Phong Thanh Ngạn ánh mắt dừng lại, lập tức buông cô ra, kiên quyết dứt khoát mà từ phía sau đem cả người cô bảo bọc vào trong lòng ngực anh.
Kín kẽ mà ôm cô, không để cô có một chút ánh sáng.
Mà sau lưng cô, các đường may của chiếc áo vẫn đang nứt ra với tốc độ không ngừng mà da thịt có thể cảm giác được, cho đến khi sợi bông cuối cùng cũng bị đứt.
Cô cảm giác được xúc cảm khác biệt so với chiếc váy—
Rất mềm mại, cảm giác áo sơ mi vải bông, ở giữa còn kèm theo một nút lưu kim lạnh buốt.
Xong rồi.
Sau lưng đã toàn bộ nứt ra rồi.
Hạ Tiểu Nịnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám nghĩ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Giờ phút này, sân thể dục ồn ào cô đã đều nghe không được, toàn bộ thế giới giống như bị ấn xuống nút im lặng, một mảnh tĩnh mịch.
Chỉ có thể đủ nhận thấy được người đàn ông phía sau di chuyển, lại trước sau không có buông cô ra.
Sau đó, là hơi thở ấm áp của anh áp sát bên tai cô, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Lúc trong lòng cô bước loạn vào, lún lại trong cát, những lời này của anh bỗng nhiên cố định tất cả tâm trí của cô.
Trong tích tắc, từ trong lòng mềm mại nhất kia một bộ phận dũng mãnh trào ra chính là tin cậy, cảm động, còn có, viên mãn, trong lòng sắp tràn ra cảm giác an toàn……
Rõ ràng giờ phút này là giữa hè, anh ôm ấp so không khí bên ngoài oi bức hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng cô lại lén lút nhích lại gần.
Vừa mới ở trong đầu bay nhanh diễn thử qua những cái mất mặt kia, đều sẽ không đã xảy ra, thật tốt……
“Phong tiên sinh, trận đấu vẫn còn tiếp tục, bóng của hai người vẫn còn chưa có đặt tới vị trí được chỉ định cuối cùng.” Có trọng tài đi lên nhắc nhở.
“Không cần, bà xã tôi có chút bị cảm nắng, quá mệt mỏi. Tôi mang bà xã trở về nghỉ ngơi.”
Phong Thanh Ngạn cởi áo sơ mi của mình, quấn vào Hạ Tiểu Nịnh, sau đó ở trong ánh mắt ngắm nhìn của mọi người lập tức bế ngang cô lên, đi đến hướng bên ngoài sân thể dục.
“Thế nhưng trận đấu……” Trọng tài kia còn muốn nói thêm hai câu.
Lại bị mặt sau Phong Tu Viễn trực tiếp ngăn lại, “Thi đấu thắng thua không quan trọng, quan trọng là em cùng em gái hôm nay đều rất vui vẻ. Cảm ơn cô giáo, tạm biệt cô!”
Nói xong, cậu bé kéo tay nhỏ của Phong Mạn Mạn, cũng đi theo ra ngoài.
Buổi nói chuyện, nói được giáo viên kia đều nhịn không được nóng lỗ tai.
Đứa nhỏ này, ngược lại là có kiến giải có trí tuệ……
……
Phong Thanh Ngạn đem Hạ Tiểu Nịnh đặt ở ghế sau xe.
“Anh, anh làm sao bây giờ?” Cô đỏ mặt, giờ phút này không dám nhìn tới bộ ngực cường tráng trần như nhộng của anh.
Phong Thanh Ngạn lấy ra một chiếc áo sơ mi dự phòng từ hộp tối bên cạnh cửa sau xe, anh ngày thường xã giao nhiều, có đôi khi không kịp về nhà thay quần áo, trong xe luôn có quần áo dự phòng Tề Hàng chuẩn bị.
“Em cảm thấy có ổn không?”
Hạ Tiểu Nịnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy tay anh đang cài từng cúc áo một, trong miệng lại đang hỏi cô.
Trong ánh mắt anh không có chế giễu, cười nhạo, trêu ghẹo, ngược lại là nghiêm túc.
Cô hít cái mũi một cái, “Còn tốt, không có bị mất mặt. Cái kia, cảm ơn anh……”
Phong Thanh Ngạn động tác đang sửa sang lại cổ tay áo dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín mà nhìn cô: “Em nói cái gì?”
“Cảm ơn……”
“Giữa anh và em ——”
“Ba ba! Tiểu Nịnh!” Hai đứa nhỏ đuổi theo, cắt đứt câu anh nói kế tiếp.
Bốn người ngồi vào trong xe, tài xế lái xe đi tiểu khu cẩm tú trước.
Hạ Tiểu Nịnh xuống xe trước, lần thứ hai nói lời cảm ơn với anh, cũng bảo đảm chính mình đem áo sơ mi giặt sạch sẽ trả lại cho anh.
Nhưng làm cô khó hiểu chính là, cô càng nói, sắc mặt của anh liền càng khó xem.
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
_____mấy man biết hông chương này với 2 chương sau raw web đó bị lỗi, cứ tưởng máy mình bị j, kiếm tung một vòng mới tìm đc chỗ khác raw không khóa 😥____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...