Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư


[Trong xã hội ngày nay, rõ ràng là phụ nữ chúng tôi quan trọng hơn, vai trò duy nhất của đàn ông các anh chính là phục vụ cho chúng tôi.

]

[Hy vọng toàn bộ đàn ông ở đây sẽ nhớ điều này, đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.

]

Lời nói của Lưu Điềm Điềm, ngay lập tức đã bị nhóm chủ nhà nam chế giễu.

Đã là tận thế con mẹ nó rồi, ai còn quan tâm đến gái xinh các cô chứ?

[Ha ha, thật sự coi bản thân mình là nhất sao?]

[Để bọn tôi liều mạng để bảo vệ cô ư, cô xứng sao?]

Người bị mắng là chú Vưu, càng cạn lời hơn.


Chú ấy không hiểu, vốn dĩ bản thân có ý tốt vì mọi người mà nghĩ, nhưng tại sao mọi người lại có cái thái độ này?

Chú ấy khá ít nói, cũng mắng không lại người ta, vì vậy liền dứt khoát không nói nữa.

Trương Dịch nhìn cuộc trò chuyện trong nhóm, cảm thấy cũng khá sôi động, giống như đang đọc truyện cười vậy.


Dù sao những cái có thể giải trí bây giờ có hạn!

Để mà nói thì anh chỉ có thể kết luận ra một câu.


Phần lớn chủ nhà trong cái nhóm này có chết cũng không hết tội.



Trận mắng mỏ trong nhóm chat càng ngày càng gay gắt.


Có thể là do kìm nén quá lâu, không dễ dàng gì mới tìm được chỗ để xả ra, vì vậy nên tất cả mọi người đều đồng loạt xả ra.


Những lời độc ác, tục tĩu, khó nghe ngay lập tức tràn ngập trong nhóm chat.


Đến nỗi, bọn họ đều quên mất mục đích ban đầu khi thành lập nhóm là gì.

Trương Dịch đặt điện thoại sang một bên, rồi đi vào phòng bếp.


Mặc dù trong không gian có rất nhiều đồ ăn liền, nhưng mà thỉnh thoảng anh vẫn muốn tự tay nấu món gì đó, để tận hưởng cuộc sống một chút.


Từ trong không gian, lấy thực phẩm tươi ra.


Khoai tây, hành, gừng, tỏi tươi rói như vừa mới được đào lên từ dưới đất.


Ức bò cũng rất mềm, mọng nước thoạt nhìn rất ngon miệng.


Wal-Mart không hổ danh là siêu thị số một thế giới, chất lượng của sản phẩm không có gì phải bàn cãi cả.


Trương Dịch hầm một nồi thịt ức bò với khoai tây, dựa theo cách làm món gà hầm, đặt một ít bánh bột ngô lên trên.


Sau khi hầm một lúc, bánh bột ngô ngấm nước súp và hương vị của nó cũng rất đặc biệt.


Anh cầm điện thoại lên, sau đó mới phát hiện là Phương Vũ Tình và Lâm Thái Ninh lại gửi tin nhắn cho anh.


Lần này, có một giọng nói cầu xin bên trong.


Phương Vũ Tình và Lâm Thái Ninh khóc rất nhiều, hiển nhiên họ cũng bị chuyện Trần Chính Hào giết người dọa cho sợ rồi.


Trà xanh và bạch liên hoa căn bản không có bản lĩnh để chống lại kẻ xấu.


Vì vậy, có khả năng rất cao là bọn họ sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của Trần Chính Hào.


Đặc biệt là sau khi họ nhìn thấy cái cửa chống trộm kiên cố của nhà Trương Dịch, bọn họ cảm thấy nhà Trương Dịch là thiên đường an toàn, nên muốn vào đó ở.


[Trương Dịch, bất kể trước đây chúng ta có bao nhiêu mâu thuẫn, ít nhất cậu cũng từng yêu chị đúng không?]

[Cậu không thể trơ mắt nhìn chị chết chứ?]


[Chị biết bề ngoài cậu trông có vẻ ngang ngạnh, nhưng trong lòng cậu rất ấm áp.

Cầu xin cậu, cứu chị với!]

So với Phương Vũ Tình, thì Lâm Thái Ninh càng không biết xấu hổ hơn.


[Trương Dịch, tôi không muốn chết.

Chỉ cần cậu để tôi sống trong nhà cậu, cậu có thể thịt tôi cũng được! Cậu có thể chơi tôi đến chết cũng được, nhưng làm ơn đừng để tôi chết trong tay những kẻ kia.

]

Trương Dịch có thể cảm nhận nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.


Thành thật mà nói, nếu như nhà của Trương Dịch không được gia cố lại, mà phải sống trong một căn nhà lạnh lẽo lại còn thiếu thức ăn như thế, nỗi tuyệt vọng của anh cũng không kém hai người này là bao.


Nhưng, anh có cảm thấy thương xót cho hai người phụ nữ này không?

Ha ha ha, đương nhiên là không rồi.


Dù sao cảnh tượng này, cũng là điều mà anh muốn nhìn thấy nhất.


Bọn họ càng tuyệt vọng, Trương Dịch càng phấn khích.


Anh không nói gì, chỉ quay một đoạn video quay chậm rồi gửi cho bọn họ xem.


Trong video, trước mặt Trương Dịch là một nồi ức bò hầm khoai tây lớn, lò sưởi cách đó không xa đang hừng hực lửa.


Bầu không khí ấm áp và yên bình trong phòng hoàn toàn trái ngược với bão tuyết và gió bắc gào thét ở bên ngoài.


Cái này đối với hai người phụ nữ chắc chắn là một kích thích rất lớn.



Dù sao hiện tại đừng nói là có thể ăn no, bọn họ có thể sống hay không mới là vấn đề.


Dù cho sau đó, bọn họ có cầu xin Trương Dịch cho họ vào trong nhà ở bao nhiêu đi nữa.


Trương Dịch cũng không để ý đến bọn họ.


Không đồng ý, cũng không từ chối.


Anh muốn cho bọn họ một chút hy vọng, dù cho bọn họ biết hy vọng đó là rất mong manh, nhưng vẫn phải đến quỳ lạy anh.


Ban ngày vô vị cứ như thế trôi qua.


Sau khi bọn Trần Chính Hào cướp được số vật tư nhất định, tạm thời chúng sẽ không ra tay nữa.


Bọn chúng cũng hiểu rằng, nếu mọi chuyện đi quá xa, sẽ làm cho tất cả mọi người đoàn kết chống lại bọn chúng.


Lấy lòng một chút, trấn an một chút, sau đó giết một loạt, đây mới là thủ đoạn hoàn hảo nhất.


Nhưng mà đêm đó, thông qua màn hình giám sát, Trương Dịch thấy bọn Trần Chính Hào có một chút động tĩnh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui