"Hôm nay bám vào thiếu gia Trương, ngày mai lại đuổi theo thiếu gia Lý.
Người ta chỉ muốn cùng chị chơi vài ngày để thử cảm giác mới mẻ, chị lại cho rằng mình có thể leo lên làm thiếu phu nhân của nhà có tiền sao?"
"Biết bọn họ bí mật gọi cô như thế nào không? Xe buýt, ổ cắm công cộng!"
Trương Dịch không kiêng nể gì mà trào phúng Phương Vũ Tinh.
Khi cô ả tự cho là mị lực của bản thân rất cao, muốn dựa vào sắc đẹp mà đả động Trương Dịch, để anh cho cô ả đến nhà hưởng phúc.
Sắc mặt Phương Vũ Tinh trắng đến dọa người, bởi vì quá tức giận mà cơ thể run rẩy.
Cô ả chưa bao giờ bị người khác nói những lời nhục nhã như vậy!
Hơn nữa, còn bị cái lốp dự phòng của mình trào phúng không lưu tình như thế.
Đây hoàn toàn là đặt lòng tự trọng của cô ả xuống vừa đạp vừa nghiền nát!
"Trương Dịch! Cậu câm miệng cho chị!" Phương Vũ Tinh giận dữ hét.
Trương Dịch cười nhạo nói: "Tôi chỉ đang nói thật thôi, chẳng lẽ không phải à? Chị kích động cái đéo gì.
"
"Những chuyện này không phải đều là chị tự mình làm sao? Bây giờ lại còn vừa ăn cướp vừa la làng, không cho tôi nói là vì có tất giật mình chứ gì, làm như tôi thèm lắm ấy.
"
Sau khi nói xong, Trương Dịch không cho Phương Vũ Tinh cơ hội chửi mình mà trực tiếp ngắt điện thoại.
Trương Dịch mắng Phương Vũ Tinh một trận, không nể nang gì châm chọc cái bản chất bạch liên hoa của cô ả.
Câu nói này đã đâm trúng tim đen của Phương Vũ Tinh.
Mặc dù đúng là cô ả có ham giàu, lợi dụng tình bạn để kiếm lợi, chơi đùa với đàn ông, nhưng cô ả vẫn cảm thấy bản thân không làm điều gì xấu cả, cô ả vẫn là một cô gái tốt, xinh đẹp, cô ả xứng đáng với những điều đó.
Bị Trương Dịch mỉa mai thẳng mặt như thế, đã ngay lập tức phá vỡ cái sự tự tin hão huyền của cô ả.
Nếu mà ngay cả loại người như Trương Dịch cũng có thể nhục mạ cô ả như vậy, thì chứng minh cô ả không có chút quyến rũ nào, vậy thì làm sao có thể câu được mấy con cá lớn phú nhị đại khác mà làm gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân được.
Trương Dịch không cho cô ả cơ hội gì mà cúp máy luôn, sau đó nhìn thấy một đống âm thanh lộn xộn từ miệng Phương Vũ Tinh, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là đang mắng chửi Trương Dịch.
Thế nhưng Trương Dịch có thèm quan tâm không?
Tất nhiên là anh không thèm để ý đến cô ả làm gì cho mệt người rồi.
Ngày tận thế đến, Bạch Liên Hoa này sẽ chết dần chết mòn trong cơn đói khát và rét buốt mà thôi.
Còn anh? Tất nhiên là sẽ đứng một bên xem bộ dạng thảm hại của cô ả rồi.
Cần gì phải tức giận với một người sắp chết để làm gì chứ.
Ngược lại khi thấy bộ dạng tức giận đến bùng nổ kia của cô ả, trong lòng anh trái lại còn thấy vui vẻ lạ thường nữa kìa.
“Ha ha ha ha!” Trương Dịch sảng khoái mà cười lớn một tiếng.
Anh đi vào nhà bếp, tiện tay lấy ra một chai rượu Romanee Conti.
Loại rượu này đã được ủ ở nhiệt độ ổn định tại nhà kho của siêu thị Wal-Mart, giá trị lên đến hai mươi vạn một bình.
Loại rượu này, Trương Dịch cũng không có nhiều, cũng chỉ mấy chục rương mà thôi.
Nhưng hôm nay tâm trạng thoải mái, lấy ra chúc mừng cũng không tồi.
Trong nhà sẽ không bị mất điện, các đường dây của mạng điện cũng đang được xử lý trong lúc cải tạo.
Đã được kết nối sẵn với nguồn điện dự phòng và máy phát điện không tiếng ồn.
Còn về phần năng lượng để chạy máy phát điện thì anh cũng không hề thiếu.
Anh đi ra phòng khách, bày ra một bàn tiệc với những món ăn xa hoa, trông rất có cảm giác nghi thức.
Ốc sên nổi tiếng của Pháp, bò bít tết, vịt muối Kim Lăng, cùng với một chai Romanee Conti, ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.
Trong tận thế, các quy tắc xã hội cũng sẽ nhanh chóng biến mất, dù sao lúc đó quan tâm là mạng sống, còn ai để tâm đến những cái quy tắc gò bó làm gì.
Trương Dịch ăn uống cũng không chú ý nhiều quy củ như vậy để làm gì, một mình anh ăn, thích ăn món ăn nào thì ăn món đó, thích kết hợp chúng thế nào thì làm thế nấy.
Anh thậm chí còn dùng trứng cá muối thượng hạng ăn mỗi bữa thay cho cơm luôn rồi.
Phong cách sống xa hoa này, nhìn khắp thế giới quả thật chỉ có mình anh.
Bởi vì tận thế đến quá đột ngột, cho dù là người có tiền, có quyền cũng không cách nào ứng phó với nó mà không có sự chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Ví dụ như Hứa Hạo kia, cha hắn ta là vị tổng giám đốc của tập đoàn lớn nhất thành phố Thiên Hải.
Nhưng vậy thì sao chứ, nếu anh nhớ không nhầm thì cái vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia, sau khi đối mặt với tận thế chưa được nửa tháng thì đã chết rồi.
Dù sao của cải của hắn ta đến lúc đấy cũng chỉ là đống giấy vụn, một lão già mập mạp với cái bụng bia quen thói xa hoa thì làm sao mà đối mặt được với tận thế khốc liệt.
Lúc này Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh đang ở trong căn trọ mà hai người cùng nhau thuê.
Tâm trạng Phương Vũ Tinh kích động, ném đồ đạc khắp nơi, miệng thì không ngừng mắng chửi Trương Dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...