Hạ Tiểu Nịnh lại tin tưởng không nghi ngờ, sợ trong chốc lát lên thi đấu anh đổi ý bỏ gánh, nhanh chóng lấy chai nước khoáng từ trên quầy phục vụ bên cạnh, chân chó mà muốn vặn nắp chai ra cho anh.
Kết quả hôm nay chai nước khoáng này giống như là keo 502, miệng chai như thế nào cũng đều không mở được, mặt cô đều nghẹn đỏ lên, cuối cùng cũng chỉ có thể ở trong ánh mắt chế nhạo của anh đưa cái chai qua, “Vẫn là tự anh đến mở đi.”
Phong Thanh Ngạn liếc mắt nhìn cô một cái, cầm lấy cái chai, dễ dàng mở ra, lại tiến đến bên môi cô, “Uống đi.”
“Em kỳ thật là muốn cho anh uống……”
“Uống bổ não, em càng cần nữa.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh uống một hớp lớn, “Cảm ơn anh!”
“Không có gì,” Phong Thanh Ngạn rất tự nhiên đem cái chai một lần nữa quay về bên môi mỏng của mình, nhẹ nhàng uống.
“Này ——” cô kêu lên.
“Như thế nào?” Miệng anh lại uống thêm lần nữa, lúc nuốt nước xuống yết hầu gợi cảm còn không nhanh không chậm lên xuống một chút, cô không hiểu sao nhìn đến một trận khô nóng.
“Không, không có gì.”
Vốn dĩ muốn nói cái chai nước kia cô uống qua anh lại uống, vậy không phải gián tiếp uống nước miếng của cô sao? Nhưng nghĩ lại, vị này ngày thường ngạo kiều như vậy, hiện giờ chịu cùng cô uống chung một chai nước sợ cũng chỉ là bởi vì đã quên mà thôi, nếu mình nhắc lại với anh, vậy không phải tự tìm đường chết sao?
“Ah, em cũng muốn uống à? Cho em.” Phong Thanh Ngạn như là thấy rõ hết thảy, đem cái chai trở lại bên môi cô.
Trong lúc nhất thời cảm nhiễm giao nhau bốn chữ ầm ầm như núi mà áp xuống, Hạ Tiểu Nịnh một chút mắc kẹt ở nơi đó, uống cũng không được, không uống cũng không được. Cuối cùng chớp mắt, giơ tay chỉ hướng sân thể dục đối diện, “Bên kia là viết thư pháp sao? Thoạt nhìn bộ dáng chơi rất khá, chúng ta cùng nhau sang đó đi?”
“Uống nước liền đi sang.”
Không thể hiểu được anh mười phần kiên trì liền như vậy nhìn cô, mắt sáng như đuốc.
“……”
Cái này là không uống cũng phải uống.
Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà nhắm mắt lại, uống một ngụm.
Không có hương vị kì quái gì, miệng chai ngược lại có một cổ nhàn nhạt mùi thuốc lá, mát lạnh sảng khiết, giống như là lúc môi mỏng của anh dán sát vào mình……
Dừng lại!
Cô sợ tới mức mở to mắt, dùng sức gõ gõ đầu mình. Lại suy nghĩ cái gì không đâu rồi? Không cho phép lại nghĩ nữa!
Phong Thanh Ngạn nhìn cô uống một ngụm nước liền dùng lực đấm đầu mình, mày kiếm nhăn lại thật sâu, “Em đang làm gì vậy?”
“Không, không có gì,” Hạ Tiểu Nịnh chột dạ, ánh mắt phiêu loạn, lung tung mở miệng, “Đầu óc nước vào, đánh một trận, chảy ra nhiều một chút.”
“……” Phong Thanh Ngạn yên lặng nhìn cô vài giây, “ Thẳng tiến nước!”
“Ba ba, bên kia viết thư pháp sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi!” Phong Thanh Ngạn chạy tới.
Phong Mạn Mạn cũng chen vào chính giữa hai người lớn, một trái một phải dắt tay bọn họ đi sang phía sân thể dục đối diện.
Kết quả Phong Thanh Ngạn quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, bất kể là hoạt động nào anh đều nhẹ nhàng kiểm soát, đến cuối cùng khi kết thúc, trong lòng ngực Hạ Tiểu Nịnh đã phồng lên tràn đầy một đống phần thưởng nhỏ.
“Còn có một trò chơi nữa, thắng liền có thể đi đổi giải thưởng lớn cuối cùng kia!” Phong Mạn Mạn hưng phấn không thôi, “Tiểu Nịnh, mami cố lên!”
“…… Để mami cố lên, hữu dụng sao?” Phong Tu Viễn hừ nhẹ.
Vừa rồi ném mười cái vòng đó, cô làm bay bốn cái, vẫn là ba ba ngăn cơn sóng dữ, sáu cái cuối cùng bách phát bách trúng mới thắng.
Còn có cái ném rổ kia, cô quả thực là IQ đi lên…… Thấy làm cho người ta đều có chút xấu hổ vô cùng.
Càng đừng nói cái kia cái gì mà tranh dán tường, cô giáo yêu cầu dán ra một con chim, kết quả cô dán một con gà……
Hạ Tiểu Nịnh xấu hổ vô cùng, “Vậy nếu không, kế tiếp mami liền không tham gia……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...