cô bé rời giường, sau đó giúp cô bé mặc quần áo rửa mặt, lại ôm cô bé xuống lầu.
Tuy rằng nặng thì nặng một chút, nhưng mà thân hình nhỏ nhắn mập mập ghé vào trong lòng ngực mình, còn mang theo một cỗ mùi hương sữa cũng không tồi.
Hạ Tiểu Nịnh nhẹ nhàng mà đi lên lầu hai.
Còn chưa đi đến phòng bọn trẻ, bỗng nhiên liền thấy được một thân ảnh từ bên cạnh chợt lóe qua.
Cô sửng sốt, “Lâm tiểu thư?”
“Xuỵt ——” Lâm Vân Vân một phen ngăn chặn miệng cô, “Nhỏ giọng môtk chút!”
“……” Hạ Tiểu Nịnh đem tay cô kéo xuống tới, “Cô muốn làm gì? Hiện tại mới 6 giờ sáng!”
Mấy tiểu thư hào môn, không phải là còn bây giờ còn ngủ ở trên giường dưỡng dung nhan sao?
Dậy sớm như vậy để làm gì?
“Cô không được phép quấy rầy tôi làm việc, biết không!” Lâm Vân Vân nhỏ giọng cảnh cáo cô, “Trong chốc lát bất kể nghe được âm thanh gì cái gì, đều không được đi ra.”
“Vậy cô phải nói cho tôi biết trước cô muốn làm cái gì. Nếu là đi vào phòng bọn trẻ, tôi khuyên cô quên đi.”
Hai tiểu gia hỏa này nếu khi thức dậy, nhìn thấy có người khác đi vào, nói không chừng sẽ phát giận.
Lại nói…… Hạ Tiểu Nịnh cũng không biết chính mình là làm sao vậy, không hiểu tại sao không muốn những người phụ nữ khác tiến vào phòng bọn trẻ.
Lâm Vân Vân đứng thẳng người, “Ai nói tôi muốn đi đến phòng bọn trẻ? Tôi là muốn đi đến phòng Thanh Ngạn ca ca!”
“……”
Thật trực tiếp!
Hạ Tiểu Nịnh nhìn chằm chằm bộ áo ngủ trắng nõn khiến người ta phụt máu mũi trên người cô, nhất thời lại có im bặt.
Ngày mùa đông lạnh như này, sáng sớm tinh mơ đã mặc thành như vậy, thật đúng là rất liều lĩnh.
“Như thế nào?” Lâm Vân Vân liếc xéo cô, “Sẽ không phải tối hôm qua cô nói mình là đầu bếp là giả a? Cô cũng không phải là thích anh ấy chứ?”
“…… Không không không!” Hạ Tiểu Nịnh vội vàng xua tay, “Tôi không thích anh ta, một chút cũng đều không thích! Tôi chúc cô quyến rũ thành công!”
Lâm Vân Vân nghẹn họng một chút, có chút không tin, “…… Thật sự?”
“Thật sự!” Hạ Tiểu Nịnh cầm chặt tay cô, như là đã tìm được người thân thất lạc nhiều năm rồi, chỉ thiếu rơi xuống hai dòng nước mắt: “Xin cô nhất định phải làm anh ta đối với cô thần hồn điên đảo, không cách nào tự kiềm chế! Nhờ cậy!”
“……”
Lâm Vân Vân yên lặng mà đánh giá, cảm thấy trên mặt đối phương giờ phút này tràn ngập chân thành!
“Được, tôi nhất định cố gắng!” Cô cảm động mà nói.
“Cố gắng lên, tôi xem trọng cô!” Hạ Tiểu Nịnh buông cô ra, “Đêm xuân rất ngắn, cô nhất định phải nắm chắc thật tốt!”
“Được!”
Lâm Vân Vân chí khí tràn đầy mà hướng đến cuối hành lang, tới bên ngoài cửa rồi, còn quay đầu lại nhìn cô một cái, “Cảm ơn cô, Tiểu Nịnh!”
“……”
Lại lẩm bẩm Thanh Ngạn ca ca khả năng thức dậy khi nào! Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng siết tay thành nắm, “Mau vào đi thôi! Fighting!”
“Fighting!”
Lâm Vân Vân trêu chọc mái tóc dài, nở một nụ cười quyến rũ, sau đó xoay người, đẩy cửa đi vào phòng ngủ Phong Thanh Ngạn……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...