Hạ Tiểu Nịnh một đêm này trằn trọc, thật vất vả ngủ được trong chốc lát, trong mơ tất cả đều là Phong Thanh Ngạn mượn lí do cô đóng giả mẹ bọn nhỏ lấy cớ chỉnh cô các kiểu, đả kích nhân cách cô, nghiền ép chỉ số thông minh của cô, chà đạp tôn nghiêm của cô……
Lúc tỉnh lại đáy mắt đã có quầng thâm, cô dùng túi chườm nước đá đắp lên, thay xong quần áo thừa dịp ba mẹ đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, nhân cơ hội nhanh chóng ra cửa.
Hàng hiên bỗng nhiên trở nên có chút chật chội chen chúc, lúc cô dẫm lên một chân thiếu chút nữa hét lên.
Diệp Anh nhanh chóng che miệng cô lại: “Xuỵt, là tớ nè—”
“Còn có tôi.” Mộ Đình Tiêu bên cạnh từ bên trong bóng tối đứng dậy.
“……”
Hai người bọn họ trên người đều còn mặc hai bộ quần áo trong bữa tiệc ngày hôm qua kia, tóc có chút loạn, rõ ràng là một đêm chưa ngủ.
“Tiểu Nịnh……” Diệp Anh dùng một loại ánh mắt gần như tuyệt vọng cầu cứu nhìn cô, “Cậu phát từ bi đi……”
“Cái gì?” Cô nghe không hiểu a!
“Cô không được phép nói.” Mộ Đình Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Anh một cái, thành công làm cô im miệng, sau đó anh mới nghiêng mắt nhìn về phía Hạ Tiểu Nịnh, “Cô cùng Phong Thanh Ngạn là chuyện gì xảy ra?”
“……”
Chẳng lẽ là tối hôm qua mình nháo động tĩnh quá lớn? Ảnh hưởng thanh danh Mộ ảnh đế rồi?
Hạ Tiểu Nịnh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng, nhanh chóng nói với anh, “Anh yên tâm, chuyện trên mạng đã giải quyết. Những người khác đều cho rằng tôi cùng Phong Thanh Ngạn ở bên nhau, sẽ không liên lụy đến anh.”
Một ngụm máu kẹt ở ngực, chẳng lẽ mình sợ bị cô liên lụy? Mộ Đình Tiêu có chút bị thương, “Nghĩ đến hai người ở bên nhau rồi? Vậy hai người rốt cuộc có ở bên nhau không?”
“……”
“Tiểu Nịnh, cậu nói chuyện đi!” Diệp Anh ở bên cạnh vội muốn chết.
Cô ngày hôm qua một đêm không thể ngủ, xem như thấy được Mộ Đình Tiêu kiên trì cùng cố chấp thế nào rồi.
Con mẹ nó thần ơi, ôn nhuận như ngọc! Người đàn ông này thực chất bên trong không biết có bao nhiêu bá đạo cố chấp!
Đã đến nơi này cũng không gọi Hạ Tiểu Nịnh đi ra, nói sợ quấy rầy đến hai vị nhà bọn họ nghỉ ngơi, chờ đến sau khi hừng đông lại trốn đến cửa cầu thang, nhìn thấy hai vị Hạ gia đi ra ngoài, lại đi ra tiếp tục chờ cửa!
Coi như là đàn ông bị thương mặt mũi cùng tự tôn, cũng không đến mức cố chịu như vậy đi?
“À, cái kia sao…… Tôi cùng Phong Thanh Ngạn, chúng tôi…… Thật sự là ở bên nhau.”
Hạ Tiểu Nịnh nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là thừa nhận tương đối tốt, rốt cuộc mình cùng Phong đại ma vương là có thỏa thuận, chuyện hợp tác không thể nói ra, vậy chỉ có thể nhận.
Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Anh đột nhiên căng lớn đôi mắt, cái này……Cái này còn từ diễn thành thật? Tối hôm qua sau lúc bọn họ lên xe là đã xảy ra chuyện gì không thể miêu tả sao?
Mộ Đình Tiêu choáng váng, đáy mắt tựa hồ đã nứt ra một vòng tan nát cõi lòng, nhanh chóng quay đầu, lúc quay đầu về đã một lần nữa đổi lại cái chiêu bài nụ cười dịu dàng, “Là thật hay giả? Như thế nào chưa từng nghe cô đề cập qua?”
Nếu như muốn cùng anh ta ở bên nhau, vì sao ngày hôm qua còn muốn đeo lắc tay mà anh đưa cho?
Nhưng những lời đằng sau này, anh không cách nào để hỏi ra.
Bởi vì, anh cũng có kiêu ngạo của anh. Mặc dù bây giờ đã nhanh không duy trì được, như vậy, có thể chống đỡ nhiều hơn một giây, cũng là tốt đi……
“À, tôi muốn ít người chú ý một chút! Nhưng thật ra hai người các anh…… Có phải cũng có tình huống hay không?” Hạ Tiểu Nịnh đưa tay, ở giữa khoảng cách hai người bọn họ chỉ chỉ, “Nhanh nhanh khai thật ra đi.”
Tình huống? Tình huống như thế nào? Diệp Anh nhanh chóng lắc đầu làm sáng tỏ, “Không ——”
“Chính là như cô nghĩ vậy!” Mộ Đình Tiêu ôm chặt bả vai Diệp Anh, dùng sức kéo cô vào trong lòng ngực mình, “Tôi cùng Diệp Anh đang yêu đương! Lúc trước không thể nói cho cô, là bởi vì tôi cũng muốn ít bị chú ý một chút!”
- ( chương này rất thương Tiêu gia, thật sự cũng muốn Tiêu gia và Tiểu Nịnh yêu nhau, nhưng như thế còn ba ba và hai bảo bảo biết tính sao giờ, nên Tiêu gia lên thuyền khác thôi)-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...