Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
____________(Bão2/7)________________
“……”
Cho mười nghìn tấn khí cũng không thể cứu được tình cảnh khó khăn hiện tại a! Hạ Tiểu Nịnh đầu óc nóng lên, duỗi tay che chặt trên bờ môi của anh, “Anh không cần nói chuyện! Cho tôi một cơ hội để tôi giải thích tốt! Chờ tôi nói xong, tôi sẽ buông anh ra!”
Đã ở trong lòng bắt đầu ấp ủ sự tức giận, Phong Thanh Ngạn: “……”
“Lúc ấy thật là tình thế cấp bách, tôi thừa nhận tôi không nên giả mạo Phong phu nhân, nhưng xin anh tin tưởng tôi, tôi chỉ là vì trợ giúp hai đứa nhỏ, tuyệt đối không có bất kỳ ý muốn không an phận gì cả, càng không phải muốn cùng anh nhấc lên cái gì gọi là quan hệ không rõ ràng!”
“……”
Đây là đang…… an ủi anh để cho anh không cần nghĩ nhiều sao?
Phong Thanh Ngạn cảm thấy bị đấm một cú vào ngực, đặc biệt không vui.
Đã nhận ra sắc mặt anh càng thêm đen trầm xuống, Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng lấy tay về, thừa dịp trong lúc anh lơ đãng lơi lỏng, cả người cô bắn ra bên ngoài, dán chặt vách tường, “Tôi thề, chỉ một lần này thôi, không có lần sau!”
“……”
Hít một hơi thật sâu, anh cắn răng, chống tay xoa xoa gân xanh đang thình thịch nhảy trên trán, “Cô lại đây.”
“Không.”
“Cô lại đây, tôi bảo đảm không giết cô.” Phong Thanh Ngạn không còn biện pháp, chỉ có thể nhẹ giọng mà dụ dỗ.
Hạ Tiểu Nịnh toàn thân run lên, càng thêm cảnh giác mà nhìn anh.
Phong Thanh Ngạn: “……”
Anh đứng dậy, đem cả người cô bắt lại đây, áp xuống ghế sô pha, một tay chế trụ hai cổ tay cô, “Không được chạy nữa!”
“…… Tôi, anh có thể dễ nói chuyện vậy sao?” Cô theo bản năng mà giãy giụa, bởi vì dùng quá sức, thậm chí cổ tay cũng bắt đầu phiếm hồng.
Phong Thanh Ngạn lực nhẹ hơn một ít, “Tôi có thể buông cô ra, nhưng mà cô không thể chạy, nếu lại chạy sẽ có trừng phạt. Đồng ý thì gật đầu.”
“……” Hạ Tiểu Nịnh bị anh ép tới hít thở khó khăn, giờ phút này chỉ nghĩ muốn giải thoát, gật đầu lung tung.
Anh lúc này mới buông cô ra, sau đó thuận thế ngồi ở bên cạnh cô.
Ghế sô pha vốn là rất nhỏ, lách vào như vậy, hai người lập tức dán sát đến không có nửa điểm khe hở, Hạ Tiểu Nịnh đỏ mặt tay xoa mũi cay cay, ủy khuất vô cùng, lại không dám nhìn anh, “Anh muốn nói cái gì?”
“Cho cô nghe vài thứ.” Phong Thanh Ngạn lấy điện thoại ra, ấn mở một đoạn tin nhắn âm thanh WeChat ——
[ Phong tiên sinh, hôm nay Phong phu nhân đã đã đến trường học xử lý mâu thuẫn giữa bọn nhỏ, nhưng quên để lại phương thức liên lạc, ngài ngày thường công tác bận quá, về sau bọn nhỏ nếu là có cái gì cần liên lạc, tôi sẽ trực tiếp tìm Phong phu nhân! ]
“……” Mở miệng một tiếng Phong phu nhân làm cho Hạ Tiểu Nịnh nghe được càng thêm chột dạ, ánh mắt lơ lửng: “Cái này, ai vậy a?”
“Cô giáo Từ, giáo viên chủ nhiệm lớp hai đứa nhỏ, buổi chiều cô mới thấy qua, nhanh như vậy quên mất rồi à?”
“Quên, đã quên a,” Hạ Tiểu Nịnh nhìn trời, nhìn đất, nhìn không khí, chính là không tới nhìn anh, “Chuyện cũ năm xưa không thể truy tìm lại được, anh vẫn là không nên quá rối rắm. Cố gắng nhìn về phía trước mới là quan trọng nhất, ngày mai lại là một ngày mới! Ha ha……”
“……”
Phong Thanh Ngạn lần đầu tiên phát hiện tài ăn nói của cô tốt đến như vậy, ngụy biện một tràng cái chuẩn, anh bình tĩnh mà đặt điện thoại xuống, “Bây giờ toàn trường cũng đều biết cô là Phong phu nhân, về sau chỉ sợ sẽ vẫn luôn tìm cô, cô đối với chuyện này phụ trách.”
Trách nhiệm ầm một chút như đỉnh núi Thái Sơn, Hạ Tiểu Nịnh bối rối, cô không phải là giúp đỡ một chút thôi sao, làm thế nào bây giờ cũng bị khiển trách?
Trong lòng run lên, cô bản năng mà nhanh chóng quyết định tránh đề tài này đi, “Hôm nay ánh trăng có vẻ không tồi a, tôi ra ngoài đi dạo, anh cứ tự nhiên!”
Nói xong chạy tới phía sau cánh cửa, đặt tay lên tay nắm cửa, mạnh mẽ xoay mở, lúc này không trốn càng đợi khi nào!
Nhưng chỉ một chút trong nháy mắt, đầu vai cô bỗng nhiên xiết chặt, thậm chí cũng chưa kịp thấy rõ ràng anh là như thế nào nhanh như vậy đã tới đây, cả người cũng đã bị lật qua.
Trời đất quay cuồng, đột nhiên một chút, Hạ Tiểu Nịnh bị ném ở trên giường ——
________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...