Lúc này còn không biết ai là người ai là quỷ đâu, làm vậy không phải là mang đến nguy hiểm cho mình sao?
Hơn nữa, Trương Dịch cũng không nợ bọn họ, dựa vào cái gì a!
Sau khi bị Trương Dịch cự tuyệt, những người trong nhóm chat hiển nhiên rất không cao hứng.
Tôn Chí Siêu: [Trương Dịch, hiện tại mọi người đều có nguy hiểm đến tính mạng, ánh mắt cậu không thể thiển cận như vậy a! Chỉ khi mọi người ở bên nhau, chúng ta mới có thể sống sót!]
Một thành viên khác trong nhóm chat, Vương Mân, cũng nói: [Chỉ vì tầng lầu nhà cậu có ban công, thuận tiện lấy nước từ tuyết nên mọi người mới chọn nhà của cậu.
]
[Cậu cho rằng chúng tôi lợi dụng cậu, thực tế mọi người cũng có thể bảo vệ cậu!]
Trương Dịch cười miệng đều lệch.
Anh nhắn lên nhóm chat: “Bảo vệ tôi?”
Mặt sau mấy dấu chấm hỏi liên tiếp, thể hiện sự trào phúng từ nội tâm của anh.
Mấy người biết hiện tại tôi đang sống thế nào không?
Còn bảo vệ tôi, thật không sợ mất mặt mà nói ra!
Phương Vũ Tinh trốn trong chăn nhấp nhấp môi, sau đó bắt đầu phát ra hỏa lực.
Cô ả biết Trương Dịch chán ghét mình, sẽ không cho cô ả vào nhà.
Nên hiện tại cô ả mới lợi dụng mọi người tiến hành áp đặt đạo đức đối với Trương Dịch.
Cô ả cảm thấy, sinh mệnh của con người là quan trọng nhất, mặc dù mình và đám người Lâm Thải Ninh, Chu Bằng đối với anh từng có hành vi không tốt, Trương Dịch cũng nên rộng lượng một chút.
Lâm Thải Ninh:[Trương Dịch, vậy đi, tôi thừa nhận chúng tôi cần cậu giúp đỡ.
Nhưng cậu nghĩ thử đi, cậu chỉ cần cho chúng tôi vào nhà cậu tránh nạn, cậu có thể cứu sống bảy tám mạng người!]
[Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm trơ mắt nhìn chúng tôi bị Trần Chính Hào giết chết sao?
Chúng ta dù gì cũng là bạn bè, hàng xóm nhiều năm như vậy!]
Bảy tám người này, Trương Dịch đều biết tất cả bọn họ, có một số người là ngày thường quan hệ không tồi, thậm chí có cả đồng nghiệp của anh.
Bọn họ sôi nổi mở miệng, yêu cầu Trương Dịch xem ở quan hệ lúc trước cho bọn họ vào nhà.
Chỉ tiếc, Trương Dịch đã sống một kiếp, kiếp trước anh bị bức hại đến chết, bây giờ anh đã không phải là một kẻ nhân từ nương tay.
Lúc trước những người chia của anh một ly canh, phần lớn cũng đều ở trong nhóm chat này.
Bên trong tận thế, còn nói gì về nhân tính?
Chỉ có sống sót mới là đạo lý!
Vì thế anh nói: [Đã đến lúc này, mọi người có thể sống sót hay không đều dựa vào bản lĩnh.
Đối với tôi các người không có bất luận giá trị gì, dựa vào đâu yêu cầu tôi bảo vệ các người?]
Sau khi nói xong, Trương Dịch trực tiếp lựa chọn rút khỏi nhóm chat.
Muốn kéo lông dê của anh, nằm mơ!
Chỉ cần anh không có đạo đức, thì sẽ không bị áp đặt.
Trò chuyện xong, Trương Dịch từ dị năng không gian lấy ra một hộp khoai tây chiên.
Anh đến bên cửa sổ, ngồi ở trên ghế tựa mềm mại được nhập khẩu, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phong cảnh bên ngoài.
Không nói những thứ khác, bỏ qua cái lạnh khắc nghiệt ở bên ngoài, cảnh tuyết rơi này thật là đẹp.
Mặt đất được bao phủ một lớp tuyết trắng xóa, không trộn lẫn một chút tạp sắc, làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Ngay lúc này, anh bỗng nhiên nhìn thấy tầng 18 trước mắt xuất hiện một điểm đen lay động, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết tràn ngập tuyệt vọng.
Trương Dịch nhìn kỹ mới phát hiện đó là một người từ không trung rơi xuống.
Trong nháy mắt điểm đen đó liền rơi vào giữa lớp tuyết dày khoảng sáu bảy mét.
Nhiệt độ không khí bên ngoài hơn âm 70 độ, rơi xuống lớp tuyết dày như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Có vẻ như tình huống ở các tòa nhà khác cũng giống như tòa nhà này.
Đối mặt với sự cạn kiệt vật tư, ở chỗ nào cũng đều bắt đầu tranh đoạt, thậm chí là dùng bạo lực giết người cướp của!
Chỉ cần chỗ nào có người lúc này đều sẽ dần biến thành địa ngục trần gian.
Trương Dịch vừa ăn khoai tây chiên vừa tính toán tình huống sau này.
Có vẻ ngoại trừ phải đề phòng hàng xóm của tòa nhà này, còn phải đối với những người sống sót bên ngoài phòng bị nhiều hơn.
Ở tận thế, mọi việc đều có thể xảy ra.
Trong toà nhà 25 tầng, bọn người Trần Chính Hào liên tiếp cướp đoạt hàng hoá của mấy gia đình, vừa trực tiếp vừa gián tiếp hại chết năm người.
Tình trạng như vậy khiến nhiều hộ gia đình trong chung cư bức xúc liên hợp lại.
Biện pháp mà bọn họ chọn để giải quyết vấn đề này chính là mọi người không nên phân tán, tụ lại cùng một chỗ.
Sau đó dùng vật nặng chặn ở cửa, phòng bọn người Trần Chính Hào xâm nhập.
Về việc lấy nước thì biện pháp là thông qua ngoài cửa sổ.
Có một vài gia đình ở trên tầng có ban công nên lấy được tuyết rơi.
Về phía Phương Vũ Tinh thì bọn họ ở chung với đám người Vương Mân trong nhà chị ta ở tầng 18.
Vương Mân là chị họ của Chu Bằng, chị ta kinh doanh đồ trang điểm ở thành phố Thiên Hải, được xem như một nữ cường nhân độc lập.
Bởi vậy cũng có chút tài sản, ở trong căn hộ ba phòng hai sảnh, cùng một loại căn hộ giống như Trương Dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...