Trương Dịch vừa mới tập thể dục xong, đang để trần nửa thân trên uể oải nằm trên ghế sô pha.
Đèn trong phòng sáng choang, sau lưng anh còn có dụng cụ thể dục, có thể nhìn thoáng thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn chất đống trong phòng bếp.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ tự nấu một vài món ăn để tiêu khiển.
Vì vậy trong nhà bếp đôi khi sẽ sắp vào mấy hộp sò điệp, bóng cá và bào ngư, còn cả mì gói với thực phẩm đóng hộp cao cấp như trứng cá muối và nấm truffle.
Đối với anh thì những thứ này chỉ là thức ăn nhanh lâu lâu mới thưởng thức.
Nhưng đối với hai người phụ nữ ở phía bên kia màn hình, đó đơn giản là món ăn ngon nhất trong giấc mơ của họ!
So với Trương Dịch an nhàn thoải mái, Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh ở phía bên kia điện thoại trông vô cùng chật vật.
Hai người bọc trong chăn bông thật dày, bởi vì nhiệt độ quá thấp, lại thêm không dùng được nhiều loại mỹ phẩm nên nhìn có hơi phờ phạc.
Cũng chẳng mặc đồ đẹp đẽ như ngày trước.
Thời điểm khi nhìn Phương Vũ Tinh, trong mắt Trương Dịch hiện rõ vẻ thất vọng.
Nữ thần mà anh tận lực theo đuổi năm xưa hóa ra khi không trang điểm cũng chỉ thế mà thôi, cùng lắm là được sáu điểm.
Nghĩ đến việc mình si dại ma thuật châu Á* lâu như thế, anh thầm chửi trong lòng: Đậu mòe, chếch tịt!
*Ma thuật châu Á: Kiểu photoshop như mấy anh chị TQ làm ý.
Hai người phụ nữ không chú ý đến biểu cảm của Trương Dịch.
Lúc này, ánh mắt của họ đã hoàn toàn bị đồ vật trong nhà Trương Dịch hấp dẫn.
Phần trên cơ thể để trần có nghĩa là nhiệt độ trong nhà Trương Dịch vô cùng dễ chịu.
Ánh đèn rạng ngời, trong cái cuộc sống mà điện dùng mỗi ngày đều bị hạn chế chưa đầy một giờ thì các cô chẳng dám nghĩ đến nó nữa.
Dẫu sao thì nhà nước có quy định, bọn họ không được phép sử dụng các thiết bị điện công suất cao, nếu không sẽ bị cưỡng chế cắt điện.
Đặc biệt là đống thức ăn được chất đống thành núi trong bếp khiến đôi mắt của hai người phụ nữ đã nhịn đói lâu ngày ánh lên tia sáng màu xanh!
Thông qua cuộc gọi video, Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh đều biết được cuộc sống hiện giờ của Trương Dịch như thế nào.
Thái độ hợp lòng người, thức ăn phong phú đa dạng, cuộc sống như trong mơ khiển cho các cô hoàn toàn chết lặng, cái này, quả thực như được sống ở trên thiên đường vậy!
Chính hai người cũng không cách nào tưởng tượng được, mười ngày sau khi tận thế đến mà lại có người sống thoải mái được như thế.
Trương Dịch nhàn nhạt hỏi: "Gần đây thế nào? Tôi thấy hai người hình như được giảm cân miễn phí thì phải, chúc mừng chúc mừng nha!"
Trong lòng Phương Vũ Tinh cùng Lâm Thải Ninh lúc này đều muốn lôi mười đời tổ tông của Trương Dịch lên chửi.
Họ muốn gầy đi à? Không, dĩ nhiên là đéo rồi, làm gì có ai muốn gầy đi vì đói chứ! Bây giờ, hai người bọn họ chỉ dám ăn một gói mì uống cốc nước lã cho qua cơn đói, nếu là khi trước thì vật tư trong nhà đã sớm còn chỗ để rồi.
Ánh mắt của Lâm Thải Ninh sáng quắc như đèn pha ô tô, đồ ăn trong nhà Trương Dịch bị cô ta ngắm nghía từ nãy tới giờ, cô ta thèm thuồng nuốt nước miếng, vẻ mặt hiện ra sự tham lam khiến người ta chán ghét: "Trương Dịch ơi, nhà của cậu sao lại có nhiều đồ ăn như vậy? Có phải lần trước, khi mấy người chúng ta cùng nhau đi mua sắm, cậu đã giấu diếm chúng tôi mà tích trữ những thứ kia hay không?"
Trương Dịch liếc mắt nhìn phòng bếp của mình, sau đó thản nhiên nói: "Cô nói những thứ đó ấy à, ầy gù, nếu tôi nhớ không lầm thì đó đều là đồ ăn vặt vớ vẩn mà thôi, lúc tôi lười nấu cơm thì ăn một chút cho đỡ đói.
Còn những lúc bình thường, có cho tôi không thèm động đến.
"
Những gì Trương Dịch nói đều là sự thật.
Bây giờ bên trong dị năng không gian của anh, đồ ăn ngon bị chất thành núi rồi.
Dù sao, anh cũng đặt vô số loại đồ ăn ngon từ các nhà hàng và quán ăn khác nhau nên không lo đói.
Hơn nữa, trong kho hàng của siêu thị Wal-Mart có hơn mười triệu vật tư và hơn mười vạn loại đồ ăn khác nhau.
Anh nói chuyện hời hợt, một câu lại một câu, đối với Phương Vũ Tinh cùng Lâm Thải Ninh mà nói, đây chính là hành động khoe của một cách trắng trợn!
Ở trong nhóm của bọn họ, giá một gói mì bây giờ tận 2 nghìn tệ một gói!
Trương Dịch có thể thấy rõ ràng, cổ họng của hai con mẹ này không ngừng nhúc nhích, hiển nhiên là đang nuốt nước bọt.
Đáng tiếc, Trương Dịch không cảm thấy áy náy chút nào, anh chẳng nói chẳng rằng, cứ đứng im như vậy thưởng thức ánh mắt thèm thuồng của hai con người này.
"Trong nhà anh Trương Dịch bây giờ có nhiều đồ ăn ghê á.
Thật là lợi hại quá đi! Giờ này là bên ngoài không ít người không có cơm ăn đâu!"
"Hì hì, vẫn là cậu thông minh.
Trách không được lúc trước cậu mua nhiều đồ như vậy, thì ra đã sớm có tính toán rồi a!"
Phương Vũ Tinh vừa cười vừa nói.
Cách xưng hô của cô ả đối với Trương Dịch cũng là phá lệ mà biến thành "anh Trương Dịch".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...