Ngay lập tức, nhóm người nhận ra họ đã bị Trương Dịch phát hiện.
Cả bọn đồng loạt giận dữ và la hét chửi rủa Trương Dịch.
Chu Bằng chửi: "Mẹ mày! Lẽ ra tao không nên lãng phí thời gian nói chuyện với mày!
Cút ra ngoài này cho tao, để tao vào trong được nhất định sẽ giết chết mày!"
Gã ta cũng không giấu diếm nữa, lấy con dao từ trong áo, đâm mạnh vào cánh cửa!
Những cánh cửa thông thường đều là làm bằng gỗ, chỉ cần phá hủy khóa cửa là có thể mở rồi.
Nhưng cánh cửa của Trương Dịch được làm bằng kim loại tổng hợp, có thể chịu được cháy nổ!
Khi con dao đâm xuống, nó giống như đâm vào một tấm thép.
Cánh cửa không di chuyển gì, ngược lại, lực đàn hồi mạnh mẽ khiến con dao bật ra!
Con dao lướt qua đỉnh đầu của Chu Bằng, tạo ra một vết cắt dài, một dòng máu chảy xuống.
*Một vài kiến thức cơ bản về sinh học - da của con người trong mùa đông giá rét dễ bị tổn thương hơn bình thường.
Chu Bằng hoảng sợ, chỉ cần nghiêng một chút nữa thôi là con dao đã cắm thẳng vào mặt gã ta.
Cảm giác hoảng sợ nhanh chóng qua đi để nhường chỗ cho sự đau đớn kéo đến
"A a a a!"
Chu Bằng hét lên.
Hai người phụ nữ nhìn thấy tình hình này, vội vàng chạy đi bỏ mặc Chu Bằng.
Trương Dịch ở trong phòng nhìn thấy mọi thứ, anh cầm súng trong tay và cân nhắc liệu có nên ra ngoài, trực tiếp bắn cho họ mỗi người một viên không.
Dù không giết chết họ, thì cũng khiến họ sống không bằng chết.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, anh từ bỏ kế hoạch đó.
Tại sao à?
Bởi vì bên ngoài là ba con chó điên đấy!
Nếu mở cửa ra và ra tay, anh có thể gây thương tích cho họ, nhưng anh cũng có khả năng bị họ tấn công ngược lại.
Trương Dịch tuyệt đối không đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Đúng vậy, anh chính là Vua đề phòng!
Cuộc sống nhỏ của anh đang thoải mái như vậy, tại sao phải mạo hiểm vì những thứ vớ vẩn.
"Không sao, mình sẽ ở đây chờ họ chết.
Để xem họ có thể sống được bao lâu trong thế giới khắc nghiệt này!"
Trương Dịch thong thả quay trở lại ghế sofa, tiếp tục chơi game.
Chu Bằng và hai người phụ nữ chạy về nhà, gã ta ngồi trên sofa, cả người run rẩy.
Lúc nãy suýt mất mạng, đến bây giờ gã ta vẫn còn cảm giác kinh hoàng.
Trong khi đó, Phương Vũ Tinh nhìn thấy nước tiểu trên cơ thể gã ta rơi xuống ghế sofa, ngay lập tức hét lên thất thanh.
"Ah! Tránh ra, ai cho phép mày ngồi ghế của tao!"
Phương Vũ Tinh cảm thấy đau lòng thay cho chiếc ghế sô pha của mình.
Thậm chí, cô ả còn tỏ ra ghét bỏ Chu Bằng bởi vì trên người gã ta chỗ nào cũng có nước tiểu.
Cảm giác thật sự rất ghê tởm.
Từ nãy đến giờ, bởi vì Chu Bằng đứng ở cửa cho nên gã ta là người bị bắn nước tiểu lên người nhiều nhất.
Thấy thế, Phương Vũ Tinh lập tức mắng nhiếc Chu Bằng và bảo gã ta không được ngồi lên ghế sô pha của mình.
Những lời nói này của cô ả như dao găm cứa vào tim của Chu Bằng, khiến gã ta cảm thấy có chút tủi thân và oan ức.
Sau khi nghe những lời chửi mắng này của Phương Vũ Tinh, gã ta mới đi đến chỗ Trương Dịch để gây thêm phiền phức.
Bây giờ người của gã ta ướt sũng bởi vì chỗ nào cũng có nước tiểu, cơ thể bỗng chốc run lên vì lạnh.
Thậm chí, trên người của gã ta vẫn còn vài vết thương.
Có vẻ như gã ấy đang cảm thấy rất đau.
Cuối cùng, dù như thế nào đi chăng nữa thì Phương Vũ Tinh vẫn đối xử với gã ta như vậy.
Dù sao thì "chó liếm" vẫn chỉ là một con "chó liếm".
(* Chó liếm: Thường chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, dù biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, làm tất cả vì người ta, không có lòng tự tôn.)
Sau khi suy nghĩ một lúc, Chu Bằng cảm thấy vừa nãy Phương Vũ Tinh mắng mình là cũng có lý do và thậm chí rất hợp lý.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Phương Vũ Tinh mắng mình là không sai.
Dù sao thì gã ta cũng không hoàn thành tốt những việc mà cô ả giao cho.
Thậm chí hãy nhìn bộ dạng lúc này của bản thân xem.
Trên người không có một chỗ nào sạch sẽ, lại còn dính đầy nước tiểu nữa chứ.
Vậy nên làm sao gã ta có thể làm bẩn ghế sô pha nhà cô ả được?
Càng nghĩ về điều đó, Chu Bằng lại cảm thấy bản thân mình đáng bị chửi.
Nghĩ đến đây, gã ta vội vàng đứng dậy, đi tới chỗ của Phương Vũ Tinh và mở miệng xin lỗi: "Thực sự xin lỗi Vũ Tinh! Đều là lỗi của tôi.
Cô đừng tức giận!"
Có vẻ như những lời nói của Chu Bằng không lọt vào tai của cô ả.
Trong lúc đó, Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh đang vội vàng chuẩn bị thay quần áo cho nên họ đã xua xua tay rồi nói với gã ta: "Thôi anh mau cút ra ngoài đi! Chúng tôi còn phải thay quần áo nữa! Không có thời gian phí lời với anh đâu."
Nghe thấy vậy, Chu Bằng cũng không dám ho he câu nào mà vội vàng rời khỏi nhà của Phương Vũ Tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...