Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Cố Lâm Anh vừa đan áo vừa nhìn hai cô gái trẻ tuổi đi vào phòng ngủ để thay quần áo, chờ tất cả đi vào, bà mới nhanh chóng cúi đầu lấy điện thoại ra.

Nhấp vào hình ảnh vừa mới mở, phía trên có kích thước cơ thể Mộ Đình Tiêu bà nhờ chị em tốt của mình tra trên mạng.

Sợi len này phải đan dày mặc mới có thể đẹp được. Bà lại bỏ thêm mấy châm, chợt nghe thấy cửa bị gõ vang lên.

“Ai vậy?” Cố Lâm Anh mở cửa hỏi.

“Hạ Tiểu Nịnh đúng không? Chuyển phát nhanh.” Một chàng trai giao đồ đứng ở ngoài cửa, trong tay xách theo một cái váy màu lam thoạt nhìn bụi bẩn.

Chợt nhìn thấy thật đúng là cùng với cái Hạ Tiểu Nịnh đi vào mặc kia có vài phần tương tự, nhưng chất lượng thì lại kém đến rất nhiều.

Cố Lâm Anh là người biết hàng, vừa thấy bộ dáng này, cửa hàng cho thuê lễ phục tốt xong lại hối hận, muốn dùng cái kém này đổi trở về.

Bà lập tức xua tay, “Cậu tìm sai địa chỉ rồi, ở đây không có người nào như vậy.”


“Á?” Chàng trai nhìn xem biển số nhà lại nhìn xem địa chỉ trên tờ đơn, “Không sai mà……”

“Tôi ở chỗ này đã nhiều năm, chưa nghe nói qua người này, cậu tìm tiếp đi!”

Cố Lâm Anh nhanh chóng đóng cửa lại, lại áp tai ở phía sau cửa nghe xong một lúc lâu, xác định không động tĩnh về sau mới yên tâm lại.

Tiểu Nịnh nhà mình xinh đẹp đáng yêu như vậy, đương nhiên phải cho con bé thứ tốt nhất rồi!

……

Phòng ngủ.

Hạ Tiểu Nịnh thay xong váy cùng giày cao gót, cầm lấy túi xách nhỏ Diệp Anh cho mình mượn muốn đi ra ngoài.

“Từ từ, cậu không thể cứ đi như vậy!”

Hạ Tiểu Nịnh quay đầu nhìn cô, “Tớ biết rõ, cậu cũng muốn đi cùng mà. Tớ chỉ là định đi ra bên ngoài chờ cậu mà thôi.”

“Tớ không có ý này,” Diệp Anh ngó đông ngó tây, “Hộp trang sức của cậu đâu?”

“Tớ không có vật đó.”

Diệp Anh vỗ đầu một cái, “Là tớ bất cẩn, đã quên cậu thường ngày không thích những thứ này mà, nhưng một thân này của cậu trên dưới cái gì cũng đều không có, cũng không thể cứ như vậy không…… Ah đúng rồi, túi cậu đâu?”

“Ở bên kia——”


Diệp Anh lập tức nhào tới, cầm túi của cô lại, lấy một đồ vật từ bên trong ra, “Chính là nó!”

Đó là lúc trước Mộ Đình Tiêu có qua có lại đưa cho mình lắc tay thủy tinh!

Hạ Tiểu Nịnh thật ra đã đem quên đoạn chuyện này.

Diệp Anh thành thạo mà mở cái hộp ra đưa chiếc vòng lên cổ tay cô rồi khóa lại, “Ok, đại công cáo thành! Nhưng mà nói lại thì đồ vật thủy tinh này có thể làm được tinh xảo như vậy, thật là hiếm thấy……”

……

Tiệc ăn mừng định tổ chức ở khách sạn 6 sao tốt nhất đế đô.

Hạ Tiểu Nịnh cùng Diệp Anh tới không sớm cũng không muộn, trên đường đi dưới sự chỉ dẫn của ban tổ chức bước lên trên thảm đỏ, ký tên, chụp ảnh.

“Long trọng như vậy…… May là hôm nay tớ trang điểm cho cậu,” Diệp Anh kéo tay Hạ Tiểu Nịnh nói nhỏ, “Cậu xem những phóng viên này, đối với mỗi người đều trường thương đoản pháo (*ý nói cầm vũ khí xông tới), hận không thể đem tổ tông mười tám đời đều viết ra.”

“……” Hạ Tiểu Nịnh nhìn nhìn, trong lòng cũng không phải là không khẩn trương, nhưng cô coi như trấn định, “Đi vào trước đi.”


Bên trong tiệc người đến đã không ít.

Tiêu Văn mặc một chiếc váy màu đen thong thả ung dung mà đi tới, “Hạ Tiểu Nịnh, lát nữa cô phát biểu, nhớ rõ chuẩn bị một chút.”

“Phát biểu? Về mặt nào?”

“Đương nhiên là về thi đấu, mỗi người tuyển thủ đều phải lên sân khấu. Cô xếp thứ hai.”

Tiêu Văn sau khi đơn giản thô bạo nói xong liền vội vàng rời đi.

Hạ Tiểu Nịnh đứng ở tại chỗ? nhất thời còn có chút không rõ ràng cho lắm, ngay cả Diệp Anh đưa nước trái cây đến cô cũng không cầm lấy.

Đang chuẩn bị tìm Tưởng Như Nam hoặc là Hứa An Nhiễm hỏi một chút, cánh cửa bên kia bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao.

(bão.4)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui