Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư
"Hừ, cái tên em trai thối Trương Dịch này! Đã nhiều ngày thế rồi mà không tìm chị nói chuyện, cậu xấu xa thật đó!"
"Không phải chỉ là mấy ngày trước chị nói cậu đôi câu thôi mà, thật ra lúc ấy chị đã hối hận rồi!"
"Nhưng người ta là con gái mà, không mở lời trước được đâu.
Em trai thối tha chẳng biết đau lòng cho người ta gì cả!"
Phương Vũ Tinh trong vai một Bạch Liên Hoa trà xanh, còn rất giỏi làm bộ dễ thương nũng nịu.
Nếu không sẽ chẳng dỗ dành được Trương Dịch kiếp trước.
Không thể không nói khi nghe được giọng nói ỏn ẻn của cô ả, xương cốt Trương Dịch cũng phải mềm cả ra.
Anh cắn răng, con nhỏ này, nếu không phải đã biết lòng dạ độc ác của cô ả thì thật sự muốn làm chết cô ả mà!
Trương Dịch trả lời bằng một tin nhắn.
[Dạo này sức khỏe của tôi không tốt, chắc là bị ốm nên lười, không muốn xem WeChat.
]
Phương Vũ Tinh vừa đọc đã nhanh chóng hỏi: "Bị bệnh à? Có phải cậu bị cảm lạnh rồi không? Thời tiết này cậu nhớ phải giữ ấm đấy nhé.
"
[Không phải, tôi bị cảm nóng.
]
Trương Dịch đáp.
Thấy tin nhắn Trương Dịch gửi đến, vẻ mặt Phương Vũ Tinh dại ra.
Cảm nóng?
Cậu đùa chị chắc?
Nhiệt độ phòng trong nhà bọn họ đã xuống tới âm 50, 60 độ rồi.
Ngày ngày phải quấn mình trong chăn, ôm Lâm Thải Ninh để giữ ấm, chẳng thể ngủ ngon khi ngày nào cũng lạnh.
Cậu nói cậu bị cảm nóng á?
"Đừng đùa nữa Trương Dịch.
Trời lạnh như này sao có thể cảm nóng được chứ!"
Trương Dịch gửi một biểu cảm "tò mò".
[Lạnh cơ á? Ồ, trong phòng tôi có lò sưởi âm tường nên tôi không thấy lạnh lẽo chút nào.
]
[Bật cái đồ chơi này trong phòng nóng không chịu được, chắc có lẽ mấy ngày trước tôi lỡ ngủ ngồi ngay gần ống sưởi nên đâm ra sốc nhiệt cảm mất rồi!]
Trương Dịch nói rồi dùng điện thoại chụp ảnh lửa trong lò sưởi âm tường đang cháy hừng hực.
Trong ảnh còn chụp cả đôi chân trần khép vào nhau.
Và vô ý chụp luôn đống đồ ăn vặt trên bàn trà nhỏ của mình, cũng như miếng sườn cừu nhỏ và đùi gà còn sót lại.
Sau đó, anh gửi bức ảnh qua cho Phương Vũ Tinh.
Phương Vũ Tinh xem bức ảnh Trương Dịch gửi.
Nếu như những bức ảnh trước chỉ khiến cô ả có chút chua xót, thì bức ảnh này đã trực tiếp khiến cô ả phải ghen tị bừng bừng!
Lò sưởi âm tường!
Đây chính là thần khí sưởi ấm!
Ngay cả ở vùng cực Bắc, khi bên ngoài âm hàng chục độ thì việc đốt thứ này trong nhà cũng không thành vấn đề.
Khả năng sưởi ấm của nó thậm chí còn mạnh hơn cả hệ thống sưởi ấm, dù sao nó cũng có thể lại gần hơ lửa được!
Toàn thân Phương Vũ Tinh đã gần như mất đi tri giác sau khi bị đông lạnh mười ngày.
Bây giờ, ngoài thức ăn, thứ cô ả khát vọng nhất là một phương tiện sưởi ấm.
Mấy ngày trước, cô ả và Lâm Thải Ninh đã đốt một chiếc ghế trong phòng để giữ ấm.
Mặc dù sức nóng chỉ duy trì trong mười mấy phút đầy ngắn ngủi, song nhiệt độ cao của ngọn lửa đã khiến cô ả khóc ngay tại chỗ.
Thế nhưng trong nhà chẳng có mấy thứ có thể đốt cháy được.
Sau khi trải qua cảm giác ấm áp ấy, cô ả cứ nhớ mãi cái cảm giác đó.
Ai có thể nghĩ đến việc Trương Dịch sẽ có một thứ như lò sưởi âm tường trong nhà chứ!
Thành phố Thiên Hải là thành phố phía nam, mùa đông còn chẳng mấy khi cần mặc áo phao lông vũ thì ai lại đi đốt lò sưởi âm tường trong nhà vậy?
Phương Vũ Tinh không có thời gian để suy nghĩ về câu hỏi này, đôi mắt cô ả dán chặt vào màn hình, trong lòng chỉ có một ý tưởng - cô ả muốn đến nhà của Trương Dịch!
Nhìn hình dáng đôi chân trần ung dung của Trương Dịch, cả rất nhiều thức ăn trên bàn, Trương Dịch lúc này đã trở thành niềm hy vọng lớn nhất của Phương Vũ Tinh!
Lâm Thải Ninh đang cuộn tròn trong chăn bên cạnh nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của Phương Vũ Tinh.
Cô ta nghiêng đầu nhìn, ngay sau đó cô ta sững sờ, thốt lên: "Trời đất! Bức ảnh này là photoshop đúng không? Làm sao người ta có thể sống tốt như thế vào cái thời điểm này cơ chứ!"
"Cái này đúng là thiên đường đó!"
Phương Vũ Tinh đột nhiên tỉnh táo.
"Đúng thế, hiện tại tất cả mọi người đều ở trong nhà chết đói chết cóng rồi.
Sao Trương Dịch có thể sống thoải mái thế được?"
"Bức ảnh này, cả những bức ảnh trước đó có khi đều là do anh ta photoshop cũng nên.
"
Cô ả nhanh trí gọi video qua cho Trương Dịch.
Thật hay giả chỉ cần nhìn là biết.
Lâm Thải Ninh cũng nhích đầu lại gần, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khi Trương Dịch thấy lời mời cuộc gọi thoại, vẻ mặt của anh có hiện lên chút cợt nhả.
Anh rất muốn xem dáng vẻ hèn mọn của Bạch Liên Hoa kia khi cầu xin mình.
Nếu không thể nhìn cô ả tuyệt vọng chết đi thì sao có thể xứng với cái chết thảm thương ở kiếp trước của mình được?
Vậy nên anh đưa tay nhận cuộc gọi.
Ngay khi điện thoại được kết nối, cả hai bên đều nhìn thấy tình hình hiện tại của nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...