Vẻ mặt Vương Mẫn nghiêm túc nói: "Trương Dịch này quả nhiên khó đối phó.
Cậu ta giống như đã sớm biết tận thế sẽ đến, nên mới có thể trang bị vô cùng đầy đủ như thế này.
"
Đúng vậy, một số người đã dần dần ý thức được sự khác thường của Trương Dịch.
Ở thời kỳ kỷ băng hà tận thế này, tất cả mọi người đều ăn đói mặc rách, ngay cả những người ở nhà có dự trữ sẵn vật tư cũng phải trải qua cuộc sống rất gian nan.
Thế nhưng chỉ có anh ăn no mặc ấm, thậm chí ở phía nam thành phố Thiên Hải này chỉ có anh có lò sưởi âm tường!
Lại có thêm cửa chống trộm kiên cố, xem ra là đã cố tình chuẩn bị cho tình huống như thế này.
Chu Bằng bĩu môi, uất hận nói: "Nếu nói như vậy, cái tên Trương Dịch này lại càng đáng ghét hơn! Rõ ràng cậu ta biết bão tuyết sắp đến, thế mà chỉ quan tâm đến bản thân mình, không báo trước cho hàng xóm!"
"Phi!"
Gã ta nhổ mạnh một ngụm nước bọt.
Bởi vì có tư thù với Trương Dịch cho nên Chu Bằng chắc chắn sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào để chửi bới Trương Dịch.
Bọn người Vương Mân vẫn mặt cau mày có như trước, không để ý đến Chu Bằng.
Dù sao nếu đổi lại là bọn họ thì cũng chắc chắn sẽ ưu tiên bản thân mình và người nhà, sống chết của người khác liên quan gì cơ chứ!
"Vấn đề là tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Không thể cạy cửa được, trực tiếp phá cửa có khả thi không?"
Vương Mân vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía ba người Chu Bằng, Tôn Chí Siêu và Cát Gia Lương.
Nhóm của bọn họ không nhiều đàn ông, nếu như muốn dùng vũ lực để phá cửa thì ba người bọn họ là chủ lực.
Vài người thì thầm thảo luận một lúc.
Thông qua camera giám sát, Trương Dịch nhìn thấy bọn họ rời khỏi cầu thang.
Tay trái anh cầm súng, tay phải cầm nỏ, ung dung nhìn bọn họ rời đi.
Vốn dĩ Trương Dịch có thể ra tay bắn chết hai người.
Nhưng mà anh cũng không vội, bây giờ cuộc sống đang bình yên, cần tìm chút cảm giác mạnh rồi.
Cho nên anh muốn xem xem những người này định phá cửa như thế nào.
Mà đây cũng là để chuẩn bị cho việc đối phó với những người khó khăn hơn trong tương lai.
Sau một hồi lâu, bọn họ lại quay trở lại.
Lần này, bọn họ mang theo một khúc gỗ to.
Xem ra là tháo ra từ giường ngủ.
Mấy người phụ nữ ở bên cạnh cầm ô để phòng ngừa Trương Dịch dội nước lạnh vào họ.
Ba người đàn ông dựng khúc gỗ lên, ‘ầm’ một cái lao về phía cánh cửa!
Âm thanh lớn đến nỗi Trương Dịch có thể cảm thấy những bức tường đang rung chuyển.
Nhưng anh cũng không lo lắng, nếu như tấm thép dày 20cm có thể bị đánh nát, chỉ trừ phi trong nhóm bọn họ có Hulk mà thôi.
Ba người Chu Bằng, Tôn Chí Siêu và Cát Gia Lương liều mạng đâm cửa.
Trương Dịch chỉ ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bọn họ đang ra sức phá cửa, đồng thời cũng quan sát những thay đổi trong nhà thông qua ứng dụng di động.
Ứng dụng này được Công ty An Ninh Chiến Long thiết kế đặc biệt dành cho khách hàng, có thể kiểm tra động tĩnh của toàn bộ căn nhà bất cứ lúc nào.
Anh cũng không chủ quan, nắm chặt lấy vũ khí, một khi phát hiện có vấn đề gì đó, anh sẽ ra tay ngay lập tức.
Thế nhưng, mấy người Tôn Chí Siêu ra sức xô cửa nửa ngày, dù cả căn nhà đều lay động nhưng cánh cửa kia vẫn kiên cố như trước.
Ngoại trừ bên ngoài xuất hiện một số đốm trắng, ngay cả lõm cũng không lõm chỗ nào!
Sau năm phút trôi qua, cả đám người hoàn toàn chết lặng.
"Cánh cửa… Cánh cửa này dày bao nhiêu đấy!"
"Ngay cả cửa kho tiền của ngân hàng cũng không chắc như vậy đâu!"
"Nhà ở bình thường ai lại dùng loại cửa này!"
Tôn Chí Siêu và những người khác gần như rơi vào tuyệt vọng, giận dữ gầm lên.
Đó là âm thanh của sự không cam lòng và tuyệt vọng.
Mà Trương Dịch nhìn thấy cảnh này thông qua camera giám sát, cũng khẽ mỉm cười, cảm thấy yên tâm hơn nhiều về chất lượng nhà an toàn của mình.
"Được rồi, bây giờ cũng nên cho các người một bài học.
"
Trương Dịch đứng dậy, bỏ khẩu súng vào trong túi và mở ra một chiếc hộp sắt.
Trong hộp sắt này chứa 20 mũi tên nỏ, nhưng điều kỳ lạ là tất cả chúng đều bị gỉ sét.
Theo logic mà nói, loại tên nỏ hợp kim này rất khó bị gỉ sét, nhưng 20 mũi tên này đều bị gỉ sét lốm đốm, như thể chúng đã được cất giữ trong môi trường ẩm ướt vài năm liền.
Trên thực tế, những vết gỉ sét của chúng đều do Trương Dịch cố ý tạo ra.
Chỉ cần một vết xước nhẹ trên da cũng có nguy cơ mắc bệnh uốn ván.
Trong hoàn cảnh không có cách chữa nào chữa bệnh như thế này, nó sẽ không gây tử vong ngay mà sẽ chỉ làm cho vết thương của bị nhiễm trùng, sau đó mưng mủ và thối rữa.
Nếu là như người nào bị nó bắn trúng, cuối cùng phải lựa chọn một là đoạn chi để bảo toàn mạng sống hai là chờ chết trong đau đớn tột cùng!
Mà kinh nghiệm này, Trương Dịch có từ trên người của Trần Chính Hào.
Mặc dù đôi chân của Trần Chính Hào bị phế đi nhưng gã ta vẫn có cách để sống tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...