Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
______________
“Cô điên rồi sao?” Phong Thanh Ngạn ngực nhắc đến, đã suy nghĩ trước khi hành động, người nhanh chóng vọt đến bên cô, đỡ cây thang, “Ngã xuống cô sẽ gãy xương! Cô không phải truy tinh, vậy cô…… thích anh ta sao?”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói được, cuối cùng, lại giống như mang theo một tia bất đắc dĩ than thở……
“Vâng, tôi thích! Tôi rất thích! Có thể chứ?”
Theo anh nói như thế nào cũng tốt, cô bây giờ muốn lấy về là bức ảnh làm bạn với ở trên giường bệnh, chiến đấu cùng thần chết vô số lần!
Hạ Tiểu Nịnh cũng lớn tiếng mà hét trở lại, nhưng tay vẫn là với không tới bức ảnh kia, nước mắt cô cũng bỗng chốc chảy xuống một chút.
Từng giọt từng giọt một mà rơi xuống, rơi xuống ở trên mu bàn tay của anh.
Phong Thanh Ngạn sửng sốt.
Nhìn ở nước trên mu bàn tay của mình ngưng tụ thành một vũng nhỏ, anh đương nhiên biết rõ đó là cái gì.
Rõ ràng là lạnh, lại làm anh cảm thấy nóng hổi như dầu.
Lại phá lệ mà không có ngẩng đầu nhìn cô.
Đã qua vài giây, anh bỗng nhiên buông lỏng tay đang nắm thang ra, đối với quản gia nghe tiếng mà đến nói, “Các người lại đây đỡ lấy cô ấy, giúp cô ấy lấy lại bức ảnh.”
Âm thanh, rất nhẹ.
Có vẻ như, còn mang theo một chút không muốn bị người khác phát hiện mất mát……
Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, như thể không tin anh sẽ đột nhiên nói chuyện tốt như vậy, chống một đôi con ngươi sương mù mênh mông, cứ như vậy nhìn anh.
Phong Thanh Ngạn đi nhanh mà về phía bên trong trang viên, tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt khó hiểu phía sau lưng.
Nhưng anh vẫn không có quay đầu lại.
Chỉ có rũ mắt bàn tay bên người, im lặng mà siết chặt.
Anh đi rất nhanh, lúc bước vào đại sảnh, sắc mặt lại khôi phục lạnh lùng kiên nghị như trước, không có chút sơ hở nào.
Người hầu đi đến, “Thiếu gia, Bạch tiểu thư vẫn còn ở nhà ăn……”
“Để cô ấy ăn trước. Không cần chờ tôi.”
Nói xong, anh bước lên cầu thang, cũng không quay đầu nhìn lại mặt đất.
Bên ngoài.
Hạ Tiểu Nịnh vẫn còn đứng ở trên thang, ngón tay chạm vào nhánh cây vân sam gió đêm thổi qua, chỉ cảm thấy không hiểu sao cảm thấy phát lạnh.
Ngay khi cô ngây người, trong nháy mắt vốn là bức ảnh bị kẹt ở trên nhánh cây lại lần nữa bị gió đêm cuốn lên, nhanh chóng biến mất ở phía đường chân trời bên cạnh, cuối cùng không có thể tìm thấy……
……
Nhà ăn.
Bạch Nhu Gia đứng sát ở sau cửa sổ, trước sau không nói một lời mà nhìn thấy được toàn bộ quá trình từ khi bức ảnh trong túi Hạ Tiểu Nịnh rớt ra tới lúc nó lại bay đi.
Cùng với vừa rồi sắc mặt Phong Thanh Ngạn trầm xuống kia.
Bọn họ quen biết nhiều năm, cô ta vốn luôn cho rằng anh là một người đàn ông vui buồn không hiện ra trên mặt, dù cho Phong thị trong cơn mưa gió lại xuất hiện nguy cơ lớn, cũng không nhìn thấy anh hắn cau mày một chút.
Nhưng đêm nay, anh hiển nhiên không giống như là anh thường ngày.
Một người đầu bếp mà thôi, loại người này bình thường căn bản không thể lọt vào bọn họ, thật sự làm được không tốt, đưa một số tiền rồi đuổi, lại tìm một người khác là được.
Có thể hoàn toàn, đáng giá anh tự mình đi đến cổng lớn để bắt được người, đáng giá anh tính tình nóng nảy tới như vậy, đáng giá anh ngay cả bữa tối đều không muốn đến nhà ăn ăn…… Cũng là một đầu bếp nhỏ.
Bạch Nhu Gia ánh mắt dần dần ý vị sâu xa mà rơi vào trên người Hạ Tiểu Nịnh.
Xem ra, cô ta chính mình trước kia cảm thấy trên thế giới này không có người phụ nữ nào nữ có thể vào được trong mắt Phong Thanh Ngạn, là cô ta đã nghĩ quá cực đoan.
Bữa tối kiểu Pháp anh không thích, nhưng điều đó có nghĩa anh sẽ từ chối cháo trắng rau xào nuôi dạ dày a……
“Tên cô ấy gọi là gì?” Bạch Nhu Gia nhẹ giọng hỏi hầu gái một bên.
“Bạch tiểu thư là cảm thấy cô ấy làm đồ ăn không tồi sao? Tiểu tiểu thư cũng rất thích tay nghề của cô ấy đấy.” A Tú nhẹ nhàng mà đáp lời, “Cô ấy họ Hạ, gọi là Hạ Tiểu Nịnh.”
_______________
(Bão_6)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...