Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư


Nhìn qua màn hình giám sát ở trong nhà, Trương Dịch nhìn thấy hai người họ đều cầm ô.

Có vẻ như sau cái lần bị tạt nước tiểu ngày hôm qua thì nó đã để lại một bóng đen tâm lý cho bọn họ.

Bây giờ khi đến nhà anh, họ cũng đều đã cầm ô đi để đề phòng.

Nhưng Trương Dịch cũng đâu có ngu đến mức mà lại đồng ý mở cửa cho họ cơ chứ.

Nếu anh đoán không lầm thì trên người bọn họ đều có dao.

Thậm chí, hai người phụ nữ này sẽ luôn ở trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng giết chết anh bất cứ lúc nào.

Sau đó, họ sẽ cướp mất nhà và tất cả vật tư trong nhà của anh.

Bởi thế mà anh không thể dễ dàng mở cửa cho họ được.

Nếu làm như thế thì không khác nào tự mở cửa cho rắn vào nhà.

Trương Dịch suy nghĩ một lúc, sau đó lập tức mở dị không gian ra.

Trong kho hàng của anh có rất nhiều đồ lặt vặt.


Bởi vì ngày thường Trương Dịch cũng không cần dùng đến mấy thứ này cho nên lúc đó, anh đã tiện tay cất hết chúng đi.

Dù sao thì dị không gian của anh cũng đủ lớn.

Vì vậy anh không cần phải lo lắng về chỗ để.

Thật không ngờ tới, bây giờ nó lại có ích đến như vậy.

Anh lập tức lấy hai viên đạn có mùi thối ra từ trong chỗ để đồ chơi của mình.

Loại đồ chơi này được dùng để chơi khăm người khác.

Chỉ cần một lần châm lửa là sẽ tỏa ra mùi hôi thối khiến người xung quanh cảm thấy vô cùng kinh tởm.

Không chỉ vậy mà nó còn rất khó khử mùi.

Dù dùng cả nước xả vải và nước giặt nhưng mùi ấy vẫn ám lại, thật sự rất kinh tởm.

Dường như bây giờ trong đầu Trương Dịch đã nảy ra một ý nghĩ vô cùng xấu xa.

Khi nghe thấy giọng nói của Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh ở bên ngoài cửa, anh cười một cách khoái chí.

Sau đó, anh lập tức lấy quả đạn thối đó ra và bước tới gần chỗ bọn họ.

Sau đó, Trương Dịch lập tức thực hiện hành động của mình.

Anh đốt quả đạn thối rồi nhanh chóng ném nó ra ngoài theo cái lỗ ở bên trên cửa.

Sau khi quả đạn thối rơi xuống đất thì lập tức có một làn khói đen dày đặc nhanh chóng bay ra.

Dường như nó đã chuẩn bị phát huy tác dụng của nó.

Mùi hôi thối nhanh chóng tỏa ra khắp hành lang.

Quả thực công dụng của quả đạn này không thể đùa được.


Chỉ bằng một phát ném, toàn bộ hành lang đã nồng nặc mùi thối.

Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh đang đứng ở ngoài cửa tất nhiên sẽ ngửi được mùi thối này.

Sau khi hai người họ ngửi thấy thì họ liền có cảm giác như bản thân vừa mới mở một thùng phân đã bịt kín hơn mười năm vậy.

Cái mùi này thật sự quá kinh tởm, nó xộc thẳng vào mũi của hai người họ khiến Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh nôn mửa dữ dội ngay tại chỗ.

"Ọe...!ọe… Cái thứ chết tiệt gì đây? Ọe…"

"Trương Dịch! Ọe…Cậu thật là không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ! Ọe…"

Mùi hôi thối càng ngày càng tỏa nhiều ra hành lang khiến hai người phụ nữ này không chịu nổi nữa mà phải lập tức bỏ chạy thoát thân.

Tuy nhiên, dáng vẻ của Trương Dịch lại cực kỳ ung dung.

Anh không lo lắng mùi thối đó sẽ bay vào nhà mình bởi vì anh đã nhanh trí lấp kín những lỗ đó lại.

Một lúc sau, cả căn phòng đã được lấp kín mà không có bất cứ mùi gì.

Mặc dù không khí vẫn có thể lưu thông và trao đổi qua lại với nhau nhưng trước khi xây dựng ngôi nhà này thì Trương Dịch đã đặc biệt lắp đặt một hệ thống máy lọc không khí để ngăn mùi và không khí độc hại xâm nhập vào ngôi nhà của mình.

Bởi thế cho nên anh không lo mùi thối của quả đạn đó sẽ bay vào trong nhà.

Khi thấy dáng vẻ và biểu cảm nôn mửa cùng với sự tức giận hiện rõ lên trên mặt của hai người phụ nữ thông qua màn hình giám sát, Trương Dịch cảm thấy vô cùng vui sướng và cười một cách khoái chí.

Đây chính là những thứ mà anh muốn nhìn thấy.


Nhưng ngay sau đó, người hàng xóm bên cạnh nhà anh đã phàn nàn về việc này.

"Này! Trương Dịch! Cậu đang ném cái quái quỷ gì vào cửa nhà của chúng tôi thế? Thối vãi ra! Cậu có thể nghĩ đến cảm nhận của những người hàng xóm bên cạnh nhà cậu như chúng tôi có được không hả?"

Hàng xóm của Trương Dịch là một cặp vợ chồng trẻ mới chuyển đến đây được hai năm.

Nhưng bình thường, Trương Dịch cũng không tiếp xúc nhiều với đôi vợ chồng này.

Họ chỉ gặp nhau vào lúc đi thang máy và gật đầu một cái giống như kiểu xã giao bình thường.

Mấy người bọn họ cũng không thân thiết gì cho lắm.

Những lúc như thế này, anh không muốn và cũng lười quan tâm đến việc tạo cảm giác thân thiện với những người hàng xóm như này.

Những ngày tận thế cũng đang đến gần, Trương Dịch cũng chẳng màng quan tâm tới người khác nghĩ gì về anh mà chỉ cách làm sao bản thân phải thật an toàn khi tận thế sắp diễn ra.

Dù người khác có làm sao thì anh cũng mặc kệ, sự an toàn của bản thân vẫn là trên hết.

Bây giờ anh không có thời gian quan tâm đến bất kỳ ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui