Nhưng lần tiếp theo, nếu lại bị mũi tên uốn ván bắn trúng, Trương Dịch muốn xem gã ta sẽ sống sót như thế nào!
Khóe miệng Trương Dịch hiện lên một nụ cười quỷ dị, sau đó trèo lên trên lỗ châu mai.
Mấy người Phương Vũ Tinh đang cầm ô nên căn bản không thể nhìn rõ tình hình của những người bên dưới.
Trương Dịch không quan tâm đến điều đó, nhắm vào mấy chiếc ô mà bắn!
Chết đi thì coi như các người gặp may mắn, mà đừng chết mới là tốt nhất!
"Vút!"
Mũi tên uốn ván trực tiếp bắn xuyên qua cái ô, ngay sau đó lập tức truyền đến một tiếng hét đau đớn thất thanh.
Không đợi họ phản ứng, Trương Dịch đã nhanh chóng lắp vào mũi tên thứ hai, không cần nhắm thì đã giương tên vì dù sao bọn họ cũng đang đứng cùng nhau.
Mũi tên thứ hai bắn ra ngoài, lại có một tiếng hét thảm khác.
Trương Dịch nhanh chóng lắp tên, bắn tên.
Mà bọn người kia bây giờ phải phản ứng lại, sợ hãi la hét bỏ chạy tứ tung.
Trương Dịch không nhanh không chậm, nhắm vào bọn họ mà bắn, mà anh lại cố ý tránh đi mấy chỗ yếu hại, chủ yếu bắn vào cánh tay và đùi của bọn họ.
Trong số sáu người còn lại, ba người bị trúng tên, mà còn có một người bị bắn trúng hai lần.
Tuy nhiên, do tốc độ lắp tên của nỏ tay hơi chậm, không đợi Trương Dịch bắn tên đến thì bọn họ đã chạy vào điểm mù của Trương Dịch rồi.
Trương Dịch nhún vai.
Dù sao cũng không quan trọng gì, dù sao bọn người đó cũng xem như đã chết rồi, hơn nữa còn chết một cách thê thảm trong đau đớn tột cùng.
Về phần những người còn lại, Trương Dịch còn có nhiều thời gian để chơi đùa với bọn họ từ từ.
Vẫn là câu nói kia, thời gian đứng về phía Trương Dịch.
Hoặc là nói Trương Dịch vẫn còn bình tĩnh, lúc này còn không có mở cửa đi ra ngoài bổ cho họ một đao.
Mà cho là bình tĩnh thì cũng được đi!
Cho dù chỉ có 0.
01% khả năng bị thương, Trương Dịch cũng không thể mạo hiểm như vậy!
"Nhưng mà hao tốn tên là một vấn đề lớn đấy!"
Trương Dịch cau mày, bắt đầu suy nghĩ về lâu dài.
Lúc trước anh đã mua 300 mũi tên nỏ và 300 mũi tên cung.
Sau mỗi lần dùng hết, anh cũng không nên đi ra ngoài gom lại.
Mặc dù còn lại rất nhiều, nhưng nghĩ sâu, tính xa, thì không cùng khốn mà!
Sau khi Trương Dịch suy nghĩ một lát, anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Anh mở dị không gian ra, lục lọi trong đó và ngay lập tức tìm thấy thứ mình muốn!
Trong kho có rất nhiều bạc đạn, cái này cũng có thể làm đạn bắn nỏ tay.
Còn có loại đồ chơi bi thuỷ tinh, tuy rằng sát thương không mạnh bằng bi thép, nhưng sau khi bị nỏ chuyên dụng bắn ra thì sát thương cũng rất cao
Vậy thì xem như kể cả khi tên nỏ không đủ dùng thì bên trong cũng có rất nhiều phụ tùng kim loại, có thể tháo rời ra rồi chế lại
Trương Dịch ngay lập tức cảm thấy an tâm.
"Dựa vào những thứ này, mình có thể ăn cả một đời!"
Anh thì thoải mái dễ chịu, nhưng có một số người vào lúc này lại lâm vào khốn cảnh.
Phương Vũ Tinh và bảy người khác ban đầu muốn ỷ người đông mà xông vào cướp nhà của Trương Dịch.
Nhưng cuối cùng trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo, chết một người còn chưa nói, ba người đã bị trúng tên, không thể không thảm hại chạy về.
Thậm chí xác của Lục Đào cũng không dám nhặt.
Phương Vũ Tinh, Vương Mân, Tôn Chí Siêu bỏ chạy trở về như chó nhà có tang.
Trở lại trong phòng, sau khi đóng cửa lại, toàn thân cả đám đều toát mồ hôi lạnh, há to miệng thở hồng hộc.
Nhất là những người bị thương, đau đớn cắn răng ngã nhào xuống ghế sô pha.
Trương Dịch bắn trúng cả ba người Tôn Chí Siêu, Chu Bằng và Cát Gia Lương.
Dù sao lúc nãy bọn họ là chủ lực công kích nên ở gần cửa nhà Trương Dịch nhất.
Mà Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh trước đó đã được chứng kiến thủ đoạn của Trương Dịch, cho nên cố ý lùi lại phía sau nên không trúng tên.
Thế là lần này bảy người đến, trong đó có 4 người đàn ông hoặc là chết hoặc là bị mũi tên uốn ván bắn trúng.
Bởi vì thời tiết quá lạnh nên ban đầu họ không cảm thấy đau đớn gì cho lắm.
Nhưng sau khi trở về nhà, một số người không thể không chịu đựng nhiệt độ cực thếp mà cởi quần áo ra.
Khi nhìn thấy vết thương, vẻ mặt của bọn họ đều đổi sắc!
Nếu chỉ là mũi tên bình thường thì còn rút ra, dùng chút cồn khử trùng lại uống thêm mấy viên thuốc tiêu viêm là được.
Nhưng mũi tên này bên trên đã bị gỉ sét!
Không có thuốc kháng sinh, một khi nhiễm bệnh, trong hoàn cảnh hiện tại chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Còn là một cái chết vô cùng đau đớn!
"Không, không! Sao lại có thể như vậy được?"
Con ngươi của Tôn Chí Siêu co rút lại, anh ta hiểu điều này có nghĩa là gì nên nỗi sợ hãi về cái chết đang cận kề lập tức bao trùm lấy anh ta.
"Chát!"
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Vương Mân giận dữ tát Phương Vũ Tinh một cái.
Những người bị thương này đều là người thân và bạn bè của chị ta.
Mà hết thảy nhưng điều này đều là do Phương Vũ Tinh xúi giục bọn họ đi cướp nhà của Trương Dịch mà ra cả.
Chị ta có thể không tức giận hay sao?
"Con khốn nạn, đều là do mày hại bọn tao!"
"Không phải bọn mày nói nhà cậu ta chỉ có cái cửa kiên cố thôi sao? Sao giờ lại có tên bắn ra nữa? Có phải bọn mày đã biết trước cho nên mới chạy ra như vậy hay không? Sao chỉ có bọn mày là không bị gì thế hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...