Đây là bác gái Lâm, quản lý chung cư, bình thường hay ỷ vào mình ở trong chung cư có chút quyền lực mà thường xuyên chỉ trỏ những hàng xóm khác, tự coi bản thân là người lãnh đạo.
Trước đây bà ta còn hay nhờ Trương Dịch mua giúp mình một ít hàng giám giá, giá rẻ chút, tính tình người này đã nhỏ nhen còn thích chiếm lợi nhỏ.
Mà ở kiếp trước, bà ta cũng dựa vào tính tình chua ngoa này mà đòi được một ít đồ ăn từ chỗ của Trương Dịch.
Vậy mà lúc cả xóm lao vào nhà Trương Dịch để cướp bóc, bà ta chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn nhiệt tình hơn cả những người thanh niên kia.
Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh cũng không muốn chọc vào mụ già này, vì vậy vội vàng nói: "Những thứ này đều là Trương Dịch mua, chúng tôi chỉ giúp cậu ấy đẩy về nhà mà thôi.
"
Ánh mắt bác gái Lâm lập tức nhìn về phía Trương Dịch, cười tủm tỉm mà nói: "Tiểu Trương này, hình như là đồ từ kho hàng của cậu nhỉ, chia cho bác gái Lâm một ít được không?"
Trong khi bác gái Lâm đang nói, cháu trai của bà ta là Tiểu Hổ đã trèo lên trên chiếc xe đẩy, với tay móc ra một hộp sô cô la.
Đừng thấy nó còn nhỏ, nhưng ánh mắt lại ác độc vô cùng, một hộp sô cô la kia chính là hàng nhập khẩu có giá hơn 200 tệ trong siêu thị.
Trương Dịch không nói một lời, đưa tay giật lại đồ trở về.
Sau đó anh lạnh lùng nói với bác gái Lâm: "Thật ngại quá, những thứ này là tôi giữ lại cho bản thân mình ăn!"
Dù sao cũng sắp đến tận thế rồi, bây giờ đến cả khách sáo cũng anh không muốn giả vờ nữa.
Mặt bác gái Lâm đột nhiên đổi sắc: "Cậu…"
Trương Dịch thế mà lại không chừa mặt mũi cho một người quản lý chung cư như bà ta, chuyện này làm cho bà ta tức giận đến phùng mang trợn má.
Nhất là Tiểu Hổ - cháu trai của bác gái Lâm, sau khi bị Trương Dịch giật lại đồ, thằng oắt con đấy gào khóc thê thảm nhằm để bà thương nó mà lấy lại sô cô la cho nó ăn.
"Con nít không hiểu chuyện, hay là cậu cho nó một hộp sô cô la đi! Xem như tôi bỏ tiền ra mua, lát nữa tôi sẽ đưa tiền lại cho cậu.
"
Bác gái Lâm trầm giọng nói.
Khoé miệng Trương Dịch cong lên.
Bây giờ chỉ cần dùng điện thoại thanh toán là xong, chuyển tiền rất là thuận tiện.
Mà bây giờ bà ta nói cái gì chút nữa đưa tiền, phiên dịch lại một chút thì đại ý chính là muốn ăn quỵt.
"Tôi nói cái này là để cho tôi ăn.
Muốn ăn thì tự đi siêu thị mà mua!"
Trương Dịch cười mỉa một tiếng, sau đó kêu Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh cùng rời đi.
Chân trước bọn họ vừa bước, đằng sau đã vang lên tiếng mắng chửi to tiếng của bác gái Lâm.
Trương Dịch ngoảnh mặt làm ngơ.
Con trai và con dâu của bác gái Lâm đều đi làm ở bên ngoài, chỉ có một mình bà ta ở nhà chăm cháu trai.
Ngày thường, mụ già này đi mua thức ăn chỉ mua đủ cho một ngày.
Cho nên sau khi tận thế đến, nhà bọn họ là nhà đầu tiên cạn kiệt đồ ăn.
Kiếp trước, Trương Dịch còn mềm lòng giúp đỡ bọn họ, nhưng một kiếp này không có sự trợ giúp của Trương Dịch, mụ già thất đức này và đứa cháu mất dạy Tiểu Hổ kia của bà ta có thể sống được tới 10 ngày thì cũng xem như là kỳ tích rồi.
Trương Dịch cũng không muốn đi hơn thua với người sắp chết làm gì.
Không phải là lòng dạ anh độc ác, mà là sau khi tận thế, mọi người muốn tự lo cho bản thân mình cũng là việc khó khăn.
Sinh tử của người khác đương nhiên phải đứng đằng sau bản thân mình rồi.
Sau khi đẩy ba xe hàng về nhà, Trương Dịch để bọn họ rời đi.
"Trương Dịch, đừng quên phải mời khách đấy nhé!"
Phương Vũ Tinh tinh nghịch nháy mắt với Trương Dịch.
Thế nhưng sau khi Trương Dịch nhìn thấy, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn chết đi được.
Anh cũng qua loa một chút cho xong chuyện.
Hai người phụ nữ vốn định ở lại, để điều tra xem có manh mối nào để xác định Trương Dịch là đại gia ngầm hay không.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Trương Dịch, trông anh có vẻ không có ý tiếp đãi bọn họ, nên hai người đành phải rời đi trước.
Sau khi bọn họ rời đi, Trương Dịch mở dị không gian của mình ra, sau đó thu hết mọi vật tư vào trong.
Anh định bụng quan sát một chút xem những vật tư này đặt ở trong không gian có biến đổi gì hay không.
Mà làm xong những chuyện này thì trời cũng đã sẩm tối.
Trương Dịch không vội nghỉ ngơi mà lấy giấy bút ra, lên kế hoạch chi tiết cho công việc trong một tháng, phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Mặc dù ngày thường anh rất lười biếng, nhưng để tồn tại thì khi lâm vào nghịch cảnh con người ta luôn có thể bốc phát đầy đủ tiềm năng.
"Nếu muốn sống thoải mái ở tận thế, vấn đề đầu tiên phải giái quyết chính là lương thực, cái này thì sắp xếp cũng dễ dàng thôi.
"
"Ngoại trừ việc mình mua sắm hằng ngày, những thứ khác đều có thể lấy trong kho.
Có điều chuyện này cũng không thể sốt ruột, trước tiên phải điều tra kỹ càng đã.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...